CHƯƠNG 7

*

Lâm Tranh theo bản năng nghĩ muốn đưa tay xoa gương mặt hắn , xoa mi nhãn của hắn , muốn giúp hắn giảm bớt vẻ bi thương trên mặt.

Mà cậu cũng thật sự làm như vậy .

Nhưng mà vừa chạm vào hai gò má của đối phương, Lâm Tranh giống như bị bỏng mà rút tay về , lý trí của cậu nói với cậu rằng phải nhanh chóng thoát khỏi tình trạng ngượng ngùng trước mắt chứ không nên nổi xuân tâm mà thừa cơ ăn đậu hũ người ta.

Dù sao hắn hiện tại cả người trần như nhộng , lại bị Thiệu Tuấn Dương ôm lấy như vậy, hắn tốt xấu cũng là một thanh niên huyết khí phương cương , còn tiếp tục như vậy nhất định sẽ bị trêu chọc đến mức ‘có phản ứng’ cho xem !

Đến khi mà Lâm Tranh không thể chịu thêm một xíu kích thích nào nữa……

Lâm Tranh quyết tâm đầy mình , một phen đẩy ra Thiệu Tuấn Dương, tiếp theo lấy tốc dộ như sét đánh mà đem chính mình vùi vào ổ chăn, cũng cố gắng hướng bên giường nhích lại gần, lấy hết khả năng của mình cùng đối phương kéo dài khoảng cách.

Cậu là cực kỳ quyến luyến độ ấm của người kia nha , nhưng hiện tại không thể.

Hành động mạnh như vậy quả nhiên đánh thức Thiệu Tuấn Dương, hắn cau mày cố gắng mở mắt ra, trong lúc ngái ngủ còn chả biết trời trăng gì hết.

Phản ứng đầu tiên, cũng chỉ là : bây giờ vẫn còn sớm mà !

Lại lần nữa nhắm mắt lại, Thiệu Tuấn Dương đang chuẩn bị tiếp tục ngủ, cánh tay vừa rồi ôm Lâm Tranh lúc này vừa cử động, lập tức đụng đến một thứ , cảm giác thật . . . .

Thiệu Tuấn Dương nháy mắt liền thanh tỉnh , thoắt cái liền ngồi dậy, mở mắt thật lớn nhìn lại , lại chỉ thấy trên giường , bên dưới chăn có một cái ‘đống’ gì đó trồi lên , trông rất là quỷ dị =.=

Hắn vốn tưởng rằng đó là Lâm Tranh trong trạng thái gối đầu đang bị đè đến khó thở , vội vàng đem chăn hất tung ra.

…… Thế là, hắn chấn kinh.

Lâm Tranh cả người không mảnh vải đang thẹn thùng co rúm lại , tiếp theo lại nghe thấy âm thanh tiếng chạy vội ra khỏi giường , sợ tới mức cậu lập tức mở mắt ngồi dậy, chỉ nhìn thấy Thiệu Tuấn Dương chạy ra khỏi phòng, lại rất nhanh lại quay lại .

Lần này Lâm Tranh phản ứng cực nhanh, nhanh chóng kéo lên chăn bao lấy nửa người dưới của mình , mà Thiệu Tuấn Dương một tay che ( máu ) mũi vọt tới trước giường,“Ngươi, ngươi lại biến trở về thành người rồi ? Lúc nào vậy ?”

Lâm Tranh lắc đầu,“Ta không biết…… Ta đột nhiên tỉnh lại liền……”

Đương nhiên, cậu sẽ không thể nói là vì bị hắn ôm chặt quá mà tỉnh lại, thật ngượng nha >_ Chương Sau Chương Tiếp

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play