Trong nháy mắt hơn
một tháng trôi qua, đã bước vào cuối thu, nhiệt độ giảm xuống trên phạm
vi rộng. Nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm lớn hơn, Trình Y đã mặc
vào áo len trắng, cũng mặc thêm quần lông, giữa trưa nhiệt độ tăng lên
thì cởi quần lông ra. Hiện tại mùa này đã không cần cây quạt nữa rồi,
bất quá nó vẫn còn có tác dụng dùng tới khi nướng thịt đốt lửa.
Trong lúc này Trình Y ‘phát minh’ ra túi xách và sọt đều rất được hoan
nghênh, nhưng đòn gánh thì hiệu quả không tốt lắm. Các nữ nhân thà đi
thêm một chuyến cũng không có thói quen gánh đòn gánh đi ra ngoài, các
nam nhân thì càng không cần nó. Dù sao cũng không phải mỗi lần đều săn
được động vật thể hình siêu lớn, vì vậy cái đòn gánh không được tộc nhân yêu thích trở thành chuyên dụng cho riêng Trình Y.
Tộc nhân
không thích đòn gánh cô vất vả làm được làm Trình Y tương đối bị đả
kích, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cho là đòn gánh này làm chẳng đâu vào
đâu. Nếu như là đòn gánh tiêu chuẩn nông gia sử dụng thời hiện đại tộc
nhân nhất định thích sử dụng. Tuy rất đả kích tính tích cực, nhưng Trình Y vẫn không có bỏ đi ý niệm làm ra nhiều thứ tốt cống hiến cho tộc nhân ở trong đầu.
Mùa có biến hóa, chủng loại trái cây có thể ăn liền có một ít thay đổi. Cuối mùa thu chủng loại trái cây rất nhiều, không
chỉ nhiều chủng loại hoa quả mà quả hạch cũng có, chỉ là quả hạch chủng
loại và số lượng hơi ít mà thôi.
Trời giá rét, các tộc nhân không còn chỉ quấn một kiện da thú nữa mà là mặc quần áo làm từ da thú mỏng. Y phục của bọn họ tất nhiên không có mỹ cảm gì đáng nói, trên quần áo
dùng da thú làm thành hình tròn, hai bên khoét hai cái lỗ để xỏ hai cánh tay, sau đó lại làm ra hai cái tay áo khâu theo mép của chổ khoét.
Nửa người dưới thì may giống như hai cái bít tất bọc lên hai cái đùi, phía
trên thì xuyên dây thừng buộc lên để phòng ngừa ống quần rớt xuống, trên lưng vẫn là cái khố che khuất cái mông.
Tóm lại tộc nhân làm
quần áo đều là hình dáng giản dị nhất, chỉ cần giữ ấm không cần đẹp mắt. Cốt châm quá lớn, mũi châm cũng không tỉ mỉ được, chổ may vá sẽ bị gió
lùa, chỉ là chút gió ấy cũng không đông lạnh bọn họ được. Quanh năm sinh tồn ở thời đại này đã làm cho thân thể người ở đây rất có năng lực chịu lạnh. Không chỉ có như thế, bởi vì nhiều năm làm việc vận động, người
viễn cổ cơ hồ không có thời điểm đau đầu cảm mạo. Trình Y ở trong mắt
tộc nhân là người ‘yếu ớt’ cũng chưa từng xảy ra bệnh. Liên tục mấy ngày không khí trở nên lạnh, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch lớn cô
cũng không có bị cảm mạo gì.
Trình Y xuyên đến viễn cổ đã hơn một tháng, trong khoảng thời gian này cũng chưa từng có một bệnh nhẹ nào. Ở hiện đại ăn mặc theo mùa thỉnh thoảng cô còn bị chảy nước mũi nhưng bây giờ không có, cả ngày đều sinh long hoạt hổ. Nguyên nhân của việc này
cô cho là mỗi ngày đi theo các nữ nhân ra ngoài làm việc, lượng vận động nhiều nên cải thiện thể chất. Thân thể của cô hiện tại tốt hơn nhiều so với lúc mới xuyên qua, đi xa hay làm nhiều công việc sinh hoạt trong
cuộc sống cũng không mệt mỏi như trước. Đương nhiên không bị bệnh nguyên nhân lớn hơn nữa đó là ăn thực vật không có bị ô nhiễm, vả lại cá biệt
trong thức ăn xác nhận có tồn tại nguyên tố phòng khuẩn. Cho nên thân
thể các tộc nhân đều rất khỏe mạnh, mà ngay cả có người đi săn thú bị
thương sau khi bôi thảo dược lên thì tốc độ khôi phục rất kinh người,
cái này nếu thả tới thời hiện đại tuyệt đối hoa tuyệt thế!
Trình Y làm quần áo cho A Man, cô làm quần áo so với các tộc nhân làm giống như trò hề thì tốt hơn nhiều. Bởi vì quần áo A Man không qua loa đơn giản
như người khác vậy, Trình Y tận lực làm quần áo cho hắn vừa ấm vừa đẹp. Y phục mùa thu chưa cần quá dầy, da thú được chọn là da lông màu rám nắng hơi mỏng.
Chỗ bất đồng với các tộc nhân ở chỗ y phục của A Man
na ná như áo choàng ngắn mang theo nút thắt, Trình Y chọn da lông án
theo thân hình của A Man đè lên chỗ cắt bỏ hai cái lỗ để duỗi cánh tay.
Phía trên cổ áo làm thành hình vòng cung, như vậy mặc lên người vị trí
cổ áo nhìn rất đẹp mắt, tay áo cũng khâu lại. Phía trước bên trái áo
choàng ngắn cách vùng biên khoảng năm centimet thì dùng kéo khoét một
hàng lỗ nhỏ, bên phải vùng biên cách khoảng một centimet đính một loạt
cúc áo
Y phục này phiền toái nhất là chỗ làm cúc áo, Trình Y dùng dây mây cùng với loại cỏ mềm dẻo chắc chắn quấn cùng một chỗ bện thành
hình trứng. Vì để cho chúng rắn chắc hơn nữa nhìn giống cúc áo cô dùng
thời gian gần nửa ngày nghiên cứu thí nghiệm, trên ngón tay bị mài đến
nổi bóng nước rốt cuộc mới bện ra được cúc áo tương đối hài lòng.
Cúc áo đính lên cực kỳ chặc chẽ, bởi vì khuy áo bên trái cách biên áo
choàng hơi xa, lúc này cài cúc áo lên phía sau bên phải sẽ trùm lên che
kín mặt trái sẽ không bị gió lùa. Y phục là Trình Y dùng châm may lại,
cô cũng không có dùng chỉ mây, mà là dùng một loại cỏ cô tìm được trong
rừng cây. Loại cỏ này giống như dây mây nhưng mảnh mai hơn nhưng lại rắn chắc hơn. Lúc ấy tìm được loại cỏ này thì Trình Y cười như điên, như
vậy vĩnh viễn không cần sầu lo sau này không có chỉ may y phục.
Trình Y làm cho A Man hai bộ quần áo, thân trên đều là áo choàng ngắn, thân
dưới làm giống như quần của thời hiện đại. Bởi vì sợ chỉ mặc một cái
quần thì ‘chổ đó’ không thoải mái nên thuận tiện làm cho hắn hai cái
quần lót giản dị. Mới đầu A Man rất ghét bỏ không chịu mặc cái này, vài
lần không có mặc. Cuối cùng bị Trình Y ép buộc không tình nguyện mặc
vào, về sau mặc được vài ngày cảm nhận được cái tốt của quần lót của hắn không giống với quần của tộc nhân khiến cho hắn cởi cũng không muốn
cởi.
Trình Y cũng may cho mình bộ quần áo thay thế cho áo len và
quần lông, cô không chọn da lông màu trắng nhanh bị bẩn mà chọn da lông
màu hồng làm áo choàng ngắn và quần dài, cũng làm thêm quần lót. Từ khi
đến thời viễn cổ đến nay tay của cô càng ngày càng khéo, làm ra quần áo
và đồ dùng hàng ngày cũng ra hình ra dáng.
Trừ bỏ màu sắc khác
nhau, quần áo của Trình Y và A Man giống như trang phục tình nhân, y
phục của bọn họ ở trong tộc là ‘khác loại’. Mới đầu tộc nhân nhìn thấy
bọn họ ăn mặc không giống người thường đều tò mò cũng không có nháo nhào làm theo. Vốn hình thức quần áo mặc đã quen, đơn giản không nghĩ tới
thay đổi gì, cho nên dù cảm thấy quần áo của A Man và Trình Y đẹp hơn y
phục trên người bọn họ cũng không có thay đổi.
Trình Y không muốn đi ra ngoài trong hoàn cảnh trời giá rét, nên bảo A Man dùng nhánh cây
và cỏ tranh đơn giản làm nhà vệ sinh trên khoảng đất trống. Đào một cái
hố sâu hình chữ nhật, bốn bên khảm đá nhỏ, đất đào lên thì chất xung
quanh nhà xí như vậy sau khi tiểu tiện có thể dùng xẻng lấp lại đề phòng mùi khó ngửi. Ở đây không có vôi không làm được nhà cầu nghiêng, thế
nên chỉ có thể làm như vậy.
Cái nhà vệ sinh này chỉ có hai người
Trình Y dùng, tộc nhân không thích đi nhà xí trong nhà, chỉ thích đi
tiểu tiện chỗ ngoài trời.
Hôm nay A Man đi săn trở về ngắm nhìn sắc trời nhíu mày nói với Trình Y: “Đã thật lâu không có mưa rồi.”
Trình Y nghe vậy thả đồ may vá trong tay nói: “Đúng vậy.”
Hơn một tháng qua Trình Y bỏ hết sức lực học ngôn ngữ ở nơi này, mỗi ngày
không có chuyện gì thì đi ra ngoài tìm người luyện ‘khẩu ngữ’. Cuối cùng kết quả cũng không tệ, hiện tại cô có thể trao đổi đơn giản với tộc
nhân.
“Cái này rất không bình thường.” A Man lo lắng nói.
Thấy biểu tình ngưng trọng của A Man, Trình Y cũng bắt đầu lo lắng lên, từ
khi cô đến đây xác thực là không có mưa. Bởi vì không thấy tình huống
khô hạn, mà lại không rõ ràng lắm khí hậu đặc thù thời viễn cổ đến tột
cùng là thế nào cho nên không có cảm thấy trời không mưa thì có cái gì
không bình thường. Bây giờ nghe A Man nhắc tới mới biết được thời tiết ở đây và ở hiện đại cũng không khác biệt lắm, thời gian dài không mưa thì có vấn đề.
“Nếu trời không mưa, có khả năng phải thỉnh vu y lập
đàn cầu mưa rồi, đến lúc đó . . . .” A Man đang nói về sau mắt lại nhìn
Trình Y đang hỏi cái gì thì dừng lại, lo lắng thở dài.
Thời gian
dài không mưa là thời tiết dị thường, sau khi thời tiết dị thường xuất
hiện cái gì? Thiên tai! Trình Y nhớ tới trước kia mình có xem qua một
câu trên mạng, tim nhất thời rung lên. Nếu thật sự đúng như cô nghĩ như
vậy xuất hiện thiên tai thì phiền toái. Ở đây không thể so với hiện đại, nếu như thật sự có thiên tai bọn họ có qua được hay không là cả một vấn đề!
Hy vọng mấy ngày nữa sẽ có mưa xuống, không cần phải khác
thường như vậy nữa, Trình Y nhìn ra bên ngoài trong lòng yên lặng cầu
nguyện.
Lại qua năm ngày không có mưa, bất quá ông trời như là
nghe được tiếng lòng cầu nguyện của A Man và Trình Y mà bắt đầu u ám. Cả ngày mây đen vần vũ không thấy ánh mặt trời, không chỉ một ngày liên
tục hai ngày âm u, đến ngày thứ ba thì trời u ám lợi hại nhất. Mắt thấy
bão tố sắp tới đây, các tộc nhân bắt đầu khẩn trương lên, bắt đầu thu
thập vật phẩm quý giá trong phòng dùng dây thừng cột chung lại với nhau.
Phòng của mỗi gia đình đều giản dị, căn bản không ngăn được mưa to. Tộc
trưởng ra lệnh một tiếng, toàn thể tộc nhân đều tự mang đồ dùng đã thu
thập tốt theo tộc trưởng đi lên ngọn núi cao cách mấy dặm, khi leo núi
thì tiếng sấm cũng rền vang.
Trình Y theo sát bên người A Man bò
lên, cô mang giày thể thao vào như vậy lòng bàn chân sẽ không bị nổi
bong bóng, thân thể khỏe mạnh hơn rất nhiều, leo núi vài dặm tuy rất mệt nhưng mà vẫn chịu đựng được. Bởi vì người đông đúc nên không mang đòn
gánh nên cô cõng một cái sọt trên lưng trong tay mang theo một cái túi,
bên trong là rau dại trái cây, trong sọt còn có nồi chén. Các nữ nhân
đều mang đồ giống như của Trình Y, các nam nhân thì mang vật nặng, lưng
cõng da thú tay cầm vũ khí. Trong tay hai phần ba nam nhân là cầm con
mồi săn khẩn cấp trong hai ngày, lần này đi tránh mưa, bọn họ phải mang
theo thực vật.
Rốt cuộc bò lên tới đỉnh núi, trên đỉnh núi có mấy sơn động, hiển nhiên là trước đây các tộc nhân đã từng trải qua tình
huống tị nạn. Không cần tộc trưởng mở miệng, mọi người tự động tự phát
kết thành đội chia nhau ở trong sơn động.
A Man mang theo Trình Y đến một sơn động lớn nhất sạch sẽ nhất, mỗi sơn động có thể chứa được
gần trăm người. Mặc dù sơn độn lớn nhưng người rất đông, vì vậy có chút
chen chúc. Sau khi các tộc nhân vào sơn động thì chỉ nửa giờ sau mưa như trút nước xuống, thỉnh thoảng còn mang theo tiếng sấm ầm ầm. Bên ngoài
toàn bộ là một màu đen, chỉ có ánh chớp lóe lên chút ánh sáng sau đó tất cả cảnh vật chìm trong bóng đêm.
Cảnh tượng và âm thanh bên
ngoài quá mức khủng bố, tiểu hài tử sợ tới mức đều khóc lên, trong động
không ngừng truyền tới âm thanh người lớn dỗ dành trẻ con. Tiếng sấm sét chấn động cơ hồ muốn làm điếc tai người ta, không lâu sau liền có mưa
đá rơi răng rắc trên mặt đất. Lần đầu tiên Trình Y gặp phải trận mưa to
như vậy, sợ tới mức luôn núp trong ngực A Man, hai tay ôm chặt eo của
hắn.
Trình Y ầm thầm may mắn vì bọn họ vào ở trên đỉnh núi, nếu
không trời mưa lớn như vậy nếu như còn ở dưới mà xuất hiện lở đất trôi
đá trôi xuống thì là tai họa rồi.
Lâu không có mưa xuống, một khi trời mưa thì mưa mãi không dứt, sấm sét vang dội, mưa đá lớn như miệng
chén ăn cơm càng không ngừng rơi xuống. Ngồi ở trong động các tộc nhân
thấy vậy không khỏi líu lưỡi, may mắn tốc độ của bọn họ nhanh một chút
nếu không lúc đang leo núi trên đường sẽ gặp mưa đá. Bị mưa đá lớn như
vậy nện xuống phỏng chừng không có mấy người có thể thoát nạn.
Mưa không ngừng, trong vòng bảy tám thước chỗ cửa động đều bị mưa quét ẩm
ướt một mảnh. Không nhóm lửa được, vì vậy tộc nhân đói thì ăn trái cây
lấp bụng, không ai dám ăn nhiều, e sợ trời mưa lâu về sau không còn gì
ăn.
Bên ngoài là tiếng mưa, tiếng sấm, tiếng mưa đá càng lúc
càng lớn, cuối cùng trong động cho dù có người nói chuyện thì người khác cũng không nghe được rồi, thế nên trong lúc này mọi người không thể
trao đổi.
Trận mưa này liên tiếp mưa to xối xả trong năm giờ mới
chuyển sang mưa vừa, mưa đá đã ngừng, sấm sét cũng ngừng. Lúc này mọi
người bị nghẹn nín đã lâu liền đi ngoài ở cửa động, sau đó giống như gà
mắc mưa chật vật chạy vào trong động.
Bởi vì mưa to liên tục, cho dù ** mười người đều đi tiểu tiện ngoài cửa động cũng được cọ rửa sạch
sẽ sau vài phút, không lo sẽ có mùi vị khó ngửi truyền vào trong động.
Mưa liên tục sáu bảy tiếng đồng hồ, tới chín giờ tối thì hết mưa. Các tộc
nhân đợi một lát thấy trời hết mưa thì quét sạch nước ở trước cửa động
ra ngoài. Sau đó mang dụng cụ đánh lửa tới khó khăn nổi lửa nướng thịt,
dùng nhánh cây khô và cỏ khô nữ nhân để ở trong sọt.
Thịt không
có nướng nhiều, mỗi người được chia một xâu thịt, nam nhân sức ăn lớn
nên được chia hai xâu. Bởi vì không biết mưa liên tục bao nhiêu ngày,
thời kì đặc biệt ai cũng đừng nghĩ ăn no.
“Cái này cho ngươi.” A Man mang tới một xâu thịt đưa tới trước mặt Trình Y.
“Ngươi ăn đi, ta không thích ăn nó.” Trình Y nhét thịt lại vào trong tay A
Man, hai xâu thịt phỏng chừng không đủ cho hắn nhét kẽ răng còn đem một
xâu cho cô thì hắn ăn thế nào? Hôm nay khí trời thật đáng sợ, hắn là trụ cột tâm can của cô, tuyệt đối không thể ngã xuống.
A Man không
thuyết phục được Trình Y, cuối cùng đành phải ăn hết hai xâu thịt trước
sự bức bách của cô. Sợ Trình Y đói bụng, ngay khi cô vừa ăn thịt nướng
thì nhét hai quả dại vào trong cô bắt buộc cô phải ăn, cuối cùng Trình Y chỉ ăn một trái.
Bão tố liên tiếp trong ba bốn ngày, đều là ban ngày, buổi tối chín giờ mới ngừng, sau đó rạng sáng năm sáu giờ lại bắt đầu mưa.
Mấy ngày nay các tộc nhân đều đói bụng, con mồi mang đến trong hai ngày đã
ăn hết, hai ngày sau đều là ăn cháo rau dại và trái cây. Mà trái cây và
rau dại số lượng cũng có hạn, cái dùng để nấu cháo cám( giống như gạo
nhưng hương vị kém rất xa) tuy rằng mang theo rất nhiều nhưng không có
rau dại nấu chung nên rất nhạt nhẽo hương vị rất khó nuốt xuống.
Buổi tối ngày thứ tư, không còn cái gì để ăn, cám có hương vị không dễ ăn
cũng hết, các tộc nhân đành phải bụng đói. Loại khí trời này không thể
đi săn được, quả dại cũng không hái được, triền núi bởi vì mưa trơn đi
ra ngoài không bảo đảm sẽ không ngã lăn mà chết.
Ngày thứ năm
trong lúc các tộc nhân ngàn mong vạn chờ trời rốt cuộc ngừng mưa, giữa
trưa mặt trời nhô ra ngoài. Vừa đói vừa sợ, thấy như vậy các tộc nhân
mừng như điên, mặt trời ló dạng, bầu trời không một áng mây chứng minh
không còn mưa to nữa!
Bây giờ còn chưa thể đi ra ngoài, chờ mặt trời hong khô triền núi ẩm ướt mới có thể đi được.
Không có gì ăn, các tộc nhân đói bụng cả một ngày cúi đầu ủ rũ. Sáng sớm ngày thứ sáu lại là trời nắng, các tộc nhân đều đã thu thập xong, tính đợi
thêm nửa ngày cho triền núi khô ráo là chạy ngay xuống núi.
Trình Y đói đến nỗi ngay cả ngồi cũng cố sức, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng đói qua như vậy. Bốn ngày trước chưa từng có một bữa cơm no, sau đó lại đói bụng cả một ngày, cô gần giống, gần thành, gần bằng Tiểu Long Nữ không
ăn khói lửa nhân gian.
(Tiểu Long Nữ: một nhân vật trong tiểu thuyết Kim Dung- Thần điêu hiệp lữ)
Buổi chiều có mấy nam nhân xuống núi dò đường, nửa giờ sau trở về nói có thể đi. Vì vậy ngay khi tộc trưởng hạ lệnh một tiếng toàn thể tộc nhân bụng đói cõng lên đồ dùng công cụ mà xuống núi.
Khi xuống núi tuy mọi người đói đến đầu váng mắt hoa, nhưng trên mặt mỗi người đều treo nụ
cười. Bởi vì lập tức phải đi trở về, cho dù là phòng ở bị bão tố hủy
diệt cũng không sợ, bọn họ sẽ làm lại một cái mới là tốt rồi, tối thiểu
sau khi trở về còn có thể có bữa cơm no.
Tất cả mọi người đắm
chìm trong vui sướng, lại không biết sau khi bão tố điên cuồng đi qua,
cùng chờ đợi bọn họ sẽ là cái gì . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT