*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Type: Thích Cháo Trắng
Từ lúc Vũ Văn Sở Thiên đến ở Lan hầu phủ, chứng ác mộng của Hoán Sa ngày một thuyên giảm, nhưng thi thoảng vẫn bị ác mộng làm tỉnh giấc. Sau khi tỉnh giấc, nàng thường thấy đèn ở Mặc Trúc Viên vẫn chưa tắt, nhìn xa xa, cứ như là đốm lửa ấm áp nhất ngày đông tuyết phủ. Nàng còn phát hiện, bất luận trước lúc ngủ nàng có đóng cửa sổ hay không, khi tỉnh dậy cửa sổ luôn được đóng chặt mà Minh Tâm xem ra không biết gì về việc này.
Còn nữa, nàng phát hiện nàng quên tìm người sửa bích sa song, vậy mà không biết từ lúc nào nó đã trở lại như ban đầu.
Nửa đêm cô đơn, có một ngọn đèn thắp thâu đêm, nửa đêm tỉnh dậy thấy cửa sổ được đóng chặt, và mỗi sáng tinh mơ đẩy cửa ra, trông bóng người điềm đạm thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng trúc, ánh kiếm lạnh lẽo vẽ ra những đường hồ quang đẹp đẽ, còn nữa, lúc luyện nghe ý nghĩ, thi thoảng nàng còn nghe thấy tiếng sáo lay động lòng người… Những thứ này vô hình trung đã hình thành sự ấm áp mà nàng khó có thể miêu tả được.
Có lúc nàng nghĩ, nếu nàng có thể thay thế Vũ Văn Lạc Trần, trở thành muội muội của y thì cũng không tồi. Chưa biết chừng, ngày Ương Quốc tan vỡ, y có thể nể tình nàng, bỏ qua cho Tiêu gia, thả cho Lan gia trở về thánh vực Miêu Cương.
Đương nhiên, đây chỉ là việc chưa chắc chắn. Cũng chưa biết chừng, Ninh vương Vũ Văn Sở Thiên này đến hầu phủ còn có mưu đồ thâm độc hơn.
Suy cho cùng, thế gian này chỉ có lòng người là khó đoán nhất.
Đúng là lòng người khó đoán, nhưng lòng người cũng có tình nhất.
Bao nhiêu hiềm nghi, bao nhiêu tính toán, bao nhiêu lo sợ, khi đối diện với người chân tình với bạn, người thật lòng che chở cho bạn, cuối cùng bạn cũng sẽ quên sạch.
Ở núi Lạc Bối có một hồ khoáng nóng, có thể trị bệnh đau xương của Hoán Sa, điều này cũng hoàn toàn khiến nàng tin tưởng Vũ Văn Sở Thiên là người có tình.
Ngày hôm đó, từ sáng sớm, Vũ Văn Sở Thiên đã đến tìm nàng, đôi mắt lạnh lùng ánh lên một tia vui tươi hiếm có. Y bảo nàng: “Ta chuẩn bị xong hết rồi, có thể trị bệnh cho nàng rồi.”
“Bây giờ sao?” Nàng vừa tỉnh dậy, y phục còn chưa thay.
“Phải, nàng chuẩn bị đi, ta dẫn nàng đến một nơi, đi về phải mất bốn ngày.”
Vội vã chuẩn bị mọi thứ, sau đó y đưa nàng rời hầu phủ, rời đế đô Nghiệp Thành. Đêm muộn hai ngày sau, bọn họ vất vả leo lên được đỉnh núi Lạc Bối.
Đỉnh Lạc Bối cao nghìn trượng, tuyết tụ lâu ngày trên đỉnh núi, hàn khí rất đáng sợ. Đi bộ lâu, hàn khí ngấm vào xương, toàn thân Hoán Sa bị đông cứng, may thay, Vũ Văn Sở Thiên không câu nệ lễ nghĩa, ôm nàng vào lòng, lấy hơi ấm của bản thân ngăn chặn hơi lạnh ngấm vào xương nàng, nàng mới không đến nỗi chết rét ở chốn gió lạnh băng tuyết này.
Trăng treo lơ lửng trên trời, sương mù bay lượn, trên vách đá cheo leo có thể nhìn thấy một dòng suối nóng, nước suối màu xanh nhạt như lưu ly phỉ thúy, mây khói mù mịt. Đây chính là hồ Lạc Bối.
Vũ Văn Sở Thiên bế nàng nhảy vọt lên vách đá. Thân thể đột nhiên mất trọng lực, nàng vô tình bám lấy cổ y. Đôi mắt của nàng và lông mày của y gần trong gang tấc. Nàng ngửi thấy mùi hương trên người y, là hương thơm ấm áp của thảo dược và mùi thơm tinh khiết của lá trúc, còn có một mùi hương mát lạnh độc nhất thuốc về y. Một cảm giác thân quen trỗi dậy, nàng ngỡ ngàng nhìn y, khi bốn mắt nhìn nhau, nàng đọc được trong mắt y một chút ngượng ngùng. Nàng cho rằng mình nhìn nhầm, nhưng khi nàng tập trung nhìn kỹ, y lại vội rã rời đi, không nhìn nàng thêm chút nào nữa.
Phi thân xuống trước hồ Lạc Bối, Vũ Văn Sở Thiên đặt nàng bên hồ, rồi rắc xuống hồ các loại dược liệu mà y đã chuẩn bị sẵn như gỗ đàn hương, ngưu kinh, mi trúc, xuyên khung, nhược mộc, đinh lịch, huệ thảo, huân thảo cùng hàng chục loại cỏ. Sau cùng, y mở hộp gỗ trong lòng, lấy ra dao thảo, đặt xuống nước. “Nước hồ Lạc Bối ngưng tụ nghìn năm, quy tụ linh khí của trời và đất, là nước thánh trị thương, kết hợp cùng phương thuốc bí mật thời thượng cổ và linh điểu tinh hồn châu, có thể gắn kết lại gân cốt.”
“Linh điểu tinh hồn? Thế gian này đến linh điểu còn khó tìm, huống hồ là tinh hồn châu của nó.”
Vũ Văn Sở Thiên khẽ cười, nhìn lên không trung, nói: “Nó đến rồi kìa.”
Dứt lời, chỉ thấy một con chim ngũ sắc, đuôi dài, mào đỏ, bay đến từ không trung. Nó có đôi chân thon dài, đôi mắt nhanh nhạy. Linh điểu đậu lên vai Vũ Văn Sở Thiên, từ trong cặp mỏ màu đỏ nhả ra viên ngọc trắng óng ánh, sau đó nó chầm chậm bay đi.
“Đây lẽ nào là… song song điểu?” Lan Hoán Sa kinh ngạc nhìn Vũ Văn Sở Thiên thả viên hồn châu màu trắng vào nước suối.
“Không sai, chính là tinh hồn châu của song song điểu. Bọn ta từng giao hẹn, ta cứu mạng nó, nó sẽ cho ta tinh hồn châu của nó lúc ta cần.”
Song song điểu chính là thần điểu thượng cổ, cực kỳ thông minh, có thể nói chuyện với con người. Tinh hồn châu của nó có công dụng thần kỳ, xua đi hàn khí, nhưng song song điểu bản tính cao ngạo, hiếm khi tiếp xúc với người, không ngờ Vũ Văn Sở Thiên lại có thể giao hẹn với nó. Điều này khiến nàng vô cùng kinh ngạc.
“Nếu muốn phát huy công dụng tối đa, nàng phải cởi bỏ y phục, ngâm mình dưới hồ.” Y nhẹ nhàng nói.
Hoán Sa lặng lẽ gật đầu. Từ lúc nhìn thấy hồ thiêng này, nàng đã đoán được cách trị bệnh như thế nào. Mặc dù lương y như từ mẫu, nhưng nghĩ đến việc cởi y phục trước mặt Vũ Văn Sở Thiên, hai má nàng vẫn hơi ửng đỏ lên.
Y quay người, lưng đối diện nàng, thấy nàng chần chờ chưa cởi, liền xé một đoạn vải lụa ở bên thắt lưng, bịt mắt mình lại. Đợi thêm một lúc, y vẫn chưa nghe thấy tiếng nước động, nghĩ rằng nàng không phải người có tính bẽn lẽn, chắc là do cử động không tiện, thế là y dò hỏi: “Lan tiểu thư, có cần ta giúp không?”
Lúc này, Hoán Sa vẫn đang dùng những ngón tay bị tê cóng, khó nhọc cởi đai áo. Nghe thấy vậy, nàng ngước lên nhìn sắc trời, đành phải khẽ đồng ý một tiếng.
Do dự một lát, Vũ Văn Sở Thiên cũng mò được đường đến trước mặt nàng. Y cố gắng giữ phép tắc, cởi dần từng thứ một, trước tiên là đai áo, sau đó là áo khoác bông bên ngoài, áo gấm bên trong, tiết y, cuối cùng chiếc yếm lụa mỏng màu vàng tươi cũng bị cởi nốt, để lộ thân hình mềm mại, yêu kiều của nàng.
Hoán Sa liếc mắt nhìn Vũ Văn Sở Thiên, thấy động tác của y có vẻ ngập ngừng, sắc mặt thì vẫn bình thường nhưng nhịp thở lại có phần không ổn định. Đối với một nam nhân bình