Anh là lái xe tải, nhà ở thị trấn bên cạnh, anh và chồng của Liên Loại khi xưa còn sống vốn rất thân nhau.
Sau khi chồng Liên Loại chết, Hồ Dương rất ít đến chơi, nhưng chỉ cần anh chạy xe qua thị trấn Tuyệt Luân Đế, nếu là ban ngày, anh nhất định
rẽ vào thăm Liên Loại, giúp cô làm một vài việc nặng cần sức vóc của đàn ông. Có một năm nọ Liên Loại sửa nhà, thì Hồ Dương giúp đỡ suốt.
Liên Loại rất cảm kích. Cô cũng luôn rất cô đơn.
Hồ Dương cao ráo khôi ngô, nhà anh không ở thị trấn này. Mặt đường là nhà của anh.
Cứ thế lâu ngày, quan hệ giữa hai người nảy sinh bước ngoặt. Tuy
nhiên, Liên Loại rất có chừng mực, cô không để cho Hồ Dương thường xuyên đến, cô không muốn gây nên chuyện xôn xao ầm ĩ.
Cách khoảng chừng nửa năm, họ có một lần giao hoan.
Cho nên dân thị trấn Tuyệt Luân Đế này hiếm có ai nghi ngờ, họ không hề biết về chuyện của Liên Loại.
Hôm cháu Thiều Thiều bị ngã xuống giếng, chị Mộ Dung đến nhà Liên Loại may áo, thì Hồ Dương đang ở trong nhà Liên Loại.
Lúc đó đang là ban ngày, cả hai đều hấp tấp vội vàng cho nên không tính đến việc giữ an toàn, họ đã mạo hiểm.
Ít lâu sau, Liên Loại có cảm giác ghê cổ buồn nôn, cô lập tức ngờ
rằng mình đã có thai. Cô nhẩm tính ngày tháng… vậy thì đúng rồi, cô bị
tắt… không thấy như mọi ngày nữa.
Liên Loại đã ngủ với chồng chẵn 365 ngày mà không có thai, còn Hồ
Dương thì một lần đã trúng đích. Liên Loại lúng túng, không biết nên thế nào đây.
Cô gọi điện cho Hồ Dương, hỏi anh xem phải làm gì. Hồ Dương nói: “Bỏ đi!”
Liên Loại run rẩy sợ hãi.
Mọi ngày, ngay một con kiến cô cũng không nỡ giẫm chết, cô cảm thấy
tàn nhẫn, chứ đừng nói là giết gà hay mổ cá. Nhưng bây giờ phải hủy bỏ
một sinh linh, nó lại là đứa con của cô.
Nhưng dù nói gì đi nữa, cô vẫn không có can đảm để sinh đứa bé này,
dù cô rất mong có một đứa con bầu bạn với mình để đi suốt chặng đường
đời cô đơn và dài dằng dặc.
Hai tháng sau, Hồ Dương lái xe đến. Anh lặng lẽ đưa Liên Loại đi lên
huyện. Họ đương nhiên không dám vào bệnh viện thị trấn nhỏ Tuyệt Luân Đế để nạo thai.
Đến nơi, họ vào một phòng khám tư nhân khang trang sạch sẽ. Lúc nằm
trên bàn phẫu thuật, Liên Loại không ngừng run sợ, cô muốn nắm chặt tay
Hồ Dương nhưng Hồ Dương bị cách ly ở bên ngoài.
Đau.
Giá lạnh. Dụng cụ sắc nhọn.
Sinh mệnh ấm áp, yếu ớt…
Mồ hôi vã ra, ướt đầm khuôn mặt Liên Loại.
Cuối cùng, như một cơn mê sảng, Liên Loại nhìn thấy cái sinh mệnh nhỏ bé vô tội, nó tươi mới, đo đỏ, bị bác sĩ đặt vào một cái khay rồi bưng
đi.
Nó là đứa con của cô.
Cô rất tin khu vực gọi là tử cung của người mẹ. Cô tin rằng, nó ở trong đó thì không ai có thể làm hại nó.
Đúng thế. Nếu tử cung của người mẹ còn không được an toàn thì trên đời này làm gì có nơi nào an toàn nữa?
Nó vẫn ngủ yên trong đó, không cần phải cảnh giác.
Nó chưa thật sự thành hình người, nó không có bất cứ khả năng nào để phản kháng. Nó đâu có thể mạnh hơn ai?
Liên Loại cảm thấy chính mình là đồng phạm, là kẻ giúp sức cho những đao phủ ấy.
Hồ Dương dìu Liên Loại ra khỏi phòng khám, cô òa khóc nức nở.
Hồ Dương khuyên nhủ cô những gì, tai cô đều không nghe lọt. Cô luôn
nhìn thấy một cái khay giá lạnh chập chờn đưa qua đưa lại trước mắt,
trong cái khay là đứa con của cô, tươi mới, đo đỏ…
Liên Loại trên đường trở về nhà.
Giống như một nhà văn nào đó miêu tả: cô thấy những cây dương ở hai
bên đường mọc ra vô số con mắt. Những con mắt ấy không thành cặp thành
đôi, hình dáng cũng rất khác nhau, bố trí hỗn loạn, tất cả đều đang trân trân nhìn, nhìn chằm chằm vào cô.
Trong đời sống hiện thực, những vụ án hung sát như thế này không ai
cảm nhận được. Thường ngày, Liên Loại rất ít tiếp xúc với mọi người,
dường như không ai để ý đến cô.
Đêm hôm đó, Liên Loại ra ngoài nhà, đi vệ sinh. Cô nhìn thấy ở cửa có một gói giấy, nó đang bị gió thổi “loạt soạt”. Cô giật mình.
Rồi cô bước lại, nhìn cho rõ. Thì ra nó là một vòng hoa nho nhỏ!
Vòng hoa này không có màu đen màu trắng, mà là vòng hoa được kết bằng các mảnh giấy màu, trông tươi tắn bắt mắt, thậm chí nó rất giống một
cái vành hoa đội đầu trang trí khi dự các cuộc vui. Nhưng nó đúng là một vòng hoa.
Liên Loại thót tim, cô lặng lẽ cầm cái vòng hoa này vào nhà, châm lửa đốt.
Rồi cô lên giường nằm, càng nghĩ lại càng thấy sợ. Ai đã đưa vòng hoa này đến đây? Chẳng lẽ người ấy luôn bám theo cô? Người ấy luôn ẩn thân ở nơi kín đáo quan sát cô?
Suốt đêm cô không ngủ.
Rất nhiều ngày sau đó, Liên Loại mới dần hết sợ.
Cô rất ít ra khỏi nhà, cô luôn cảm thấy hổ thẹn. Cô hiểu rằng trên
đời này còn có ít nhất một người nữa biết bí mật của cô, dù cô không
biết người đó là ai. Một người biết, cũng tức là mọi người đều biết…
Đầu óc tâm trạng cô dần trở nên hoang mang. Hàng ngày khi trời sắp
tối, cô đều nhìn thấy đứa bé ấy lướt qua lướt lại trước mặt cô, tươi
mới, đo đỏ…
Đêm nay cô nằm mơ. Mơ thấy đứa bé. Nó không có thân mình, chỉ có một
đôi mắt non nớt. Đôi mắt ấy không có thần, bất lực, nhìn cô: mẹ ơi, cứu
con, cứu con với…
Liên Loại không cứu nổi nó. Đôi mắt ấy càng lúc càng xa, rồi nó chìm
vào màn đêm vô tận. Nó nhìn thẳng vào Liên Loại, ánh mắt oán hận, ấm ức, và cả sợ hãi nữa…
Liên Loại bỗng bừng tỉnh.
Bốn bề tối đen. Cô cảm thấy có rất nhiều linh hồn đang dập dờn di chuyển bên ngoài cửa sổ.
Liên Loại rất muốn gọi điện cho Hồ Dương, nhưng cô đã nén lại được. Anh ta là người đã có gia đình…
Chiếc điện thoại màu trắng bỗng đổ chuông, giữa đêm yên tĩnh như cõi chết, tiếng chuông hết sức chói tai.
Mấy lần đưa tay ra, đều không dám cầm điện thoại lên nghe. Người gọi
là ai? Mọi ngày không có bất cứ ai kể cả Hồ Dương gọi điện cho Liên Loại vào giờ này. Liệu có phải Hồ Dương không?
Điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông. Cuối cùng, cuối cùng Liên Loại cầm nó lên. “A lô…”
Một giọng trẻ con vang lên! Nó vừa thút thít vừa kể lể: “Mẹ ơi… mẹ đừng bỏ con… mẹ đừng bỏ con…”
Liên Loại bỗng quăng điện thoại xuống, toàn thân cô run bắn.
Rất nhanh, điện thoại lại đổ chuông. Cô không dám nghe nữa, chỉ mở to mắt nhìn nó.
Nó vẫn kêu, rất bức thiết, cho đến khi con gà trống ngoài kia cất tiếng gáy hồi thứ nhất, nó mới bất ngờ im bặt.
Đêm dài dằng dặc, ngày thì ngắn ngủi.
Mặt trời rất nhanh khuất sau núi. Liên Loại run run gọi điện cho Hồ
Dương, cô muốn anh đến ở bên cô một đêm, cô không sao trụ nổi nữa.
Nhưng Hồ Dương lại đi vắng. Con trai anh nói bố cháu sang huyện khác để chở hàng, phải tuần sau mới về.
Liên Loại hết hy vọng. Cuối cùng cô đành sang nhà chị Mộ Dung, nói
phứa rằng đêm qua có kẻ gọi điện quấy rối, cô rất sợ, và muốn chị Mộ
Dung tối nay sang ngủ với cô.
Chị Mộ Dung xởi lởi nhận lời ngay. Chị vẫn chưa nguôi đau đớn vì mất
đứa con gái, chồng lại đi làm tận nơi xa lắc, tối đến, chị cũng sẽ có
bạn trò chuyện cho đỡ cô quạnh.
Chị Mộ Dung ngủ với Liên Loại liền ba đêm. Cả ba đêm, điện thoại
không hề đổ chuông. Sang ngày thứ tư, Liên Loại ngượng nghịu nói không
dám phiền chị Mộ Dung nữa, chị cứ về nhà.
Vậy là chỉ còn lại một mình Liên Loại.
Cô tự an ủi mình: có lẽ hôm đó mình ngủ mê, mình đã rối trí, nhầm lẫn gì đó…
Trước khi trời tối, Liên Loại rút giắc cắm điện thoại ra.
Điện thoại không kêu. Điện thoại đương nhiên không thể kêu. Lúc gần
nửa đêm, Liên Loại đã tạm hết thấp thỏm rồi mơ màng đi vào giấc ngủ.
Bỗng nhiên cô bị thức dậy bởi một tiếng động gì đó. Cô sợ hãi chăm
chú lắng nghe: lại là tiếng khóc thút thít của đứa trẻ con ấy!
Cô sợ tái mặt. Dây điện thoại đã ngắt rồi kia mà?
Cái âm thanh kia vẫn bồng bềnh bên ngoài cửa sổ: mẹ ơi… mẹ đừng vứt bỏ con… con rét lắm… con rét lắm…
Liên Loại vồ ngay điện thoại để báo công an, nhưng cô bỗng nhớ ra
mình đã nhổ giắc cắm dây điện thoại, cô hét lên: “Có ma! Có ma!”
Hàng xóm bị thức giấc, họ đều chạy sang.
Họ nhìn thấy Liên Loại đang mặc nội y đứng trong cửa sổ, tay cầm cái
quần dài khua lên xua đuổi cái gì đó ra ngoài. Bên ngoài tối om. Động
tác của cô khiến người ta cảm thấy kinh sợ.
Chị Mộ Dung lớn tiếng gọi: “Liên Loại, cô đang làm gì thế?”
Liên Loại sợ hãi nói: “Đứa con của tôi… Đứa con của tôi…”
Mọi người đều nghĩ có lẽ Liên Loại đã hóa điên.
Chị Mộ Dung lại hỏi: “Đứa con nào của cô?”
Liên Loại rất tức giận lườm chị Mộ Dung: “Tôi có con hay không, việc gì đến chị?”
Chị Lý cố giằng lại cái quần dài trong tay Liên Loại, rồi đỡ cô ta
ngồi xuống giường. Liên Loại ngồi thu mình trong lòng chị Lý như một con mèo con, nhưng không ngớt run rẩy. Chị Mộ Dung mở tủ lạnh rót cốc nước
ép lê đưa cho Liên Loại. Chị Biện đứng trước mặt Liên Loại, nói: “Liên
Loại hãy bình tĩnh, mọi người đều đang ở đây, cô đừng sợ. Có chuyện gì
cô cứ nói ra, cô sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Liên Loại bỗng òa khóc. “Đứa con của em trở về, nó không muốn đi! Em đã gây nên tội lỗi.“
Chị Biện: “Con của cô ở đâu?”
Liên Loại sợ hãi chỉ ra ngoài cửa sổ: “Nó đứng ngay ngoài cửa sổ, các chị mau đuổi nó đi đi!”
Đúng lúc này Trương Cổ chạy sang.
Trương Cổ, Trương Cổ đáng mến, anh là người duy nhất hiểu rõ tận chân tơ kẽ tóc, người duy nhất hiểu được rằng mọi chân lý đều xuất phát từ
sự nghi ngờ, từ sự ham suy nghĩ, quyết ý truy tìm cho ra sự thật, anh là con người kiên quyết đấu tranh đến cùng với mọi thế lực tà ác, không sợ nguy hiểm thậm chí dù bị người ta ngờ rằng mình tâm thần lẩn thẩn cũng
mặc kệ… Anh đã có mặt!
Anh đứng trước mặt Liên Loại, hỏi cô vài câu, và còn ghi lại nữa.
Những câu hỏi này, người khác sẽ cho rằng chẳng có tác dụng gì, thậm chí là kỳ quặc, nhưng Trương Cổ lại rất tin rằng mình đang đi đường tắt
tiếp cận với đáp án…
Liên Loại vật vã mãi, đã mệt, cô ngủ lịm đi trong lòng chị Lý.
Trương Cổ khẽ hỏi mọi người: “Lúc Liên Loại còn tỉnh táo, người cuối cùng mà cô ấy tiếp xúc là ai?”
Chị Mộ Dung nói: “Tôi! Cô ấy nói rằng có kẻ gọi điện quấy rối, và bảo tôi sang cho có thêm người.”
Trương Cổ ngẫm nghĩ, rồi ghi vào sổ tay, đánh thêm một dấu hỏi to
tướng nữa. Sau đó anh bắt đầu xem xét máy điện thoại, nhận ra dây điện
thoại đã bị rút ra.
… cả đêm nay, mọi người đều nán lại đây.
Sáng ra, có người báo tin cho gia đình nhà chồng Liên Loại. Họ đến đón cô đi khỏi dãy nhà 17 này.
Nhà chồng Liên Loại lại báo tin cho nhà mẹ đẻ của cô. Họ đến đón cô đi khỏi thị trấn Tuyệt Luân Đế.
Vậy là dãy nhà 17 có một căn hộ bỏ trống.
Mẹ chồng Liên Loại muốn bán căn hộ này, nhưng bên mua đến xem nhà
rồi, lại từ chối không mua nữa, nói rằng, tại vì họ nhìn thấy ngoài sân
có một vòng hoa trông giống như vành hoa đội đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT