Dịch: Hé

Hồi nhỏ, ba mẹ Chu Nhan lấy lí do tính cách không hợp mà bắt đầu thỏa thuận ly hôn. Lúc đó, Chu Nhan đã vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai người. Họ đang âm thầm tranh giành quyền nuôi con. Hai người đều mong có thể nhận nuôi Chu Nhuận. Có lẽ, mầm mống của sự đố kỵ đã bắt đầu gieo vào lòng cô ta từ khi ấy. Sau đó, tòa phán cô ta cho mẹ nuôi, Chu Nhuận cho ba nuôi. Lúc chia xa, Chu Nhuận và Chu Nhan đều cầm một món đồ chơi giống hệt nhau, nhưng Chu Nhan lại thấy món đồ chơi trong tay Chu Nhuận đẹp hơn của cô ta. Thế là Chu Nhan lén vứt đồ chơi của mình đi, nước mắt lưng tròng nhìn đồ chơi của Chu Nhuận, thấy thế Chu Nhuận liền đưa món đồ chơi của mình cho em gái. Chu Nhan cầm món đồ chơi của Chu Nhuận vui vẻ sang Nhật. Ngày thứ hai sau khi sang Nhật cô ta đã vứt món đồ kia đi, vì món đồ chơi đó chỉ khi nằm trong tay Chu Nhuận mới có sức hấp dẫn, một khi nó rời khỏi Chu Nhuận thì trở nên hết sức tầm thường. Kể từ đó, Chu Nhan bắt đầu coi việc cướp đoạt thành thú vui của mình.

Khi Chu Nhuận chết, cô ta đã đến trước mộ của Chu Nhuận, nói: "Chị à, lần này tôi nhất định sẽ không vứt bỏ anh ấy giống món đồ chơi kia đâu."

Bởi Chu Nhan rất yêu Tống Ngọc Trạch, yêu chàng trai mặc áo sơ mi trắng, có dung mạo sáng láng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tình cảm của Chu Nhan đối với Tống Ngọc Trạch giống như nấm mốc khao khát tia nắng của mặt trời. Vì vậy, khi Chu Nhuận đứng trước sự lựa chọn, Chu Nhan đã tố khổ với Chu Nhuận rằng: Môi trường sống của cô ta vô cùng tồi tệ, cô ta bị con của ba dượng bắt nạt, ánh mắt ba dượng nhìn cô ta ngày càng kỳ quái, vv..."

Sau đó, Chu Nhan đã gặp Tống Ngọc Trạch như ước nguyện. Cô ta phải dùng rất rất nhiều thủ đoạn mới khiến Tống Ngọc Trạch đến bên cô ta, nhìn cô ta bằng ánh mắt thương xót và dịu dàng gọi cô ta là "A Nhan", còn cô ta gọi anh là "Anh trai."

Vào giây phút này, ngay khi cô ta vừa dứt lời, đèn đóm trong nhà lập tức được bật sáng.

Người đàn ông cô ta một mực si mê không còn nhìn cô ta bằng ánh mắt thương hại nữa, anh chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt u ám tựa như mũi kiếm sắc lạnh.

Không được sợ, vì mình là Chu Nhan, Chu Nhan thầm nói với bản thân.

Cô ta bước về phía Tống Ngọc Trạch, lại gọi anh trai thêm một lần nữa.

"Anh, vừa rồi anh làm em hết cả hồn." Giọng điệu hồn nhiên vô tội, khóe miệng cong cong, cười hì hì: "Ôi chán quá, bị tóm được rồi. Anh à, lần này em đến là để giúp anh."

Tống Ngọc Trạch lặng thinh nhìn cô ta.

Chu Nhan ngẩng đầu nhìn anh, vắt chéo tay sau lưng: "Anh đang giận đấy à? Em không nói không rằng đã chạy đến nơi này, vì khi nghe thấy tin anh kết hôn với Triệu Hương Nông em rất tức giận. Em cũng muốn đến đây phá hoại một chút, nên em đã xin mẹ giúp đỡ em. Em thừa nhận tiếp cận Triệu Hương Nông là do em không yên tâm, nhưng bây giờ em đã hiểu anh kết hôn với Triệu Hương Nông nhất định là có sự tính toán của anh. Anh kết hôn với cô ta nhất định là vì muốn cô ta không được sống yên ổn, vì thế hôm qua em đã nói với cô ta em sẽ rời khỏi đây. Vé máy bay quay về Úc em cũng đã mua rồi, đồ đạc cũng đã thu dọn xong, đang đặt ở trong phòng."

"Em cứ tưởng mình có thể rời khỏi đây mà không ai hay biết." Giọng cô ta đầy ảo não: "Thế mà vẫn bị anh phát hiện ra."

"Nói xong chưa?" Anh hỏi cô ta.

Chu Nhan thành khẩn gật đầu, nói: "Anh, vừa rồi em đoán có đúng không?"

Tống Ngọc Trạch lắc đầu.

"Anh?" Chu Nhan nghi hoặc hỏi lại.

"Tôi kết hôn với cô ấy là vì yêu cô ấy!"

Cúi đầu xuống, Chu Nhan không muốn để Tống Ngọc Trạch nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của mình. Tống Ngọc Trạch yêu Triệu Hương Nông, đúng, Chu Nhan đã biết chuyện này từ lâu. Trên chiếc sofa bằng gỗ trong căn phòng ở New Orleans, chỉ cần lật tấm gối dựa ra liền nhìn thấy trên đó khắc chi chít cái tên "Triệu Hương Nông". Ban ngày Tống Ngọc Trạch không dám mở căn phòng đó ra. Khi đêm xuống, anh liền bước vào căn phòng đó như kẻ mộng du, rồi ngồi trên sofa, ngây ngẩn nhìn chiếc giường đối diện.

Nhưng dù đã biết từ lâu, Chu Nhan vẫn giả bộ như bây giờ mới biết, bởi vì cô ta rất quen thuộc mấy chiếc xe đang đậu bên ngoài. Mấy chiếc xe đó sẽ mang cô ta quay lại cái nơi đáng ghét kia, cô ta không thể để mình bị nhốt ở đó nữa.

Dù thấy rất mất mặt, nhưng Chu Nhan cảm thấy nhất định phải lôi Chu Nhuận ra lúc này, Chu Nhuận chính là yếu điểm của Tống Ngọc Trạch.

Cô ta cầm lấy gối dựa trên ghế, nước mắt nói đến là đến, ném chiếc gối về phía Tống Ngọc Trạch, anh lập tức bắt được chiếc gối giữa chừng.

Nước mắt Chu Nhan rơi như mưa: "Vậy còn Chu Nhuận thì sao? Anh quên Triệu Hương Nông đã hại chết hai mạng người rồi sao? Anh đã quên chị em chết như nào rồi sao? Lúc chị em chết, chị ấy mới tròn 17 tuổi. Anh đã quên Triệu Hương Nông không chỉ hại chết một sinh mạng. Anh đã quên, ngày chị em chết, trên đường đưa tang treo đầy các poster lớn của Triệu Hương Nông, cười tươi hơn ai hết. Anh quên rồi sao?"

Tống Ngọc Trạch gật đầu.

Tống Ngọc Trạch gật đầu là ý gì, là... quên rồi ư?

Không, cô ta không tin, Chu Nhan mở to mắt nhìn Tống Ngọc Trạch. Cô ta muốn nhìn rõ có phải Tống Ngọc Trạch đang cố vớt vát danh dự hay không. Cô ta còn chưa nhìn rõ thì một câu nói của Tống Ngọc Trạch đã làm cô ta đánh rơi chiếc gối dựa trong tay.

Anh nói: "Bây giờ tôi đã không nhớ rõ mặt Chu Nhuận nữa rồi, tôi không nhớ nổi giọng nói của cô ấy, cũng không thể nhớ những chi tiết khi chúng tôi ở bên nhau. Tôi nghĩ, cái tôi còn nhớ đến bây giờ chỉ có cái tên Chu Nhuận kia thôi. Có lẽ, chẳng bao lâu sau, đến cái tên này tôi cũng quên mất."

Chu Nhan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tống Ngọc Trạch. Cô ta buồn bã nhận ra rằng dù có lôi Chu Nhuận ra thì cũng chẳng còn tác dụng gì nữa. Vẻ mặt Tống Ngọc Trạch vẫn bình thản hờ hững.

Không, không đúng, Chu Nhan như rơi vào góc độ của Chu Nhuận, cô ta ngã nhoài ra đất.

Nói dối, anh nói dối nói dối--- Chu Nhan nghe thấy tiếng gào chói tai của mình vang vọng khắp căn phòng, đầy thê lương lẫn sự khó tin.

Anh trầm ngâm đứng đó, mặc cho cô ta kêu gào, đến khi giọng cô ta khản đặc không thể phát ra tiếng.

"Chu Nhan, cô lợi dụng cô ấy, khiến cô ấy đau lòng, vì vậy kể từ giờ phút này tôi với cô không còn bất cứ liên quan nào nữa. Cô hạnh phúc hay bất hạnh thì đó là chuyện của mình cô."

Chu Nhan lắc đầu, cố níu kéo bằng giọng khản đặc: "Anh, chị em đã nhờ anh thay chị ấy chăm sóc em. Trong thư gửi anh, chị ấy đã viết rõ rằng, Tống Ngọc Trạch phải thay Chu Nhuận chăm sóc Chu Nhan, cho đến chết mới thôi, dù đi đâu cũng phải mang Chu Nhan đi cùng, anh quên rồi sao?"

"Đúng, tôi quên rồi."

Chu Nhan ra sức lắc đầu, nước mắt giàn giụa. Những giọt nước mắt lần này là thật: "Em không tin, em sẽ không bao giờ tin."

Cho đến khi Chu Nhan bị dẫn lên xe, cô ta vẫn không tin Tống Ngọc Trạch lại vứt bỏ cô ta như vậy. Thậm chí Tống Ngọc Trạch còn nói với cô ta như này:

"Chu Nhan, về sau đừng xuất hiện trước mặt cô ấy thêm lần nào nữa. Nếu cô không nhớ lời tôi thì tôi sẽ trừng phạt cô. Không phải cô rất thích nói chuyện sao? Tíu tít từ sáng đến tối. Đến lúc đó tôi sẽ khiến cô không còn thốt nổi một câu."

Tống Ngọc Trạch dõi theo chiếc xe chở Chu Nhan biến mất trong màn đêm.

Vài ngày sau mẹ của Chu Nhan sẽ đến đây, đến lúc đó bọn họ sẽ chuyển giao thủ tục giám hộ Chu Nhan. Sau khi làm xong thủ tục, Chu Nhan sẽ được mẹ đưa về Nhật Bản.

Chỉ là, Tống Ngọc Trạch có nằm mơ cũng không ngờ ẩn sau khuôn mặt ngây thơ vô tội của Chu Nhan lại là một linh hồn nanh nọc độc ác. Mấy ngày sau, khi phòng thám tử tư giao tài liệu điều tra mọi hành động của Chu Nhan ở Chicago cho Tống Ngọc Trạch thì mọi chuyện đã muộn.

Thứ hai, Triệu Hương Nông nhờ luật sư của mình giao bản thỏa thuận ly thân cho Tống Ngọc Trạch. Tống Ngọc Trạch nhận lấy bản thỏa thuận nhưng không đưa ra bất cứ ý kiến nào. Tối đến anh vẫn xuất hiện trong phòng của Triệu Hương Nông. Anh tự động chuyển những đồ dùng thường ngày của anh sang căn phòng anh ở trước kia.

"Anh hiểu em muốn làm gì..." Anh vuốt tóc cô: "Đừng để thế giới của con chúng ta chỉ nghe thấy giọng nói của mẹ, mà không nghe thấy giọng nói của ba. Triệu Hương Nông, anh dám khẳng định anh kể chuyện siêu anh hùng hay hơn em."

Lúc đó, Triệu Hương Nông như nhìn thấy hình ảnh hồi nhỏ của mình, lúc nào cũng lén lút tưởng tượng ra hình dáng và giọng nói của ba mình.

Lời của Tống Ngọc Trạch đã khiến bản thỏa thuận tạm thời gạt sang một bên.

Thứ năm, Triệu Hương Nông mang thai tròn hai tháng, cô được Tống Ngọc Trạch đưa đến bệnh viện khám thai lần thứ hai. Đối với Triệu Hương Nông mà nói, ngày hôm nay chính là ngày thứ năm đen tối. Nỗi tuyệt vọng giống như đại dương đen ngòm nuốt chửng cô, khiến cô chỉ mong có thể vĩnh viễn ngủ say dưới đáy đại dương.

Nghe thấy lời bác sĩ nói, Triệu Hương Nông lắc đầu, liên tục lùi về phía sau. Chỉ vỏn vẹn ba tiếng đồng hộ, họ đã quyết định lấy đứa bé ra. Thậm chí họ còn đưa ra thời gian phẫu thuật. Họ nói con của cô đã ngừng phát triển, đứa bé không có tim thai. Họ còn đưa ra một đống dẫn chứng, nói rất nhiều thai phụ không có kinh nghiệm đều gặp phải chuyện tương tự. Họ bảo cô nên làm phẫu thuật sớm, nói thể chất của cô rất dễ sảy thai, một khi sảy thai ngoài ý muốn, chứng thiếu máu của cô sẽ khiến cơ thể cô tồi tệ hơn...

Bọn họ tuôn ra một tràng khiến cô không hiểu, cô chỉ nghe thấy họ nói con của cô đã ngừng phát triển. Triệu Hương Nông cảm thấy họ đang nói vớ nói vẩn. Triệu Hương Nông đến trước mặt Tống Ngọc Trạch, cô vơ đồ ném vào anh. Cô nói, Tống Ngọc Trạch anh lại lừa tôi đúng không, lần trước anh còn nói con đạp anh mà, anh còn nói con chúng ta sau này rất khỏe mạnh, rõ ràng anh đã nói như vậy mà.

Tống Ngọc Trạch để mặc cô ném đồ vào anh, đợi cô ném mệt, anh mới ôm cô vào lòng. Anh nói với cô, chúng ta vẫn có thể có đứa con thứ hai.

Triệu Hương Nông cười ha hả, cô cũng không biết mình đang cười cái gì nữa. Sau đó, ba mẹ và dì Thanh cũng có mặt ở bệnh viện. Gương mặt của họ ngập tràn đau đớn, dì Thanh không ngừng rơi lệ, tựa như những điều bác sĩ nói đều là sự thật. Ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt thương xót, hết lời khuyên bảo cô: Con yêu, nghe lời, chúng ta vì tốt cho con thôi, đừng quá đau lòng, mọi chuyện rồi sẽ qua.

"Các người câm miệng hết cho tôi!" Triệu Hương Nông gào lên. Vì cô gồng mình hét lên nên nước mắt cô lập tức rơi xuống, giống như van nước được mở khóa.

Cô nghe thấy giọng nói như đất đá vỡ vụn trong cơn động đất của cô, chói tai, khản đặc: "Các người im miệng hết cho tôi, đâu phải con của các người."

Thế là, người kia ôm cô như muốn giấu cô đi. Người đó có khuôn mặt đẹp đẽ giống như Tống Ngọc Trạch, dùng giọng nói giống hệt Tống Ngọc Trạch để dỗ cô: "Chúng ta về nhà, anh đưa em về."

Triệu Hương Nông không về cùng Tống Ngọc Trạch, cô quay về Triệu công quán. Cô nhìn Tống Ngọc Trạch và Triệu Diên Đình, nói: "Ba, con không muốn nhìn thấy anh ta, con không thể để con của con nhìn thấy bộ dạng tàn nhẫn này của anh ta."

Triệu Hương Nông không muốn để con nhìn thấy ba của nó là người đầu tiên quyết định không cho nó đến với thế giới này.

Lời của cô khiến vẻ mặt Tống Ngọc Trạch xám xịt như đã chết. Triệu Diên Đình đau buồn, còn dì Thanh khóc không thành tiếng. Triệu Hương Nông đi đến kéo tay dì Thanh, thều thào: "Dì Thanh, dì khóc cái gì?"

Triệu Hương Nông kéo tay bà chạm vào bụng cô: "Đứa bé vẫn còn, nó thật sự vẫn còn, dì sờ bụng con mà xem, vẫn động đậy đúng không?"

Đúng vậy, con của cô đã khiến vòng hai của cô to hơn một chút. Buổi sáng khi ra khỏi nhà, cô còn chọn chiếc váy lớn hơn một size so với lúc trước. Con của cô vẫn còn đó, ai bảo con của cô đã ngừng phát triển chứ.

Vậy mà, Triệu Hương Nông nhận ra dường như tất cả mọi người đều không tin cô. Dì Thanh không ngừng lải nhải những lời khiến cô chán ghét. Còn kẻ cứ tối đến lại biến thành quái vật tâm thần phân liệt như Triệu Diên Đình cũng bắt đầu nói những lời đạo mạo. Đến bà mẹ sống lay lắt như cây tầm gửi kia dường như cũng nhớ ra thân phận của một người mẹ. Thế là, hào quang của người mẹ bỗng ập xuống đầu Triệu Hương Nông. Lý Nhu bắt đầu "ban phát" tình yêu vĩ đại của người mẹ, ánh mắt của bà ta luôn khiến Triệu Hương Nông không nhịn được mà nổi da gà.

Mỗi phút mỗi giây họ giống như đang diễn tuồng trên sân khấu.

Triệu Hương Nông tuyệt vọng rồi. Cô biết mấy người kia đang âm thầm bàn bạc làm thế nào để bắt cô làm phẫu thuật. Triệu Hương Nông còn biết mấy người kia đã ấn định thời gian phẫu thuật của cô, chính là vào thứ hai.

Thứ hai!

Thế là, Triệu Hương Nông nhớ đến Tống Ngọc Trạch. Nếu cô đoán không nhầm thì người đàn ông này rất mê mẩn cơ thể cô. Ừm, người đàn ông này còn sợ cô khóc nữa.

Tối chủ nhật, Triệu Hương Nông hẹn gặp Tống Ngọc Trạch ở một khách sạn. Tất nhiên, để dễ thuyết phục Tống Ngọc Trạch, cô đã trang điểm một cách lộng lẫy.

Vậy mà, Tống Ngọc Trạch hoàn toàn không nhìn đến rãnh ngực như ẩn như hiện của cô, anh gian xảo như một con hồ ly. Cô có dẫn dắt thế nào anh cũng không tin đứa bé vẫn còn, tin con của họ sẽ ra đời giống như bao đứa trẻ khác.

Vẻ mặt và giọng điệu của anh hết sức bình thản, hòng thuyết phục cô mặc bộ đồ bệnh nhân khiến cô buồn nôn vào ngày mai. Nghe xem, anh ta nói gì với cô này:

"A Nông, con sẽ hiểu cho chúng ta. A Nông, chúng ta sẽ có đứa thứ hai, đứa thứ ba."

Rắm chó! Đứa thứ hai, đứa thứ ba? Tống Ngọc Trạch nằm mơ chắc! Đến lúc này rồi mà tên khốn này còn dám mơ như vậy sao.

Triệu Hương Nông giận dữ, cô chỉ vào anh, hét lên: "Tống Ngọc Trạch, anh cũng là ba của đứa bé, vì sao lại chỉ có mình tôi nỗ lực vì nó."

Hu hu... xin lỗi cục cưng, mẹ lại bất cẩn to tiếng rồi. Xin lỗi cục cưng, mẹ dạo này không biết vì sao cứ to tiếng là rơi lệ không ngừng. Con về sau đừng trở thành người sướt mướt như mẹ. Nhưng mà, như vậy cũng tốt, người đàn ông trước mặt rất giỏi giang, đến ông ngoại con cũng sợ anh ta. Người đàn ông này rất sợ mẹ khóc. Mẹ đã quan sát rồi, chỉ cần mẹ khóc là anh ta phải bó tay ngay lập tức, chỉ cần mẹ thuyết phục được anh ta thì có thể giữ được con.

Triệu Hương Nông để nước mắt rơi lã chã, nhìn Tống Ngọc Trạch với ánh mắt tội nghiệp. Nhưng, vì sao, vì sao Tống Ngọc Trạch vẫn hờ hững như vậy?

Lúc này, Tống Ngọc Trạch biết chuyện duy nhất mình có thể làm được chính là ép mình đứng yên đó, ngậm chặt miệng lại, không được bước lên ôm chặt cô vào lòng, không để mình nói ra những lời như: "Em yêu, đừng khóc. Đúng, đúng, em nói đúng rồi, những kẻ muốn em bỏ con đều là lũ khốn kiếp. Đừng khóc nữa, xin em đừng khóc nữa, con chúng ta vẫn còn, nó sẽ ra đời thuận lợi giống như em nói. Anh cam đoan sẽ là như vậy, anh thề!"

Nhưng, sự thật là con của họ vĩnh viễn không thể đến với thế giới này. Con của họ đã ngừng phát triển khi mới tồn tại được sáu mươi mốt ngày.

Tống Ngọc Trạch vẫn còn nhớ rõ, hai ngày trước bác sĩ phụ sản giỏi nhất nước Mỹ đã nói với anh từng câu, từng từ ngữ then chốt: Tình trạng cơ thể người mẹ không tốt, đứa bé vì không có tim thai nên đã ngừng phát triển, thai phụ có chứng thiếu máu bẩm sinh. Làm phẫu thuật càng nhanh càng tốt. Phẫu thuật muộn một ngày sẽ ảnh hưởng lớn đến cơ thể thai phụ, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Làm sao Tống Ngọc Trạch có thể để mất Triệu Hương Nông được.

Vì thế, anh chỉ có thể ghìm chân mình lại, ngậm chặt miệng, ép mình nhìn thẳng vào khuôn mặt đẫm lệ kia. Điều anh có thể làm là khiến ánh mắt của mình càng trở nên lạnh lùng hơn.

Bên ngoài phòng là đám vệ sĩ mang tiếng là bảo vệ an toàn cho cô nhưng thực chất là được Triệu Diên Đình cắt cử để ngăn cô chạy chốn. Bên trong căn phòng, người đàn ông của cô lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt đến vậy.

Không có lối thoát!

"Tống Ngọc Trạch." Triệu Hương Nông nói những lời đầy sức sát thương: "Tôi nhất định phải nói cho anh biết, không có đứa bé này anh chẳng là cái thá gì trong mắt tôi cả. Tống Ngọc Trạch, anh vẫn còn nhớ bản thỏa thuận ly thân tôi đưa cho anh chứ? Nếu anh cũng giống như ba tôi, thì mời anh ký tên vào bản thỏa thuận đó."

Nửa tiếng sau, có người mang bản thỏa thuận đến khách sạn, Tống Ngọc Trạch ký tên vào bản thỏa thuận, tên của cô và anh cùng nằm cạnh nhau.

Cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Triệu Hương Nông cũng đã mất.

Cuối cùng Triệu Hương Nông cũng đã biết, kể từ lúc cô nảy sinh ý đồ xấu xa với Chu Nhuận, đồng thời để mặc những ý đồ xấu xa đó tự do sinh trưởng, Chúa đã để mắt đến cô, rồi cướp đi những gì cô trân trọng nhất bằng cách thức tàn nhẫn nhất.

Chuyện xưa giống như một tòa thành trên không.

Dường như cô đã nhìn thấy mình của năm 16 tuổi, lạnh lùng dõi theo bóng lưng của Chu Nhuận với ánh mắt đố kỵ, nhưng khi Chu Nhuận quay đầu lại, cô lại mỉm cười thân thiết đáp lại.

Cũng chỉ trong nháy mắt, khung cảnh thay đổi, cô không còn dám nhìn vào mắt của Chu Nhuận, vì lúc đó cô biết, Chu Nhuận đã bị dẫn vào một câu lạc bộ đặc biệt. Câu lạc bộ đó còn có cái tên khác là "Câu lạc bộ đổi vợ". Chỉ vì sự đố kỵ nhất thời của cô mà cô gái kia bị chuyển từ tay người đàn ông này sang tay người đàn ông khác, cứ luân phiên như vậy. Trong đám người đó cũng có một người tên là Bách Nguyên Tú. Đây là chuyện mà mãi về sau Triệu Hương Nông mới biết. Bọn họ đều nói với cô là Chu Nhuận đã quyến rũ Bách Nguyên Tú, cô cũng tin bọn họ.

Thứ hai, Chicago có một ngày nắng chói chang hiếm hoi. Bầu trời trong xanh là màu sắc mà Triệu Hương Nông yêu thích nhất, băng tuyết tan chảy, như được gột rửa. Bầu trời xanh trong vời vợi, khiến Triệu Hương Nông muốn bay lên, mang chiếc giầy trượt băng.

Két----

Từ bên này bay sang bên kia, giang rộng cánh tay trong từng vòng xoay, sau đó, chạm tay vào gió.

Lúc ra khỏi Triệu công quán, Triệu Hương Nông nghe thấy người làm trong nhà nói năm nay Chicago sẽ đón mùa xuân sớm. Đã rất lâu rồi ở thành phố này không còn nghe thấy tin tức về mùa xuân sớm rồi. Chicago còn có một cái tên khác là "Thành phố tội ác". Rất nhiều người che dấu cảm xúc đen tối dưới vẻ ngoài sáng láng, cô cũng là một trong những người đó.

9 rưỡi sáng, Triệu Hương Nông được Lý Nhu và Triệu Diên Đình đưa đến bệnh viện. Tống Ngọc Trạch đã đứng ở cổng bệnh viện từ sớm, mặc cả cây đen, khuôn mặt đẹp trai thu hút bao ánh mắt si mê của nữ giới đi ngang qua. Nhưng đối với Triệu Hương Nông, Tống Ngọc Trạch giờ đây chẳng khác nào một kẻ xui xẻo. Xem cô bị anh ta hại ra nông nỗi này. Thế mà, cái tên xui xẻo này vẫn nhân cơ hội lấy lòng cô, ra vẻ thâm tình nói: "Đừng sợ, chỉ nháy mắt là xong thôi. Triệu Hương Nông, anh yêu em."

Cái gã này hình như đã quên mất bản thỏa thuận kia rồi.

9 giờ 40 phút, cô thay quần áo bệnh nhân, làm cái việc đầy giả tạo mà con người vẫn thường làm, người ta gọi đó là tiếp thêm sức mạnh. Triệu Diên Đình muốn đến ôm Triệu Hương Nông, Triệu Hương Nông liền trưng ra vẻ mặt "Tránh ra, biến thái". Còn Lý Nhu cũng đang cười nhạo cô, bà ta nhỏ vài giọt nước mắt trước mặt cô. Còn cái gã xui xẻo Tống Ngọc Trạch kia, Triệu Hương Nông cũng không thèm nhìn thêm lần nào. Ừm, cô biết anh ta đang mong chờ cô nhìn anh ta, nhưng Triệu Hương Nông không muốn nhìn anh ta. Cô lo rằng nếu nhìn Tống Ngọc Trạch thì cô sẽ bị lây đen đủi mà gặp sự cố với thuốc gây mê thì phải làm sao, cô là người rất sợ đau.

10 giờ đúng, người nhà bị y tá yêu cầu ra ngoài. 10 giờ 5 phút, Triệu Hương Nông nhìn thấy một hàng chữ khác trên giấy cam kết. Dưới hàng chữ đó có vẽ một cỏ ba lá thiếu một góc.

Đã từ rất lâu Triệu Hương Nông không nhìn thấy cây cỏ ba lá thiếu một góc. Cỏ ba lá là biểu tượng linh hồn của đội bóng rổ Boston Celtics mà Chu Nhuận rất yêu thích. Nhưng cô ta vẽ rất xấu, do thuận tay trái nên cô ta luôn vẽ thiếu một góc của cây cỏ ba lá. Lần nào Triệu Hương Nông cũng tự tay dạy Chu Nhuận nhưng cô ta không học được. Triệu Hương Nông tức đến nỗi gõ đầu bút vào đầu cô ta. Ừm, nhìn như vậy, chắc hẳn tình bạn của Triệu Hương Nông và Chu Nhuận phải rất rất tốt mới đúng chứ nhỉ?

Đúng thế, Triệu Hương Nông lừa gạt cả thế giới, lừa gạt cả bản thân mình. Triệu Hương Nông và Chu Nhuận rất thân nhau, thân đến nỗi dính nhau như hình với bóng. Chính vì đã từng thân thiết như vậy nên cuối cùng Chu Nhuận mới hận cô như thế, nên Triệu Hương Nông mới vô cùng áy náy.

Dựa vào cái đức hạnh đó của Triệu Hương Nông, nếu như tình bạn của cô và Chu Nhuận không tốt thì Triệu Hương Nông sẽ không để chuyện này trong lòng.

Triệu Hương Nông cũng cố tình quên chuyện Chu Nhuận mượn cô tiền. Điều duy nhất vớt vát lại chút lương tâm của cô là cô thật sự không biết Chu Nhuận mượn tiền cô là để cứu ba cô ta.

Đồ ngốc, vì sao lúc đó không nói ra, giờ thì đã muộn rồi, không phải sao! Nếu như lúc đó Chu Nhuận nói ra sự thật thì sẽ không xảy ra những chuyện sau đó, cũng sẽ không ra nông nỗi như bây giờ.

Quả nhiên, đây đúng là bằng chứng cho nhân quả luân hồi. Triệu Hương Nông đặt tay lên bụng dưới, đau đớn vô cùng.

10 rưỡi, dựa theo con đường được chỉ ra trong giấy cam kết, Triệu Hương Nông trốn thoát khỏi bệnh viện. Cô nghĩ, có lẽ có người bằng lòng nói cho cô nguyên nhân Chu Nhuận chết.

Linh hồn tội lỗi cuối cùng cũng phải chịu xét xử. Triệu Hương Nông vẫn nhớ như in những lời nhà truyền giáo nói năm xưa. Ba của cô là một ví dụ sống, Triệu Hương Nông thấy cứ đến một thời điểm nào đó, ông ta giống như đang bị đày đọa trong địa ngục.

Triệu Diên Đình đúng là một người độc ác, người nào giống như ông ta đều sẽ bị như vậy, còn Triệu Hương Nông vẫn chưa tu luyện đến cảnh giới giống ông ta.

Khi Triệu Hương Nông trốn khỏi bệnh viện, Triệu Diên Đình nhìn thấy đám bác sĩ mang nét mặt hoảng loạn. Bác sĩ nói với Triệu Diên Đình, vì sự sơ suất của bọn họ, Triệu Hương Nông đã bị tráo đổi với một bệnh nhân khác.

Cùng lúc đó, Tống Ngọc Trạch nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi nhận được cuộc điện thoại đó, Tống Ngọc Trạch lập tức biến sắc mặt.

- ---------------------------------------------------------------------------------------------

Mới đọc lại đoạn bức thư Chu Nhuận gửi TNT, thật sự rất thảm >.<

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play