Trường Ngân nhìn đứa em gái đang lả trên tay anh khuôn mặt trắng bệch tóc tai bết chặt, người không ra
người quỷ không ra quỷ, vô cùng thảm hại.
Anh run rẩy vuốt tóc cô, tâm tình rối loạn, không biết là nên tức giận hay vẫn nên lo lắng nhiều hơn.
Hơn bốn tiếng trước sau khi Huyền Giang- con bé láo lếu đáng đánh- dám
cắt đứt liên lạc với anh, Trường Ngân tâm trạng thấp thỏm bất an vừa
được tan ca liền vội vàng phóng xe về nhà. Nhưng về đến nơi lại chỉ thấy nhà cửa tối đen, chẳng biết con bé đã chạy đi đâu mất. Trường Ngân lửa
giận ngút trời, dò hỏi hàng xóm bạn bè cũng không ra tin tức, anh ôm một bụng giận dữ vào nhà bật máy tính.
Huyền Giang ra ngoài mà không đi xe đạp anh nghĩ có ba khả năng, một là
nơi đó rất gần chỉ cần đi bộ là đến, hai là có người đến đón, hai điều
trên anh dễ dàng loại ra, anh đã hỏi thăm nhưng không ai gặp hay nói
chuyện với con bé lúc vừa rồi. Vậy chỉ còn khả năng thứ ba, Huyền Giang
đi đến một nơi khá xa bằng xe buýt. Do con bé lâu nay ít khi bắt xe đi
xa vậy nếu muốn đi đâu nó chắc hẳn phải tra trước lộ trình.
Trường Ngân liếc mắt nhìn phần history chẳng mấy chốc tìm ra địa chỉ phố Hòa Giác.
Khá lắm con bé ương ngạnh đêm hôm bỏ nhà đi rốt cuộc muốn gặp ai!Trường Ngân nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm, lần này bắt được nó về anh mà
không đánh một trận nên thân thì thật có lỗi với mẹ trên trời!!
Nhưng bốn tiếng vất vả sau đó anh lại chẳng thể nào giữ nổi cơn tức giận.
Trường Ngân lần mò đến phố Hòa Giác tìm người nhưng vạn lần không ngờ nơi anh bắt gặp cô bé lại ở trong…nghĩa trang.
Huyền Giang cả người co quắp nằm giữa những tấm bia nghi ngút khói,
khung cảnh tối tăm tịch mịch, không đèn, không sao, chỉ có ánh trăng
nhạt nhòa cùng gió lớn vẫn thổi ào ào trên ngọn cây, tiếng cú tiếng dơi
thi thoảng rả rích, rõ ràng là nơi không bóng người nhưng lại như có
hàng trăm ánh mắt đang đổ dồn chăm chú lạnh lùng quan sát.
Trường Ngân xót xa vươn tay định bế em gái nhưng bỗng ngây người, rõ
ràng xung quanh không có nước, sao con bé lại…ướt sũng vậy?!
Trường Ngân hoang mang dựa cô bé vào người mình, cùng lúc kịch một
tiếng, có gì đó từ trên tay Huyền Giang rơi xuống đất lăn đến chân anh.
Trường Ngân cúi mình nhìn, trên đất là những mảnh vỡ nhỏ đục màu, hình
dạng giống như khúc ống tròn, không hiểu sao thứ vô hại ấy lại khiến anh cảm thấy rùng mình ớn lạnh, một tia chán ghét rất nhẹ lướt qua đáy mắt.
“ Chậc chậc.. cuối cùng vẫn vỡ sao.”
Một giọng nói trong trẻo pha chút tiếc nuối vang lên, Trường Ngân giật
mình đứng phắt dậy, người nói ở rất gần, vậy mà anh cũng không phát
giác.
Cách hai anh em vài mét có ba người đang thong dong tiến đến. Một người
mang dáng dấp học sinh nở nụ cười như có như không, giọng nói trẻ con
vừa rồi ắt hẳn của cậu ta, hai người đi sau một nam một nữ, nữ nhân tóc
vàng tuổi tầm ba mươi bộ dáng gợi cảm luôn miệng cười duyên, dù đang
trong cảnh sáng tối cũng không che được nét quyến rũ xinh đẹp. Nam nhân
đi sau cùng nửa người trên khuất trong bóng tối, khí chất u lãnh âm
trầm, thật khiến người thường khó lòng nhìn thẳng.
Trường Ngân nhíu mày hơi xoay mình che đi Huyền Giang trước ngực, bình tĩnh đứng yên.
“ Ui dà dà cái này của cậu Thuần Linh mà. Ngươi sao mà tự tiện..”
Nữ nhân che miệng nhìn mảnh vỡ dưới chân Trường Ngân khúc khích cười.
“ Thế nên ta mới bảo cô nàng cẩn thận,” Cậu học sinh thở dài một hơi,
quay sang vỗ vỗ vai nam nhân đằng sau, “Ai thôi cũng âu là cái số, ta
chỉ nhiệt tình thay ngươi tiếp đãi khách thôi mà tiểu Linh.” – vẻ mặt
đầy biểu thị ‘có trách cũng đừng trách ta’.
Nam nhân chưa kịp lên tiếng, nữ nhân đã châm chọc cắt lời.
“ Nói thật có lý nha, không phải ngươi cố tình đưa ‘vật chí âm’ cho
người ta lại còn úp úp mở mở không cảnh báo rõ ràng, hại cô ả khốn đốn
một trận, ‘chí âm’ cũng bị đập nát. Giờ ngươi tính sao ai đền đây?”
Nói dứt câu cuối cô nàng còn phóng mắt quét quanh gương mặt Trường Ngân, đôi môi đỏ mọng nhếch lên quyến rũ.
“ Ô kìa hàng hiếm a, ngoại hình xuất sắc, khí chất xuất chúng! Anh giai
anh lấy thân báo đáp em đi, cái ống xương mục đó để em trả cho.” Kết câu lại không quên nháy mắt chu mỏ, tay đưa lên khoanh trước bộ ngực đầy
đặn nửa kín nửa hở.
Trường Ngân đầu đầy hắc tuyến, trước giờ chỉ có anh trêu gái, từ khi nào lại có gái trêu anh!?! Nhân sinh đảo lộn thật rồi.
Tuy có chút choáng váng nhưng đầu óc Trường Ngân rất nhanh vận chuyển,
anh đưa mắt bắn thẳng đến người nam nhân phía sau đè âm nghiêm nghị.
“ Tôi không hiểu mấy người đang nói đến vấn đề gì, nhưng nếu có liên
quan tới em gái tôi… Rốt cuộc các người quen nó khi nào? Các người định
lợi dụng gì ở nó?”
Người nữ nhân che miệng cười, ánh mắt lại trêu chọc nhìn cậu học sinh.
“Lợi dụng, đúng đúng, ngươi dụ dỗ con gái nhà lành nửa đêm nửa hôm đi
theo ngươi lên xe chở người chết làm gì a? Còn không phải có mưu đồ
xấu.”
“ Hừm nói cho rõ ràng đi,” Cậu học sinh bỗng nghiêng đầu nhìn Trường
Ngân, trong mắt lộ tia trào phúng, “ Đấy là xe chuyên chở linh hồn đi
siêu độ người bình thường đâu thể lên_”
“ Ý ngươi là gì,” Trường Ngân mở to mắt, môi tự động vạch ra một nụ cười chế giễu.
“ Em ta có gì khác ‘ thường’ sao? Hay ngươi chỉ đang tự biện minh cho
năng lực suy kém tuổi già sức yếu mắt mũi kèm nhèm đến người sống hay
chết cũng không phân biệt được!”
Hai người trước mặt chấn động trong giây lát, cả hai cùng đưa ánh mắt
sững sờ nhìn Trường Ngân, rất nhanh liền thu lại biểu tình thất thố.
Cậu học sinh khoan thai khoanh tay, thiêu mi cười.
“ Sao ngươi biết?”
“ Một chút tài mọn.”
“ Ngươi chỉ là người thường,” Nữ nhân khịt khịt mũi đôi mắt đảo quanh, “ Ta không nhận ra cái gì đặc biệt.”
“…” Anh cũng không nói mình đặc biệt hơn người a.
“ Hiện giờ hắn là vậy.” Giọng nói trầm thấp cuối cùng cũng cất lên,
người nam nhân từ trong bóng tối chậm rãi bước ra, kéo theo một mùi
hương u nhàn thanh khiết, Trường Ngân nheo mắt một xúc cảm kì lạ nổi lên lại rất mau biến mất, đáy lòng hơi chút run, tay vô thức khẽ siết.
“ Ngươi…Vũ Trường Ngân.. phải giờ ngươi là vậy, ngươi có nhận ra ta không ?”
Người thanh niên mang dáng vẻ phi thực thanh thoát như lan lại u nhã
trang nghiêm như ngọc, cậu cất tiếng hỏi tựa hồ không chút xúc cảm nhưng Trường Ngân lại nghe ra một lời khẳng định, còn có ..chờ mong??
Trường Ngân chăm chú nhìn người thanh niên trước mặt, không hiểu sao anh có cảm giác câu trả lời mình sắp nói tiếp đây lại vô cùng quan trọng,
giống như đang đặt người khác vào thế cục do chính anh sắp trận.
Trường Ngân lắc đầu, anh không hề biết cậu ta, thực sự không.
“ Thật xin lỗi..Đây là lần đầu tôi gặp cậu.”
Trường Ngân vừa nói xong lại suýt cắn lưỡi, rõ ràng là chưa hề quen biết tại sao phải xin lỗi?!
“ Ngươi hoàn toàn không nhớ ta ?” Giọng nói càng thêm lạnh lùng, ánh mắt băng lãnh như muốn đâm một lỗ trên đầu Trường Ngân.
“ Không phải không nhớ mà là chưa từng gặp mặt. Sao tôi có thể biết
người mình chưa bao giờ trông thấy chứ.” Trường Ngân cũng không thua kém trừng mắt lại, anh trước giờ ghét nhất là bị kẻ khác đe dọa.
“ Ngươi_”
Cậu thanh niên không che nổi sự giận dữ, trên gương mặt ngàn năm băng
giá cũng tăng thêm vài phần sương mù, cậu bước từng bước tiến đến chỗ
Trường Ngân, không khí thoáng chốc đặc quánh, chim chóc ầm ĩ toán loạn
bay mất, nhang khói cùng lúc tắt phụp, mây đen ùn ùn phủ kín ánh trăng.
Khung cảnh xung quanh tối đen một màu, Trường Ngân dù không nhìn thấy gì nhưng vẫn nhận ra từng đợt từng đợt sát ý như lợi kiếm bén nhọn phóng
thẳng đến chỗ mình. Anh xoay người phủ kín áo khoác lên Huyền Giang, ôm
cô bé ra sau lưng, ánh mắt sáng quắc bừng lên lửa giận.
“ Mẹ nó ! Đầu tiên là hãm hại em gái tao, giờ lại quay sang bắt tao nhận thân nhân ? Ông đây nhổ vào, có ngon thì lên đi đừng tưởng ông nương
tay với oắt con!”
Sát khí theo từng bước chân của tên thần kinh kia mà hợp lại, như lưỡi
hái tử thần đang mắc vào cổ Trường Ngân. Chẳng lẽ hôm nay quả thực phải
cúi mình trước lũ điên kia, Trường Ngân nuốt nước bọt, nếu một mình anh
thì đừng hòng cơ bắp này không chỉ để trưng đâu, nhưng vì còn có Giang…
con mẹ nó quả thực tiến thoái lưỡng nan.
“ Thôi đi.”
Giọng nói trong trẻo lại vang lên nhưng lần này mang theo mười phần nghiêm nghị.
Mây đen từ từ tản ra, ánh trăng bàng bạc lấp ló rọi xuống khung cảnh bên dưới.
Trường Ngân trợn mắt nhìn một màn trước mặt, người nữ nhân thủ thế đứng
quay lưng chắn trước hai anh em cơ thể mảnh mai xinh đẹp bỗng hóa cường
tráng, người mọc lông tua tủa như sói, cậu học sinh đang giữ một tay của người thanh niên, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc lạnh, còn người
thanh niên…
Trường Ngân có chút thất thần trong lòng dâng lên một xúc cảm không tên. Cậu thanh niên đứng thẳng tắp trên đất, cơ thể cứng ngắc, cổ và ngực áo đáng nhẽ phải thuần một màu trắng muốt phiêu dật nay lại nhiễm thượng
hàng sắc đỏ au, Trường Ngân nhìn lên liền thấy từ khóe mắt trong suốt
chảy ra hai hàng máu đỏ sậm, đôi con ngươi đen sẫm sáng bóng tràn ngập
ưu thương.
Người thanh niên từ từ nhắm mắt, bình thản lên tiếng.
“ Con có hơi xúc động, thứ lỗi.”
Cậu học sinh kiễng chân nhẹ nhàng vỗ đầu người thanh niên, như một
trưởng bối đang dỗ dành con cháu. Người nữ nhân thu mình, thoáng chốc
trở về bình thường, sắc mặt tươi cười lại gần hai người kia.
“ Ây da chắc là do cậu Thuần Linh mệt quá rồi a, thôi nào, mau về nhà nghỉ đi, mau về thôi.”
Thuần Linh im lặng xoay người, hai người kia cũng coi như không có chuyện gì tiến lên đi cùng.
Một hồi sóng to gió lớn cứ thế mà kết lại.
Trường Ngân âm thầm thở phào, trong bụng tuy có chút không cam lòng
nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn, anh bế xốc Huyền Giang chuẩn bị đi về.
“ Định đi đâu ?” Tiếng nói âm trầm vang lên, phá tan bầu không khí vừa tạm thời hòa hoãn.
Trường Ngân im lặng không đáp. Trong đầu lôi mấy đời tổ tông nhà tên
ranh kia ra mắng chửi, Fuck! Còn định giở thói điên gì nữa đây!
“ Ừ há, quên mất.” Cậu học sinh quay gương mặt trẻ con ra nở nụ cười mê hoặc.
“ Cô bé kia trước đấy có bảo muốn đến chỗ tiểu Linh, xem ra cô bé gặp rắc rối không nhỏ rồi.”
“ Giang nói muốn đến chỗ mấy người?” Trường Ngân nghi hoặc hỏi lại “Chứ không phải các người lôi nó đến nghĩa trang này sao?”
“ Không không là cô bé đi nhầm đường…, thôi nào không cần phải nhắc
chuyện cũ chứ.” Cậu học sinh ngao ngán lắc đầu trừng người nữ nhân đang
khúc khích ôm miệng cười.
“ Chuyện này để nó tỉnh tính sau, giờ tôi phải đưa nó về.”
Trường Ngân dứt khoát quay đầu, chưa được hai bước đã nghe cậu thanh niên kia hừ lạnh.
“ Hừ, tưởng chỗ ta ai muốn đến thì đến chắc!”
“ Vâng thưa cậu- tôi- không- quen, nhà cậu tôi cũng không mong đến đâu.
Con em tôi chắc nó bị não ngập nước rồi, giờ tôi mong cậu ngậm miệng để
tôi về.”
Một cỗ sát khí bắn thẳng ra, lần này không giống lần trước tang thương mà chỉ thuần túy tức tối vì bị chọc giận.
“ Thôi nào thôi nào, cậu trai trẻ đừng tự lừa mình dối người nữa.”
Cậu học sinh lên tiếng cắt ngang vui vẻ khoanh tay.
“ Cậu biết cô bé cần đến tiểu Linh nhà chúng tôi phải không?”
Trường Ngân im lặng không đáp, như trước đứng yên.
“ Hơn nữa..”
“ Hơn nữa?”
“ Ngươi phải đền cho ta cái vật kia.” Giọng nói âm trầm thập phần dứt khoát.
Trường Ngân đưa mắt nhìn theo mảnh xương vỡ dưới chân đen mặt trừng mắt.
“ Cái đấy đắt lắm.” Người nữ nhân huýt sáo, môi mấp máy quyến rũ.
“ CÁI KHỈ GÌ CHỨ!!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT