Yunho lúc tan việc, thấy bàn Jaejoong đã trống trơn, chỉ còn một tờ giấy. Cảnh tượng như vậy khiến cho Yunho bất giác cảm thấy đắng chát.
Đến tột cùng là không đúng chỗ nào? Jaejoong rất tức giận với việc kia sao?
Trên tờ giấy viết: Yunho, tôi hôm nay có việc nên về trước! Trong tủ lạnh có đồ ăn.
Yunho vo tờ giấy thành một cục ném vào thùng rác. Sau đó lấy điện thoại gọi Yoochun.
“Tao bảo này, đi uống một chén, được không?” Sau đó đi ra khỏi công ty.
Jaejoong kỳ thật rất cảm tạ cú điện thoại của Hee Chul, nếu không cậu hiện tại có lẽ đang ngồi trong xe Yunho, xấu hổ không biết nói gì.
Trong nhà hàng, Hee Chul nhìn Jaejoong ngồi đối diện đang uống coca, rất không có phẩm vị đập bàn.
“Hyung bảo này Jaejoong, hyung gọi em đi theo hyung, sao hiện tại giống như là em thương tâm, hyung tới uống rượu cùng, không, là uống Coca cùng ah.” Hee Chul nhìn người đang không ngừng uống coca, quả thực bất đắc dĩ, rất nhiều người đang nhìn bọn họ.
Nhưng Jaejoong chỉ liếc nhìn Hee Chul một cái, sau đó tiếp tục kế hoạch uống coca đến say của cậu.
“Jaejoong, nói đi, em với tên khốn nạn kia đã xong, lần này là vì Jung Yunho sao?” Lời của Hee Chul đến tai Jaejoong chỉ còn lại ba chữ Jung Yunho nhưng vẫn đủ làm cậu ngây ngẩn cả người.
Sau đó Jaejoong nhẹ gật đầu, nghĩ nghĩ gì đó, lại ra sức lắc đầu.
“Em sao vậy, rốt cuộc là gật hay lắc?” Hee Chul nhìn Jaejoong như vậy, hiểu rõ. Tuy vậy, vẫn cảm thấy tên nhóc này thật nhát a.
“Em có nói hay không, nếu em không nói, hyung sẽ gọi tên Yunho kia đến trực tiếp hỏi đấy!” Hee Chul nói xong liền rút điện thoại ra.
Tay Hee Chul bị Jaejoong giữ chặt, sau đó cậu hít một hơi, kể mọi chuyện xảy ra trong thời gian này cho Hee Chul nghe.
Nhưng Jaejoong lại lược bỏ sự biến hóa trong tình cảm của mình với Yunho.
Nói cho cùng, từ lần gặp Hee Chul tại bệnh viện xong thì không thấy anh nữa, cho nên có rất nhiều chuyện Hee Chul không biết.
Hee Chul nghe xong, cầm lấy coca trên bàn, một hơi uống sạch, hung hăng đặt cốc xuống bàn, sau đó lớn tiếng nói với Jaejoong.
“Kim Jaejoong, em bị điên à? Sao em không nói với hyung chuyện này, bà nó, nếu hyung biết sớm, hyung nhất định giúp em thu thập con hồ ly tinh kia, dám bắt nạt người nhà họ Kim chúng ta.”
Bộ dạng Hee Chul nghiến răng nghiến lợi khiến cho Jaejoong không kìm được phun toàn bộ nước ra.
“Jaejoong, em thật sự rất đáng ghét, biết không? Mỗi lần hyung giúp em giải quyết vấn đề, em đều ra vẻ đây không phải chuyện của hyung. Em phun nước lên mặt hyung làm cái gì! Tiết kiệm một chút, nhìn thấy con hồ ly tinh kia thì hãy phun, thật sự là lúc thất tình thì không phân biệt nổi địch ta nữa.”
Jaejoong liền nghiêm chỉnh lại, nhìn Hee Chul xin lỗi, cậu cũng biết, đôi lúc mình rất vô sỉ. Nhưng vẻ mặt Hee Chul vừa rồi rất buồn cười.
“Thời gian vừa rồi hyung ở cùng với Kyung hyung nha, sao có thể quấy rầy hai người được! Hyung nói có đúng không?”
Jaejoong cười làm lành, rốt cục khiến cho Hee Chul cảm thấy thuận mắt đôi chút.
“Vậy em định làm như thế nào? Cứ để như vậy? Tên kia lừa em lâu như vậy mà!”
“Đương nhiên sẽ không!” Jaejoong vội vàng trả lời, thanh âm rất lớn, nhìn rất có khí thế. Nhưng rồi lại nhanh chóng xẹp xuống.
“Chỉ là, em còn chưa nghĩ ra phải làm như thế nào.”
Nghe thấy Hee Chul đối diện thở dài một hơi, Jaejoong chỉ biết cúi thấp đầu, chuẩn bị nghe Hee Chul giáo huấn.
“Mang hết tất cả thông tin về người đàn bà kia đưa cho hyung.” Hee Chul không giáo huấn Jaejoong, chỉ nói một câu như vậy.
Jaejoong ngẩng đầu, thấy Hee Chul đang có chút do dự hút thuốc. Hee Chul rất ít khi hút thuốc, nhưng mỗi khi hút, anh thật sự rất tức giận.
“Dạ, nhưng mà hyung định làm thế nào?” Mặc dù biết Hee Chul sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng Jaejoong vẫn nhịn không được tò mò người đàn bà kia sẽ ra sao.
“Cái này à, hai ngày nữa em sẽ biết, còn tên khốn kia thì tùy em, dù nói thế nào, đây cũng là chuyện của em, tự em giải quyết! Em vẫn luôn muốn đối mặt với chính mình, đối mặt với tên đó, không phải sao? Không được tiếp tục đà điểu nữa.”
Từ lúc Yunho cùng Yoochun ngồi trong quán rượu, liên tục có người đến vây quanh bọn họ.
“Nói đi, mày hôm nay tìm tao làm gì?” Yoochun vừa mới ứng phó với một cô gái xong, lập tức xoay người hỏi thăm cộng thêm an ủi người nào đó vừa ngồi xuống đã mãnh liệt rót rượu uống.
“Mày có để ý người khác nói gì về mày với Junsu không?” Yoochun tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại.
“Mày nói to lên một chút!”
“Tao bảo, mày có để ý người khác nói gì về mày với Junsu không?” Yunho phát hỏa rống lên một câu.
Sau đó, mấy người ngồi gần đó liền quay lại nhìn hai người đàn ông quái dị, trong nội tâm thầm nghĩ, không thể trông mặt mà bắt hình dong a, nguyên lai là gay!
Mà Yoochun phun một ngụm rượu ra, sau đó ôm bụng, phá lên cười.
“Yunho, mày làm tao cười chết rồi! Mày lại hỏi vấn đề này! Ha ha.”
Nhưng khi thấy sắc mặt Yunho càng ngày càng khó coi, Yoochun thức thời ngậm miệng lại. Rồi vì lương tâm của một người bạn, bắt đầu khai sáng cho tên ngây thơ nào đó.
“Kỳ thật, nếu thật sự thích người nào đó thì sẽ không quan tâm người khác nói gì cả! Nhưng mà, mày phải nói cụ thể ra chút, để tao xem nên xử lý như thế nào?”
“Cái kia, chính là…” Yunho rất cẩn thận kể lại việc hôm nay cho Yoochun, sau đó nói suy nghĩ của mình cho gã.
Sau khi nghe xong, Yunho mong chờ Yoochun giảng giải cho mình —— Không có gì hết! Bởi vì Yoochun đã trầm mặc.
“Mày nói gì đi a!” Yunho bắt đầu có chút ngồi không yên.
“Yunho, mày rất quan tâm Jaejoong, cho nên mới muốn bảo vệ cậu ta?” Yoochun cắn móng tay hỏi một câu như vậy.
“Đó là đương nhiên!” Yunho mở to hai mắt nói một câu, sau đó vội vã bổ sung.
“Bọn tao là bạn bè, tao đương nhiên sẽ quan tâm cậu ấy ah!” Nhưng lúc Yunho nói những lời này, lại không trừng mắt nhìn Yoochun như vừa rồi, lộ ra chút yếu thế. Yunho không biết vì sao, giờ phút này anh không dám nhìn thẳng vào mắt Yoochun.
“Ha ha, ha ha.” Yoochun cười khan vài tiếng, sau đó lắc đầu.
“Mày cười cái gì? Bạn bè thì là bạn bè a! Quan tâm lẫn nhau thì có cái gì không đúng?” Yunho như đứa trẻ, liều mạng chứng minh điều gì đó, nhưng lại bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Jung Yunho, mày thích Jaejoong rồi!” Yoochun nhấp một ngụm rượu, sau đó trả lời Yunho.
“A, sao có thể, bọn tao là bạn tốt mà, tao sao có thể thích cậu ấy!”
“Bạn bè? Chúng ta cũng là bạn bè? Vậy sao mày không bảo vệ tao?”
“Mày có thể tự bảo vệ mình ah. Jaejoong không giống với mày!”
“Không giống chỗ nào?” Park Yoochun tiếp tục hỏi, khiến cho Yunho do dự.
“Cái này??????” Yunho thật sự không trả lời được ah, bạn bè, nhưng Jaejoong quả thực không giống Yoochun.
“Kỳ thật, Yunho à, chỗ khác của Jaejoong với tao là tâm của mày! Trong lòng mày, cậu ta còn quan trọng hơn bọn tao. Đấy gọi là thích, hiểu không?”
“Nhưng mà, tao với Jaejoong là bạn bè, sao có thể như vậy?” Lúc Yunho rất ngây thơ nói câu đó, Yoochun thiếu chút nữa ngất đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT