Chương 70: LỆ ĐẰNG NHÌN THẤY HOA LÚA BẠT NGÀN NÚI ĐỒI, VÀ CÔ GÁI MỈM CƯỜI TRONG GIÓ.
****
Miền Trung và miền Nam Campuchia là đồng bằng. Phía đông và phía Tây được bao quanh bởi các dãy núi cao nguyên, hầu hết được bao phủ bởi rừng rậm. Nước mưa hàng năm và khí hậu nhiệt đới gió mùa nuôi dưỡng nên vùng đất này. Rừng cây um tùm che kín Trời, hình thành nên địa hình thiên nhiên dễ phòng thủ, khó tấn công.
Đại bản doanh của Dan nằm giữa rừng cây, chếch về hướng Tây sông Mê Kông, xung quanh thiết lập mấy bãi mìn. Lính đánh thuê châu Âu được mời đến với giá cao ẩn núp trong rừng sâu, sẵn sàng phục kích "Liệp Ưng" bất cứ lúc nào.
Đội đột kích dẫn đầu, đáp xuống địa điểm ấn định.
Các chiến sĩ cầm súng trong tay, ánh mắt sắc bén, cẩn thận trinh sát xung quanh. Cây cối trong rừng cao chót vót, rắn độc cuộn mình trên những cành cây, phun nọc. Trong bán kính vài trăm mét, không thấy bóng dáng quân địch.
Bản đồ sơ lược của người cung cấp tin rất hữu ích. Đội đột kích tránh được chính xác những khu mai phục của lính đánh thuê.
Thấy xung quanh tạm thời không có động tĩnh kẻ địch, Lệ Đằng híp mắt, làm một động tác tay. Bọn Hà Hổ lập tức tản ra bốn phía một cách có trật tự, lặng lẽ không một tiếng động thâm nhập vào khu vực của quân địch.
Đằng sau, ở độ cao hàng trăm mét, những thanh viên còn lại của đại đội Liệp Ưng đã xách định lần cuối cùng địa điểm đáp xuống, tập trung chú ý, nhảy ra khỏi cabin.
Nhìn từ xa, như binh lính cõi trên giáng xuống.
Hoàng hôn, ánh chiều tà nhuộm hồng nửa bầu Trời.
Đứng trong căn nhà tre, Dan nhìn về phía xa qua ô cửa sổ, ánh mắt sâu hun hút, không gợn sóng.
Từ phía Bắc doanh trại trở lại, Vasa vào nhà. Ngước nhìn sườn mặt anh tuấn thờ ơ của người đàn ông, Vasa cũng dõi theo tầm mắt hắn ta.
Bên tai là tiếng nước chảy, nơi nhìn tới là rừng rậm và không trung. Tất cả đều yên lặng kinh khủng.
Vasa hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Giọng Dan rất nhẹ: "Vasa, em nghe xem ngoài kia có tiếng súng không?"
"...." Vasa lắc đầu: "Im ắng lắm. Không có âm thành nào ở bên ngoài cả."
Nghe thế, Dan bỗng cụp mắt, khẽ cười thành tiếng.
Vasa nghi hoặc: "Anh cười gì?"
Dan xoay người ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, rót cho mình cốc nước, uống một ngụm, hờ hững đáp: "Bên ngoài có nhiều bãi mìn như vậy, còn cả lính đánh thuê đang phục kích, nhưng không có động tĩnh nào. Em có biết nó chứng tỏ điều gì không?"
Lòng Vasa thắt lại, cô ta trả lời: "Hoặc Liệp Ưng không đến, hoặc họ tránh được tất cả những cái bẫy anh thiết lập."
"Không." Dan đặt cốc nước xuống, ánh mắt đột nhiên âm trầm thấu xương: "Nó chứng tỏ bên cạnh anh có nội gián."
Vasa cả kinh: "Nội gián? Sao có thể. Theo được vào đây đều là thân tín của anh, không thì cũng là những người đã vào sinh ra tử bên Boss mấy chục năm."
Dan nhếch khóe môi: "Chơi trò chơi với người thông minh thì phải đoán xem hắn đang nghĩ gì, sẽ làm gì. Quả nhiên, Lee không làm anh thất vọng."
"Vậy nên làm thế nào bây giờ? Nếu họ đã tránh được tất cả các bãi mìn và mai phục, chắc hẳn sẽ đến nhanh thôi." Vasa cau chặt mày. Cô ta đi đi lại lại mấy bước, rồi siết chặt nắm tay, bình tĩnh nói: "Nơi này không xa bờ sông. Dan, anh ngồi thuyền đi trước đi, em giữ chân chúng."
Vasa vừa dứt lời, Dan quay đầu nhìn người phụ nữ đang đứng cạnh mình. Cô ta có mái tóc đen bóng và đôi mắt híp, vẻ mặt luôn lạnh lùng, lầm lì, hiếm khi nở nụ cười. Nhưng Dan để ý thấy hai má cô ta có lúm đồng tiền rất nhạt.
Có lẽ, đây vốn nên là gương mặt thích cười.
Có khoảnh khắc, trong đầu Dan không hiểu sao lại dâng lên suy đoán này. Nhưng có điều chỉ vài giây ngắn ngủi thì đã biến mất. Hắn nhanh chóng rời tầm mắt, giống như nhiều năm trước.
Người phụ nữ sẵn lòng chết vì mình này, thật ngu xuẩn. Hắn chưa bao giờ để cô ta vào trong mắt.
Thấy Dan im lặng, Vasa tiến lên hai bước, vô thức túm vạt áo hắn ta, nôn nóng nói: "Ví thử thật sự có nội gián, thì ván này anh thua chắc rồi. Anh phải rời khỏi đây ngay!"
Dan dửng dưng gạt tay cô ta ra, ngồi lại xuống ghế: "Ai bảo anh thua!"
"...." Ánh mắt Vasa lóe lên kinh hãi.
"Chưa đến giây cuối cùng, còn chưa biết ai thắng ai thua đâu!"
Phút chốc, tuyệt vọng và bất lực chưa từng có nuốt chửng Vasa. Cô ta không hiểu, thật sự không hiểu. Cô ta nói với Dan: "Đây không phải thắng thua mà là sống chết. Anh có biết tình hình của mình hiện giờ nguy hiểm cỡ nào không? Em đã bảo người Trung Quốc không dễ chọc, họ sẽ không bỏ qua cho anh."
Dan ngẩng đầu, thấp giọng: "Anh cũng sẽ không bỏ qua cho chúng!"
Vasa hít một hơi thật sâu: "Vì trả thù cho Boss?"
Dan nói: "Người Trung Quốc đáng chết!"
"...." Vasa khom mình, đưa tay vuốt ve má Dan, rơm rớm lệ: "Nếu Boss còn sống, có lẽ ông ấy không muốn nhìn thấy anh như thế này đâu!"
"Em thì biết cái gì?" Dan vươn tay bóp cằm Vasa, dữ dằn nâng lên, ghé sát cô ta, gần như rít qua kẽ răng: "Anh đã dạy em, khiến con người ta đau khổ nhất không phải cái chết, mà là thù hận. Em thử sống trong thù hận 7 năm chưa?"
Vasa cố gắng khuyên hắn ta: "Boss đã cướp đồ của người Trung Quốc, còn giết hai binh sĩ và một nhà khoa học. Người Trung Quốc không phải vô duyên vô cớ mà bắt ông ấy."
"Người Trung Quốc giết bố anh, hại anh tan cửa nát nhà. Anh giết người Trung Quốc cũng không phải vô duyên vô cớ." Dan cười lạnh: "Chúng không sai, chẳng lẽ mỗi anh sai?"
"..." Vasa mấp máy môi toan nói gì, thì đằng xa thình lình truyền tới một hồi tiếng nổ, đinh tai nhức óc, ánh lửa rực Trời.
Dan nhìn về phía ngọn lửa, đẩy Vasa ra, đứng dậy, nhướng mày: "Rốt cuộc đã khai chiến!"
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, phi như bay, lao thẳng vào nhà. Người tới mồ hôi đầy đầu, thở hồng hộc: "Cậu chủ, bên lính đánh thuê truyền tin, phát hiện đối tượng khả nghi. Chắc là bộ đội Trung Quốc."
Dan nhếch môi độc ác: "Giết hết bọn chúng!"
Cùng lúc ấy, trong rừng cây cách khu trại khoảng bảy trăm mét, lính đánh thuê ném phát lựu đạn thứ hai về phía vị trí khả nghi.
Lựu đạn rơi cạnh chân một chiến sĩ đang bò rạp.
"...." Mắt chiến sĩ lóe lên kinh hãi, gắng hết sức lao mình ra xa. Một tiếng "Uỳnh" cực lớn, lựu đạn nổ tung. Chiến sĩ không kịp tránh nên bị thương. Nháy mắt, cả chân trái bầy nhầy máu thịt.
Cậu ta đau đến nỗi nổi đầy gân xanh, nhưng cương quyết không phát ra một tiếng.
"Lâm Dương! Giữ vững!" Thạch Đầu nghiến răng, bò nhanh tới gần, túm bả vai chiến sĩ nọ, ra sức lôi cậu ta sang một bên. Mấy tiếng súng vang lên "đoàng, đoàng đoàng". Viên đạn xé gió lao tới, bắn trúng thân cây cạnh hai người.
Nhận ra vị trí của mình đã bị lộ, Thạch Đầu vội kéo chiến sĩ bị thương vào sau thân cây to, dùng thân cây che chắn, giương súng bắn trả.
Cuộc đấu súng nổ ra.
Chốc lát, tiếng súng, tiếng gió, tiếng giảm thanh, tiếng nổ, phá tan toàn bộ sự tĩnh lặng.
Hà Hổ đấu súng với hai tên lính đánh thuê, vừa bắn vừa đến gần chỗ của Lâm Dương và Thạch Đầu, nói với tốc độ cực nhanh: "Cậu xử lý vết thương cho Lâm Dương trước. Để tôi bắn!"
"Được." Thạch Đầu không nói hai lời, xé "roạt" quân phục, quấn vài vòng quanh vị trí động mạch đùi của Lâm Dương, nghiến răng, xiết chặt một cái rồi buộc lại.
Đột nhiên, một đường đạn sượt qua tai, nhờ thiết bị giảm thanh che giấu, viên đạn xuyên gió lao tới.
Thạch Đầu phát hiện điều gì đó, nghiêng người một cái, viên đạn suýt găm trúng cánh tay trái của cậu ta. Cậu ta rên lên, cắn răng hét to nhắc nhở những người khác xung quanh mình: "Hướng Tây Nam có đứa bắn lén! Mọi người cẩn thận."
"...." Lệ Đằng híp mắt nhìn về phía Tây Nam, tìm kiếm. Một chốc, anh nhắm chuẩn, bóp cò.
Kẻ đó bị bắn trúng đầu, ngã từ trên cây xuống.
Đạn như mưa, tiếng súng càng lúc càng dày đặc. Hai bên đều không ngừng có người ngã xuống.
Sai vài phút giằng co, đội phó Trình Xuyên với khuôn mặt đẫm máu, hô to: "Anh Lệ, chỉ còn bảy trăm mét thôi! Anh dẫn đội đột kích tiên phong tiến vào đi, em yểm trợ bọn anh phá vòng vây!"
Lệ Đằng dựa lưng vào công sự che chắn, nhanh chóng thay đạn, cũng hét lên: "Được! Con mẹ nó, cậu đừng nương tay đấy!" Một phát súng lại bắn trúng một cái đầu đối diện.
"Yên tâm đi!" Trình Xuyên gào xong, lại đoàng đoàng bắn gục hai gã to con.
Lệ Đằng đanh giọng: "Đội đột kích theo tôi!"
"Rõ!" Tiếng hô vang đồng loạt chìm ngập trong tiếng lửa đạn, các chiến sĩ giữ đội hình tấn công, vừa bắn vừa lao khỏi vòng vây, xông về phía doanh trại.
Dọc đường đi, ngoài năm tên lính đánh thuê thô kệch, còn gặp phải không ít đám tay chân của Dan, nghe thấy tiếng động, từ khu trại chạy ra hỗ trợ.
Lệ Đằng vừa chạy vừa bắn, tốc độ rất nhanh. Những gã Campuchia không thể bì được với thể loại lính đánh thuê trình độ quân đội phản ứng nhanh, sức chiến đấu mạnh mẽ, thường chưa lấy lại tinh thần thì đã đổ gục.
Chẳng mấy chốc, đội đột kích Liệp Ưng đã tiếp cận đại bản doanh của Dan.
Sắc mặt lạnh tanh, Lệ Đằng làm một động tác tay. Tốc độ di chuyển của các chiến bỗng chậm lại, thận trọng nhìn bốn phía, khom người ngồi xổm cầm súng tiến về phía trước, ẩn núp, vây quanh doanh trai từ khắp các hướng.
Từ Tiểu Vĩ phụ trách cho nổ lấy trong túi ra một quả bom, cầm điều khiển từ xa, lẳng lặng đưa bom vào khu trại.
Cách đó không xa, Lệ Đằng nhìn chằm chằm hướng di chuyển của quả bom, ánh mắt điềm tĩnh mà lạnh lẽo.
Giây lát, anh nheo mắt, phất tay một cái.
Từ Tiểu Vĩ nhấn nút nổ. Chỉ nghe thấy "Đùng" một tiếng cực lớn, cả khu đất trống doanh trại bị nổ tung. Đám tuần tra canh gác cửa không ngờ tới, tất cả bị nổ tung thành một đống bùn.
Lấy tiếng nổ làm hiệu lệnh, các chiến sĩ xông ra khỏi rừng, bắn chết kẻ địch một cách nhanh chóng và trật tự, tìm kiếp mục tiêu hàng đầu là Dan khắp mọi nơi.
Nghe thấy tiếng nổ, mặc Vasa biến sắc, cô ta thúc giục Dan: "Người Trung Quốc tới rồi, anh không đi nữa sẽ muộn mất. Mau đi đi!"
Dan rũ mắt nghịch con dao găm trong tay, không hề suy chuyển, thậm chí nét mặt cũng chẳng mảy may thay đổi.
Vasa cắn môi không nói gì thêm, cầm khẩu súng trên bàn, lao ra ngoài.
Tập đoàn của Dan giống tập đoàn của Khun Sa, chủ yếu dựa vào lính đánh thuê chuyên nghiệp châu Âu. Một khi tách khỏi đội quân lính đánh thuê thì sức chiến đấu tụt giảm, căn bản không thể so với Liệp Ưng tinh nhuệ nhất trong lữ đoàn không quân.
Cách một trăm mét, các chiến sĩ không quân do Trình Xuyên chỉ huy đã xây nên một bức tường bằng xương thịt, chặt chẽ kín mít, chặn lính đánh thuê với hỏa lực mạnh mẽ ở phạm vi bên ngoài, để đội đột kích tranh thủ thời gian hành động.
Lửa đạn ngút Trời.
Trong khu trại, về cơ bản bọn Hà Hổ đã khống chế được tất cả đám phần tử xấu.
Lũ côn đồ hung tợn nhận ra không thể cứu vãn, ào ào từ bỏ phản kháng, ôm đầu, cúi xuống, ngồi xổm một đám trên đất.
Cuối cùng, Lệ Đằng và Tưởng Duệ hành động một lèo, tìm thấy Dan trong căn nhà cuối cùng của khu trại.
"Rốt cuộc gặp mặt rồi, bạn cũ à!" Ngồi trên ghế, Dan vừa cười nhạt vừa rót cho Lệ Đằng tách trà: "Giết một đường tới chỗ tao đây thật chẳng dễ dàng nhỉ. Nào, ngồi uống nước đi!"
Lệ Đằng không nhúc nhích, ánh mắt lạnh như băng, anh nói bằng tiếng Khmer: "Đồ tao muốn ở đâu?"
Vẻ mặt như thường, Dan ngẩng đầu, ánh mắt đầy thích chí: "Nếu tao cho mày biết, tao không có hứng thú với đống giấy lộn đó, đã đốt mất rồi thì sao? Mày định làm thế nào?"
Đáy mắt Lệ Đằng lóe lên tia dữ tợn, anh lên đạn, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào Dan: "Tao hỏi mày lần nữa, đồ ở đâu?"
Dan bật cười: "Đội trưởng Lệ à, hà tất phải dọa tao. Chỉ cần tao không nói thì mày nhất định không thể giết tao, có phải không?"
Lệ Đằng cũng nhếch môi cười nhẹ, hời hợt đáp: "Mày tưởng tao không có cách trị mày sao?" Dứt lời, anh hạ nòng súng, bóp cò, chẳng buồn nhíu mày.
Đoàng một tiếng, viên đạn xuyên thẳng qua bắp chân của Dan.
Bị đau, nháy mắt, Dan ngã nhào khỏi ghế. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hắn ta hừ lạnh: "Còn tưởng lính Trung Quốc chúng mày thật sự cao thượng lắm. Hóa ra còn có thể ngược đãi tù binh để đạt được mục đích cơ đấy."
"Thời kỳ đặc biệt thì cách xử lý khác thời bình chứ." Giọng điệu Lệ Đằng rất thờ ơ. Anh nhìn Dan từ trên cao xuống, vẻ mặt lãnh đạm: "Vẫn không định nói?"
Dan không hé môi.
Đoàng, Lệ Đằng bắn trúng chân kia của hắn ta.
"Shhhh..." Lần này, không nhịn nổi nữa, cổ họng Dan bật ra tiếng rên rỉ. Cả người đổ ụp xuống đất như bùn nhão.
"Tao nhận được mệnh lệnh, nếu cần, có thể giết mày ngay tại chỗ." Lệ Đằng chĩa súng vào đầu Dan, nghiêm giọng: "Cậu chủ Dan, mày còn một cơ hội cuối cùng."
Chính lúc ấy, một giọng nói thình lình cất lên phía sau lưng, dùng tiếng Trung Quốc không lưu loát lắm: "Nếu tôi trả đồ cho anh, anh có thể tha cho anh ấy không?"
Tưởng Duệ tức thì giơ súng vào người phụ nữ đột ngột xuất hiện.
Sắc mặt Dan thay đổi, hắn ta giận dữ: "Em nên nổ súng bắn chết hắn chứ không phải xin hắn."
Vasa xách một chiếc vali có mật mã từ từ đi tới, vành mắt đỏ hoe. Cô ta nói: "Lính đánh thuê biết chủ bị bắt, đã chuẩn bị rút lui rồi. Nơi này toàn người Trung Quốc, Lee chết thì anh cũng đừng hòng sống."
"Anh muốn hắn chết!"
"Nhưng em muốn anh sống." Khóe mắt Vasa rơi xuống một hàng lệ. Đoạn, cô ta đưa chiếc vali có mật mã cho Lệ Đằng, lạnh lùng nói: "Đây chính là phần tài liệu cốt lõi mà các người cần tìm. 12 năm trước, Boss đã cướp đi!"
Lệ Đằng mở vali mật mã. Những tờ giấy đã ố vàng, bên rìa lưu lại một ít màu nâu sẫm, giống vệt máu đã khô, ghi dấu một câu chuyện đã phai mờ nhưng mãi mãi không bị quên lãng.
Ngón tay anh chậm rãi vuốt ve vệt máu ấy, rồi đóng vali, đưa cho Tưởng Duệ, giọng anh khàn đi: "Cầm cẩn thận!"
"...." Cậu chiến sĩ trẻ với khuôn mặt lẫn máu và bùn, không nói lời nào, chỉ nhận lấy đồ, nắm chắc trong lòng bàn tay.
Bên ngoài căn nhà, màn đêm bao phủ. Các đội viên khác của Liệp ưng cũng đang áp sát nơi này một cách có trật tự.
"Ha..." Dan bỗng cười khẽ ra tiếng.
Tưởng Duệ đạp một phát vào chân hắn ta, nghiến răng: "Sắp chết tới nơi còn không biết hối cải."
Dan ngước mắt nhìn Lệ Đằng, giọng điệu mỉa mai: "Không phát hiện ra mày sắp xếp "quỷ" bên cạnh tao cơ đấy. Là tao sơ ý. Song, mày nghĩ mày thắng tao thật sao? Dương Chính Phong bị mày hại chết. Tao chết, chẳng qua là đi gặp bố tao sớm một bước thôi. Mày sống, nhưng cắn rứt, hận thù, còn đau khổ hơn hàng ngàn lần so với chết. Cho nên trò chơi này, nói đến cùng thì vẫn là tao thắng."
Vẻ mặt không biểu cảm, Lệ Đằng mở miệng: "Mày có biết tật xấu lớn nhất của mày là gì không?"
"...." Trong chớp nhoáng, Dan dường như nhận ra điều gì đó, mắt hắn ta lóe lên.
Lệ Đằng nói tiếp: "Quá thông minh."
Dan híp mắt: "Ý mày là gì?"
Lệ Đằng điềm nhiên đáp: "Mày bố trí màn bị đuổi giết kia cho Trần Quốc Chí, rất xuất sắc. Tụi tao đã chốt "quỷ" thứ nhất là Giang Hạo, Trần Quốc Chí lại bị Giang Hạo đuổi giết. Theo logic thông thường, đương nhiên Trần Quốc Chí không thể là quỷ thứ hai. Cơ mà, Dan, màn diễn kia lố quá, mày thận trọng thế, sao có thể sai sát thủ đi giết người trong thời điểm quan trọng ấy được."
Dan: "... Mày đã sớm biết Trần Quốc Chí là người của tao?"
"Phải," Lệ Đằng trả lời: "Nếu tao đoán không nhầm, Trần Quốc Chí đánh nhau rồi vào đồn cảnh sát, cũng là do mày sắp xếp. Mục đích là nhân cơ hội này bắt thân với tao, và bắt thân với Lôi Lôi. Ở trong đồn cảnh sát, anh ta nghe nói tối hôm ấy Lôi Lôi có liên hoan, vì vậy cố ý cùng Giang Hạo diễn một màn kịch trên đường Lôi Lôi tất phải đi qua khi về nhà. Bởi lẽ mày biết, không có lời nào đáng tin hơn lời một cảnh sát nói."
Dan giận quá hóa cười: "Cho nên Dương Chính Phong chưa chết? Mày gài bẫy tao?"
"Nếu không để mày tưởng mày đã thắng," Lệ Đằng xùy một tiếng, giọng điệu khinh thường: "Thì trò chơi tiếp theo, tao làm sao chơi với mày."
"Tao đã thua?" Ánh mắt Dan thoáng mờ mịt, rồi nhanh chóng tụ lại, gằn giọng: "Không thể nào... Không thể nào. Mày tránh hết được bãi mìn và mai phục tao đã thiết lập cẩn thận. Mày biết đâu là khu vực an toàn...Ai đưa bản đồ cho mày? Ai đưa cho mày?"
Lệ Đằng đáp: "Một kẻ ngốc?"
"Một kẻ ngốc?" Dan cười khẩy: "Kẻ ngốc đầu óc đơn giản, nếu hiểu được những thứ đó, còn là ngốc sao?"
Lệ Đằng nói: "Dan, chỉ có người đầu óc đơn giản mới biết rõ nhất mình muốn gì?"
Cả căn nhà rơi vào tĩnh lặng.
Vasa khép mi. Kết thúc rồi. Thù nhà, hận nước bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng chấm dứt tại giây phút này. Kỳ lạ là, ấy vậy mà cô ta cảm thấy được giải thoát.
Tuy nhiên đúng lúc ấy, Dan chợt cười rộ. Ở gần hắn ta nhất, Vasa đưa mắt, thấy nụ cười ấy khác hẳn dáng vẻ thường ngày của hắn ta. Dan xưa nay điềm tĩnh, nhưng bây giờ, như đang lên cơn điên.
Trong lòng Vasa dâng lên một dự cảm không lành.
"Thành thật mà nói, anh vẫn chưa từng ngắm kỹ em." Nói đoạn, Dan đột nhiên nghiêng đầu, lần đầu tiên hắn chăm chú nhìn người phụ nữ cạnh mình.
Đáy mắt hắn ta hơi sáng lên, giọng nói nhỏ nhẹ chỉ vừa đủ nghe: "Vasa, em đẹp lắm!" Hắn ta nhìn Vasa, mỉm cười, bóp vào nút điều khiển từ xa mini trong măng sét áo.
Nhận thấy điều gì đó, Vasa thình lình thét to: "Đừng!"
Vừa dứt lời, Lệ Đằng nhào về phía Tưởng Duệ theo phản xạ, bảo vệ kỹ lưỡng cho chiến sĩ trẻ và vali mật mã cậu ấy ôm trong lòng, dưới thân mình.
Một tiếng nổ cực lớn xé toạc màn đêm hoang vắng.
Giây phút ấy, Lệ Đằng nhìn thấy những bông hoa lúa bạt ngàn núi đồi, và cô gái mỉm cười trong gió.
Nguyễn Niệm Sơ, em cười nom xinh thật đấy.
Cả căn nhà đổ sụp, chỉ còn lại biển lửa cuồn cuộn...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT