Cái chuyện kia cuối cùng cũng xảy ra vào mấy hôm sau, vào một đêm cực kỳ bình thường đến không thể bình thường hơn.
Đêm hôm đó, hai người bọn họ vẫn như cũ, ăn cơm xong đi tắm rồi nằm một chỗ chơi điện thoại. Chân Hiểu Khí xem một video hài, cười ngặt ngoẻo, cứ “ha ha ha” không ngừng giống như trong phòng bị thả vào 500 con vịt.
Lúc đó Quỳnh Đại Phương đang xem tiểu thuyết trên mạng, bị Chân Hiểu Khí quấy rầy đến không chịu nổi, phải đi qua ném điện thoại, lấy môi mình bịt kín cái miệng ồn ào đó lại.
Lập tức, củi khô lửa bốc, đốt một phát đi ngàn dặm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Chân Hiểu Khí vừa mới chớp chớp mở mắt, Quỳnh Đại Phương đã kề sát mặt mình lại gần, cười ngây ngô, chớp chớp đôi mắt long lanh tràn đầy xuân tình phơi phới.
“Vợ yêu, em tỉnh rồi à?” Hắn ôm Chân Hiểu Khí vào ngực, “Có đau lắm không?”
“Quỳnh Đại Phương anh là trâu à? Tối qua đã bảo anh đừng động rồi mà! Đừng động mà! Anh nghe không hiểu sao?” Chân Hiểu Khí muốn đá hắn nhưng chân vừa giơ lên, cái chỗ khó nói đó lập tức phát đau làm cậu phải suýt xoa, “Ui daaa đau quá à!”
Quỳnh Đại Phương tràn đầy áy náy, hôn chụt chụt không ngừng lên mặt Chân Hiểu Khí: “Xin lỗi, anh kích động quá không khống chế được.”
Chân Hiểu Khí bị hắn làm phiền đến không chịu nổi, lấy tay đẩy cái đầu to của hắn ra một bên.
Quỳnh Đại Phương tủi thân: “Vậy được rồi, em nằm một chút đi, anh đi nấu cơm cho em.”
Chân Hiểu Khí kéo chăn trùm kín toàn thân, đợi đến khi trong phòng không còn tiếng động nữa, cậu mới thò đầu ra.
Chân Hiểu Khí nghiêng đầu nghe ngóng tình hình bên ngoài, có tiếng leng keng leng keng, Quỳnh Đại Phương đúng thật đang nấu thức ăn. Cậu đột nhiên cảm thấy tâm tình mình trở nên tốt hơn, cơn đau ở chỗ kia cũng không đến mức không thể chịu được.
Chân Hiểu Khí khoác thêm áo xuống giường, đi đến bàn học toan muốn ngồi nhưng mông vừa chạm vào mặt ghế đã phải đứng phắt dậy.
Đứng ngây ngốc trong chốc lát, Chân Hiểu Khí kéo ngăn tủ lấy ra một quyển vở cũ, mở trang đầu tiên ra, nét mực đậm đen hôm nay trông xem chẳng còn chướng mắt như trước, chỉ còn lại vẻ xám xịt ố màu của thời gian.
Chân Hiểu Khí nhìn nó một chút rồi mỉm cười, lấy một cây viết trong ống bút ra, viết lên một hàng chữ “Số 1 – Quỳnh Đại Phương”.
Cậu nghiêng đầu nhìn thật kĩ nét chữ của mình, sau bao nhiêu năm, nét chữ của “số 1” đã bị nhòa đi không thể thấy được, chỉ còn ba chữ “Quỳnh Đại Phương” thật rõ ràng.
Chân Hiểu Khí ngẩng đầu, giơ quyển vở lên xem trong chốc lát, rồi tựa như hài lòng, cậu mím môi cười thật lâu.
Sau đó, cậu mang quyển vở mình đã ngày ngày vuốt ve suốt bao nhiêu năm, vứt vào sọt rác.
Cửa bị mở, Quỳnh Đại Phương thò đầu vào dò xét rồi chạy tới: “Vợ ơi, đi ăn cơm thôi.”
Chân Hiểu Khí khập khà khập khiễng đi ra, Quỳnh Đại Phương lập tức ân cần đỡ lấy.
“Anh có giữ lại nước vo gạo không?”
“Có, có. Còn nung ấm lên cho em, bây giờ vẫn còn ấm, để cho em rửa mặt đấy.”
“Anh muốn ăn dưa cải muối đúng không? Em đã làm sẵn để trong tủ lạnh.”
“Anh thấy rồi, chốc nữa lấy ra trộn dầu vừng cho em ăn với cháo nhé. Đúng rồi, vợ ơi, chúng ta mang tủ lạnh đi sửa đi?”
“Sửa để làm gì? Mùa đông tới rồi, sân thượng chính là tủ lạnh tự nhiên.”
….
Bên trong phòng ngủ yên tĩnh, bên trong sọt rác bên cạnh giường chất đầy khăn giấy và một đống ba con sói đã dùng. Quyển vở kia vốn đang nằm ở trên cuối cùng bị đống rác thải và thứ chất lỏng khả nghi đè oặt xuống, dính lẫn vào nhau, chôn vùi.
Tựa như cậu đã sớm quên mất khuôn mặt của những người từ số 2 đến số 43.
Tựa như những lần theo đuổi hài hước của Chân Hiểu Khí.
Tựa như Quỳnh Đại Phương không nhận ra mối tình đầu của mình để rồi để lỡ mất.
Quỳnh Đại Phương và Chân Hiểu Khí, mới thật sự là một đôi trời sinh.
-Hoàn-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT