Trong những năm tháng đầy mộng mơ, Triệu Hương Nông cũng từng mơ giấc mơ anh hùng cứu mỹ nhân. Năm Triệu Hương Nông 15 tuổi, có một chàng trai tên là Bách Nguyên Tú đã đỡ được cô đang rơi từ trên lưng ngựa xuống. Năm Triệu Hương Nông 24 tuổi, có một chàng trai tên là Tống Ngọc Trạch dùng cơ thể của mình để ngăn chiếc xe đang lao về phía cô.

Ôm lấy người đàn ông đang nhắm nghiền mắt nằm bất động kia, Triệu Hương Nông vừa gào khóc vừa cầu cứu những người xung quanh.

Triệu Hương Nông cũng không biết vì sao lại ra nông nỗi này, Tống Ngọc Trạch không nên đuổi theo cô. Nửa tiếng trước, khi rời khỏi trung tâm trượt băng cô không ngồi xe bus hay để cô Rice đón, cô men theo một con phố không rõ tên mà đi. Trong lúc lơ đãng, cô quay đầu lại liền nhìn thấy Tống Ngọc Trạch.

Cô dừng bước quay đầu lại nhìn anh, anh cũng đứng yên nhìn về phía cô. Trời đã sẩm tối, ánh đèn của tấm biển quảng cáo khiến bóng dáng người kia bị ngược sáng, cô không thể nào nhìn rõ vẻ mặt của anh.

"Tống Ngọc Trạch, cả cái đất Chicago này đều biết Triệu Hương Nông sắp kết hôn rồi." Triệu Hương Nông lạnh lùng nói.

Dường như Tống Ngọc Trạch không hiểu lời cô nói, anh chỉ hỏi cô: "Chú Chung nói về sau em sẽ không đến trung tâm nữa. Triệu Hương Nông, tôi hy vọng em vẫn có thể đến nơi này."

Ha! Đây đúng là một người vẫn luôn sống trong Vườn Địa Đàng.

Lùi lại mấy bước, Triệu Hương Nông ngẩng đầu nhìn Tống Ngọc Trạch: "Nhưng làm sao đây? Tống Ngọc Trạch, tôi bỗng mất đi hứng thứ với nơi này rồi. Khi tôi hết hứng thú với một thứ thì tất cả mọi thứ đều biến thành đống sắt vụn đầy mùi nghèo khổ, tôi nói như vậy anh đã hiểu chưa?"

Anh lạnh nhạt đáp lại một tiếng.

Triệu Hương Nông bỏ lại Tống Ngọc Trạch tiếp tục đi về phía trước. Bóng đèn hai bên đường đã bật lên, Triệu Hương Nông đứng ở giao lộ chờ đèn xanh bật sáng. Ở bên kia đường có một chiếc xe taxi, cô cần phải đi qua đó rồi bắt xe về nhà. Sau khi về nhà cô sẽ dùng một mồi lửa để đốt chiếc kính đen và bộ quần áo rẻ tiền trên người, giống như cô đốt mọi thứ liên quan đến trượt băng năm đó.

Bước sang tháng ba, cô sẽ gả cho Bách Nguyên Tú, người đàn ông mà khi cô 15 tuổi cô đã muốn lấy làm chồng.

Hình như đèn giao thông hôm nay lâu hơn những lúc khác, lâu đến nỗi khiến Triệu Hương Nông phát phiền, càng khiến Triệu Hương Nông phiền lòng hơn là người ở phía sau cô.

Hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, quay đầu, lao về phía Tống Ngọc Trạch.

"Tống Ngọc Trạch, khiến anh không thể trụ lại ở cái đất này là một chuyện đơn giản với tôi, nếu như anh còn tiếp tục hành vi ấu trĩ của mình." Triệu Hương Nông hung dữ cảnh cáo Tống Ngọc Trạch.

Ánh mắt Tống Ngọc Trạch lướt qua bả vai của cô, vẻ mặt thản nhiên: "Tôi cũng biết hành vi hiện tại của tôi hơi ấu trĩ. Tôi cũng không có cách nào hiểu bản thân hiện tại rốt cuộc muốn làm gì. Triệu Hương Nông, tôi nghĩ tôi phải nói cho em một chuyện, tôi đã dùng danh nghĩa của em quyên góp 500 nghìn kia cho tổ chức từ thiện."

"Cho nên?" Triệu Hương Nông nghiến răng nói, bây giờ cô không rảnh để lý giải ẩn ý của Tống Ngọc Trạch, không, phải nói là không muốn.

"Tôi cũng không biết." Giọng nói và vẻ mặt anh đều rất bình thản: "Tôi có thể dự cảm được là nếu tôi nói chuyện này cho em, sau này em sẽ luôn nhớ tôi. Dù cho em trở thành vợ của người khác, em cũng sẽ nhớ tôi. Nhưng lỡ như tôi không nói chuyện này cho em, thì em sẽ nhanh chóng quên mất từng có một người lần lượt đóng những vai khác nhau ở một số khoảng thời gian trong cuộc đời em: Tên trộm rượu vang, Thịt tươi của Clara, A Tống ở trung tâm trượt băng... Cuối cùng, kể cả đêm tuyết em đến gõ cửa phòng tôi kia em cũng sẽ quên lãng. Ý nghĩ này gần đây luôn ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi."

Triệu Hương Nông ngây người.

Một thoáng ngẩn ngơ đó cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, sau đó Triệu Hương Nông mặt vô cảm nhìn Tống Ngọc Trạch: "Tôi không biết anh đang nói cái gì, tôi cũng không muốn biết."

Trong túi có một thứ đang rung lên, từng tiếng truyền đến màng nhĩ cô, rồi cô nhớ ra hẳn là Rice gọi điện tới. Triệu Hương Nông rút điện thoại ra xem, quả nhiên.

Cất bước, cúi đầu, lơ đãng áp điện thoại lên tai, nói mấy câu đơn giản rồi cúp máy. Sau khi cúp máy, Triệu Hương Nông nghe thấy có mấy tiếng hô hoán hòa lẫn vào nhau. Khi chăm chú lắng nghe, Triệu Hương Nông mới nghe rõ những người kia đang nói cái gì. Bọn họ nói, mau chạy đi.

Tiếng còi xe chói tai vang lên, trong ánh đèn chói mắt, Triệu Hương Nông mới phát hiện cô đang đứng ở giữa đường.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh! Nhanh đến nỗi cô không có thời gian để suy nghĩ. Chiếc xe ô tô mất lái như mang theo cơn gió trên con đường dài lướt qua tai cô. Cô chỉ biết đứng ngẩn ở đó nhìn chiếc xe đang lao về phía mình. Đó là chiếc xe Ford màu đỏ thẫm, thậm chí cô còn nhìn rõ vẻ mặt của người đang ngồi bên trong xe. Đó là một người đàn ông da trắng có tướng mạo khá kỳ quái, trên gương mặt của hắn ta viết đầy ý nghĩ: Đúng là đen đủi, đụng ngay phải một con điên tự tìm chết.

Triệu Hương Nông đã từng xem một bộ phim tên là "Một trăm cách để chết". Bộ phim nói về một người đàn ông tên Jack muốn tự sát, một trăm cách chết mà anh ta bày ra đều có kết quả là anh ta không thể chết được. Trong một trăm cách chết đó có một trường hợp giống cô, kẻ đen đủi là người thanh niên tốt bụng đã cứu anh ta vào giây phút nguy ngập nhất. Cảnh cuối của bộ phim là Jack chống gậy đến dự lễ tang của chàng trai trẻ kia.

Cũng giống với tình tiết trong phim, Triệu Hương Nông không chết vì Tống Ngọc Trạch đã cứu được cô. Đợi lúc cô hoàn hồn lại thì Tống Ngọc Trạch đã nằm dưới chân cô rồi. Cô bị Tống Ngọc Trạch đẩy ngã xuống đất, đầu chiếc xe Ford màu đỏ thẫm cách cô mười mấy bước chân, còn nửa người Tống Ngọc Trạch nằm dưới xe.

Tỉnh táo lại, Triệu Hương Nông bò đến chỗ Tống Ngọc Trạch, đôi tay sợ hãi cuống quít chạm vào người Tống Ngọc Trạch. Cô nghe thấy giọng nói nghẹn ngào thất thanh của mình vang lên. Có người báo cảnh sát, có người phụ trách ngăn dòng xe lại, có người xuống xe, có người đứng xem, có người nói với cô như này: "Cô gái à, tôi là bác sĩ, tôi có thể giúp cô, nhưng tôi cần cô buông anh ấy ra."

Tống Ngọc Trạch nằm bất động trong lòng cô, Triệu Hương Nông thẫn thờ ôm anh.

Người kia lại nói: "Cô gái, đừng lo lắng. Theo phán đoán của tôi thì bạn cô chỉ bị chấn động não nhẹ dẫn đến hôn mê tạm thời."

Đang dỗ trẻ con sao, rõ ràng người Tống Ngọc Trạch bị xe đụng bay mà.

"Anh đang lừa tôi, chàng trai cứu Jack đã chết rồi."

Đúng thế, kẻ xui xẻo cứu Jack cũng nằm bất động trên đường giống như Tống Ngọc Trạch. Triệu Hương Nông càng ôm chặt Tống Ngọc Trạch hơn, những cảnh tượng rõ nét trong phim khiến Triệu Hương Nông hoảng hốt, hoảng hốt đến nỗi cô nói năng mà không suy nghĩ, những lời dấu trong đáy lòng của cô cứ như vậy mà tuôn ra.

"Tống Ngọc Trạch, anh không thể chết, bây giờ vẫn chưa đến mùa hạ. Tống Ngọc Trạch, anh có nghe thấy không, bây giờ vẫn chưa phải là mùa hạ, nên anh không thể chết."

"Vì sao?" Có một giọng nói hỏi cô.

Vì sao ư? Triệu Hương Nông cố gắng nghĩ, ừm, cô nghĩ ra rồi.

"Bởi vì chỉ khi nào đến mùa hạ, cây táo trong vườn thực vật mới ra hoa, một khoảng vườn màu trắng, anh mở cửa ra là có thể nhìn thấy. Hương hoa trong gió sẽ bay đến phòng của anh, nói với anh rằng mùa hạ đến rồi."

"Triệu Hương Nông."

"Ừm."

"Em đang khóc à?"

Một bàn tay vươn về phía mặt cô, chậm chạp lấy đi mắt kính của cô rồi dùng tay áo lau đi những giọt nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt cô, sau đó ngón tay khẽ lau đi giọt nước mắt vương trên khóe mắt cô.

Đôi mắt Triệu Hương Nông nhìn thấy Tống Ngọc Trạch một cách rõ ràng, một Tống Ngọc Trạch động đậy.

Sau này, Triệu Hương Nông mới biết trước cửa sổ nhà Tống Ngọc Trạch không hề có cây táo không ra hoa, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy những cây táo không ra hoa mà Tống Ngọc Trạch miêu tả trong đêm tuyết đó nhất định tồn tại. Những bông hoa táo nở đầy trên cây, vừa mở cửa ra, hương hoa táo liền bay vào phòng, sau đó, mùa hạ đến rồi.

Lúc rời khỏi bệnh viện đã là 9 giờ hơn, bộ phận bị thương nặng nhất của Tống Ngọc Trạch là phần đầu, Triệu Hương Nông bảo Rice ở lại bệnh viện để xử lý những việc còn lại.

Trước khi đi, Triệu Hương Nông hỏi Tống Ngọc Trạch: "Tống Ngọc Trạch, có cần thông báo với người nhà của anh không?"

Tống Ngọc Trạch không trả lời cô, anh chỉ nói với cô đi đường cẩn thận. Cô đi rất vội vàng, thậm chí còn quên cả việc cảm ơn Tống Ngọc Trạch.

Quên nói cảm ơn là vì lòng Triệu Hương Nông rất hoảng loạn, cô luôn cảm thấy có cái gì đó không giống. Về sau, Triệu Hương Nông thường nghĩ có phải là vì tiếng "Cảm ơn" mà cô đã quên mất kia đã mắc kẹt ở trong lòng quá lâu, rồi đã trở thành nỗi bận lòng hay không.

Thứ hai, Triệu Hương Nông nói với Bách Nguyên Tú đang đỗ xe trước cửa nhà cô chuẩn bị đón cô đi làm: "Bách Nguyên Tú, đừng làm những chuyện như này nữa, tôi sẽ không chạy đâu."

Sau khi Triệu Hương Nông dứt lời, Bách Nguyên Tú nhìn xoáy vào cô. Không biết vì sao, dưới ánh mắt của anh ta Triệu Hương Nông lại cảm thấy chột dạ.

Vừa rồi, cô đã nói là "chạy"!

"Anh biết rồi, chuyện em không thích thì dù thế nào anh cũng sẽ không làm." Bách Nguyên Tú ôm lấy cô.

Triệu Hương Nông đứng im, nghe Bách Nguyên Tú nói đùa với cô giống như trước kia: Anh không muốn để em cắn anh nữa đâu.

Đứng ở chỗ cũ, Triệu Hương Nông vẫy tay với Bách Nguyên Tú rồi đi về phía tàu điện ngầm.

Một ngày chủ nhật nữa lại đến, Triệu Hương Nông đến bệnh viện, bác sĩ nói với cô Tống Ngọc Trạch đã làm thủ tục xuất viện vào thứ tư. Sau khi biết sức khỏe Tống Ngọc Trạch không có gì đáng ngại, Triệu Hương Nông đã bỏ ý định đến nhà anh.

Tháng hai đến thật mau. Tuần đầu tiên của tháng hai, rất nhiều người đang bàn tán một đoạn quảng cáo. Tiểu thư Clara của gia tộc de Gaulle đã đăng một đoạn quảng cáo tỏ tình thông qua một hãng truyền thông lớn. Đương nhiên, cô ta không chỉ rõ danh tính đối phương, nhưng mọi người đều biết có một chàng trai khiến Clara chết mê chết mệt. Mọi người đều đang phỏng đoán người may mắn kia rốt cuộc là ai. Bọn họ đều đoán rằng người may mắn kia có lẽ đến từ châu Á, bởi đoạn quảng cáo mà Clara đăng lên là dùng tiếng Trung. Thậm chí, cô gái một chữ tiếng Trung cũng không biết còn tự cho là thông minh khi thêm vào câu tuyên ngôn tình yêu: Này anh yêu, một ngày nào đó em sẽ khiến anh quỳ dưới gấu váy của em. Đương nhiên, em cũng có thể quỳ dưới gấu quần của anh.

Triệu Hương Nông vẫn nhớ vì câu tuyên ngôn tình yêu này mà Clara còn đắc ý gọi điện thoại cho cô.

Cuối tuần thứ hai của tháng hai, nhà thiết kế váy cưới người Italia đã đến Triệu công quán. Khi thử váy cưới, Triệu Hương Nông nhận ra chỉ còn hơn nửa tháng nữa là đến ngày kết hôn của cô rồi.

Mặc váy cưới xong, Triệu Hương Nông và Bách Nguyên Tú đứng ở trước gương. Trong gương là đôi nam nữ giống như người mẫu trên tạp chí váy cưới, vô cùng xứng đôi.

Tối nay, Bách Nguyên Tú ở lại Triệu công quán dùng bữa tối. Sau khi ăn xong, anh ta đi theo Triệu Hương Nông giống như nhiều lần trước đây. Bình thường bọn họ sẽ dành thời gian này để về phòng Triệu Hương Nông, vừa nghe nhạc hàn huyên vừa thư giãn.

Lúc mở cửa phòng, Bách Nguyên Tú thoáng sửng sốt nhìn bóng người đang chặn trước cửa vào.

"Tiểu Nông..." Bách Nguyên Tú vô thức gọi cô.

Một lát sau, Bách Nguyên Tú nhận được câu trả lời như này: "Sáng mai tôi phải đáp chuyến bay sớm đến New York, tôi cần nghỉ ngơi sớm."

Bách Nguyên Tú cảm thấy lời này rất có lý, gần đây Triệu Hương Nông vẫn luôn bận rộn với công việc, như thể tất cả mọi chuyện đều dồn lên người cô. Theo như lời hẹn trước kia của hai người, đợi sau khi buổi từ thiện trung tuần tháng hai kết thúc thì cô có thể xin nghỉ một tháng để kết hôn.

Lần này cô phải đến New York một tuần, cô đã từng đồng ý với anh ta, sau khi từ New York về cô sẽ ngoan ngoãn làm cô dâu của anh ta.

Không biết vì sao một tuần lễ kia khiến Bách Nguyên Tú cảm thấy hoang mang.

"Anh có chút việc cần xử lý ở New York, hay là ngày mai anh đi New York cùng em. Anh có thể vừa xử lý công việc vừa ở bên cạnh em." Bách Nguyên Tú nói.

"Không cần đâu Bách Nguyên Tú. Tôi đi vì công việc."

Bách Nguyên Tú lại nghe thấy cô gọi cả tên lẫn họ của mình, anh ta rất muốn nói với cô: "Tiểu Nông, đã lâu anh không nghe thấy em gọi anh là Nguyên Tú rồi."

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn không có can đảm để nói.

Cuối cùng, Bách Nguyên Tú vươn tay chạm vào tóc mai của cô, nói: "Được, vậy anh ở đây chờ em."

Ánh đèn ở hành lang chiếu xuống khuôn mặt cô, cũng phủ lên bờ môi cô, căng mọng. Bàn tay từ tóc mai đi xuống, nghiêng mặt, cô lại xoay mặt đi một lần nữa, nụ hôn của anh ta rơi xuống cần cổ cô.

Hai người không nói gì, một thoáng trầm mặc trôi qua, Bách Nguyên Tú nói một câu chua chát.

"Vậy anh đi đây."

"Đi đường cẩn thận."

Rõ ràng ẩn sau câu "Đi đường cẩn thận" kia là một cái thở phào nhẹ nhõm, Tống Ngọc Trạch cắn chặt răng lựa chọn ngó lơ nó.

Đợi đến khi Bách Nguyên Tú quay đi, Triệu Hương Nông xoay người vào phòng. Vừa bước qua khung cửa, định đóng cửa lại thì nghe thấy Bách Nguyên Tú nói:

"Anh có quen người kia không?"

Triệu Hương Nông không đáp mà tiếp tục đóng cửa.

"Nếu như anh nhất định phải biết tên kia là ai thì sao?"

Dừng lại động tác, Triệu Hương Nông nói: "Nguyên Tú, tôi chưa từng có ý định đi điều tra cô gái anh ôm ấp dưới chung cư nhà anh trong cái đêm trước lễ đính hôn của chúng ta là ai."

Tiếng bước chân đầy hỗn loạn đi xa dần, giống như đang chạy trốn khỏi đó.

Triệu Hương Nông đóng cửa phòng lại.

- -------------------------------------------------------------------------------------------

P.s: Chia buồn với Bách cặn bã tuần sau bị cho leo cây, A Nông đi hẹn hò với A Tống đây:3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play