Lâm Tranh khó nhịn há miệng, nhưng trừ bỏ thở dốc, cái gì nói cũng nói không nên lời, chỉ có thể tiếp tục ngốc ngốc nhìn Thiệu Tuấn Dương.
Thiệu Tuấn Dương bị bộ dáng mới phát tiết xong vừa yếu đuối vừa ngây ngô của Lâm Tranh “kích động” , nhếch miệng cười mờ ám xong lại cúi đầu xuống hôn cậu, thực nhẹ nhàng mà bá đạo câu dẫn đầu lưỡi cậu cùng giao triền.
Lâm Tranh hoảng hốt tiếp nhận nụ hôn , trong miệng truyền tới vị đạo chua chua, nghĩ đến hương vị kia là cái gì, nhất thời mặt đỏ đến xuất huyết, nhắm chặt hai mắt không dám nhìn nữa.
Nhân lúc Thiệu Tuấn Dương ngưng lại nụ hôn , Lâm Tranh nhanh chóng đẩy hắn ra , ra sức hướng trong chăn mà chui a chui, đem toàn thân chính mình trùm khín trong đó.
“Cẩn thận khó thở.”
Thiệu Tuấn Dương cười , tay vươn tới định giúp cậu kéo chăn ra, nhưng Lâm Tranh lúc này cũng không biết lấy từ đâu ra khí lực giữ chặt chăn không buông.
Thiệu Tuấn Dương cũng không nuốn ép cậu, dừng lại một chút rồi xuống giường. Lúc này , Lâm Tranh lại ló đầu ra , nhìn chằm chằm vào hắn, dường như có chút do dự mở miệng:“Lão sư, ngươi……”
“Ân?”
Ánh mắt Lâm Tranh do dự một chút , rồi cũng dời xuống nhìn vào giữa hai chân Thiệu Tuấn Dương. Vừa rồi quả thực là vô cùng thẹn thùng đi, nhưng là Thiệu Tuấn Dương vừa xuống giường , cậu nháy mắt liền thanh tỉnh. Đối phương giúp mình lộng lộng một hồi , còn hắn thì sao nha . . .
Thấy Lâm Tranh chỉ nhìn mình mà không nói tiếng nào, Thiệu Tuấn Dương có chút nghi hoặc, nhưng lại thấy được ánh mắt Lâm Tranh đang đặt ở chỗ nào.
“Ngươi là muốn……”
“Đừng nói ra mà ~”
Lâm Tranh hét lớn một tiếng , tiếp theo liền chui ra khỏi chăn, nhắm tịt mắt lại mà xích ra gần đối phương, hay cánh tay quơ lung tung trong không khí, ý định chụp vào thứ kia rồi sờ sờ lộng lộng cho xong việc.
Thiệu Tuấn Dương nở nụ cười, cũng chủ động gần sát Lâm Tranh, cầm lấy tay cậu hướng đến bộ vị đã sớm “căng thẳng” của mình.
Lâm Tranh vẫn là gắt gao nhắm mắt lại, ngượng ngùng cúi đầu xuống , trong tay cảm nhận rõ xúc cảm cứng rắn của vật bên dưới lớp vải quần , khiến cậu quả thực khẩn trương đến mức váng đầu hoa mắt.
Thiệu Tuấn Dương cũng không ép cậu, vốn định buông tay cậu ra , lại không nghĩ đến tay Lâm Tranh bất chợt giật giật, dường như thực sự muốn thủ *** cho hắn.
Chỉ một động tác rất nhỏ như vậy, Thiệu Tuấn Dương đã tâm động không thôi , theo bản năng gọi ra tiếng :“Tiểu Tranh……”
Lâm Tranh phút chốc run lên, này vẫn là lần đầu nghe Thiệu Tuấn Dương không có gọi tên đầy đủ của cậu mà thay bằng xưng hô thân mật, hơn nữa là còn trong tình huống ý loạn tình mê như thế này ???!!!
Chỉ nghĩ như vậy , Lâm Tranh bỗng sinh ra chút cảm xúc thỏa mãn, nếu Thiệu Tuấn Dương có thể vì cậu làm, cậu còn ngại ngùng cái gì a. Quyết đoán mở mắt ra, Lâm Tranh hai tay khẽ run cởi ra quần của đối phương.
Mặc dù động tác vẫn là có vẻ nơm nớp lo sợ nhưng Thiệu Tuấn Dương vẫn hiểu được cố gắng của cậu, không khỏi cũng có chút cảm động, chậm rãi mà ôm lấy cậu không ngừng hôn lên môi.
Lâm Tranh vừa tiếp nhận những nụ hôn ngọt ngào kia , lại vừa đem tay mình hướng bộ vị kia lộng , quả thật là rất lúng túng thẹn thùng nha ~
“Lão sư, ta rất thích ngươi……”
Cuối cùng, Lâm Tranh với khuôn mặt đỏ bừng vẫn là thành công dùng tay làm cho Thiệu Tuấn Dương bắn ra. Hai người sau đó cùng nhau gột rửa , lại cùng nhau ngủ thẳng đến sáng.
Trải qua một đêm thân mật tiếp xúc, tình cảm hai người lại càng thêm ngọt ngào , càng thêm gắn bó a ~
*
*
*
Theo quy định của trường , học sinh tỉnh khác đều phải trụ lại ký túc xá, không được sống ở ngoài. Lâm Tranh nghe lời Thiệu Tuấn Dương khuyên, vẫn là không cam lòng mà quay về ký túc xá ở, hai ngày cuối tuần lại về nhà Thiệu Tuấn Dương , cùng nhau tiếp tục dính lấy nhau như sam mà anh anh em em.
Cũng may là chương trình học không quá nặng, thêm vào thời gian hai tuần tích cực thích ứng , Lâm Tranh dần dần thoát khỏi trạng thái e sợ đám đông – kết quả của một lần trải qua sự cố dẫm đạp hồi trước.
*
Hai giờ đêm . . .
Lâm Tranh vươn tay nhanh chóng tắt chuông báo thức điện thoại, yên lặng nhìn Thiệu Tuấn Dương đang ngủ bên cạnh, yên lặng mà cảm khái :
Aizzz !!! Dù sao thì vẫn là cùng với Thiệu lão sư của người ta cùng một chỗ là hạnh phúc nhất a !!!
Một tuần chỉ có hai cùng cùng lão sư dính một chỗ thật không đủ dùng a , thật muốn mỗi ngày đều cùng đối phương đồng giường cộng chẩm !!! Thực là tưởng niệm những ngày tháng biến thành gối đầu a !
Phi, trọng điểm mới không phải này.
Lâm Tranh lại nhéo nhéo di động. Một lát nữa sẽ có giải bóng đá Châu Âu , Đức vs Bồ Đào Nha, hai đội mạnh như vậy đụng nhau , trận đấu hay như này làm sao có thể không xem chứ ? May mà đã đặt chuông điện thoại để nửa đêm thức dậy xem rồi .
Nhưng lại có vấn đề…… Lâm Tranh cẩn thận di chuyển một chút , liền cảm giác phía sau có một chút trướng đau.
Không sai, lần tiếp xúc thân mật cuối tuần , cậu cùng Thiệu Tuấn Dương đã thành công làm đến bước . quan . trọng . nhất !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nhân sinh của tiểu xử nam cuối cùng cũng được viên mãn rồi !!!
Thiệu Tuấn Dương trên giường vẫn là như vậy ôn nhu, lần đầu tiên với cậu cũng là vô cùng vô cùng cẩn thận , làm đủ tiền hí rồi mới tiến vào. Tuy rằng vẫn có chút đau, nhưng là thực ra cậu cũng có hưởng thụ nha *đỏ mặt*
Sau ngày đó, hai người chỉ có cuối tuần mới có thể dính một chỗ , nhịn không được liền dễ dàng sát súng hỏa, nghĩ đến ngày thường công tác học tập vất vả, vẫn là quyết định sẽ làm nhiều thêm một chút. (cái này có liên quan à ? =)))
Thiệu Tuấn Dương mặc dù ôn nhu, không có nghĩa là hắn không có dục vọng,
Một thân tràn đầy tinh lực này , dù ở trên giường luôn chiếu cố Lâm Tranh cũng sẽ không bạc đãi chính mình. Kết quả là Lâm Tranh luôn bị lăn qua lăn lại vài lần.
Cũng may tối hôm qua chỉ làm một lần liền từ bỏ, không thì nói không chừng nửa đêm lúc này cũng không thể bò dậy nổi mà xem đá bóng a.
Lâm Tranh thở dài , trong lòng cân nhắc nửa ngày, cuối cùng vẫn là từ bỏ ham muốn lăn vào lòng người yêu ngủ tiếp, quyết đoán lựa chọn rời giường xem trận đấu, dù sao cũng đã muốn bị tiếng chuông ngắn ngủi làm tỉnh giấc.
Lén lút xuống giường ra khỏi phòng, Lâm Tranh bước đên phòng khách , đèn cũng không bật, trong bóng tối sờ sờ mó mó mà bật được TV lên , chuyển tới kênh CCAV5 , chỉnh âm lượng mức nhỏ nhất, tiếp theo vào phòng bếp lấy ra một chia bia. Cuối cùng là quay trở lại sô pha chờ trận đấu chính thức bắt đầu.
Từ đầu trận đấu , Lâm Tranh đã cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, không có phát ra tiếng. Ví như sao hôm nay đội Đức lại phòng ngự kém vậy a, Bồ Đào Nha như thế nào dám chơi đểu lừa sút phạt chứ, còn có vài lần muốn cao giọng hét lên cũng chỉ dám ngậm miệng. Thầm nghĩ không thể quấy rầy đến giấc ngủ của Thiệu Tuấn Dương.
21-
EDITOR : YẾN VŨ
Nguồn : LÂM PHONG
Làm nũng nè ~~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT