Thái Phương đang sắp sửa hành trang để đi xa.

Trước khi thầy bế quan, người đã giao cho cậu không ít yêu cầu. Thế nhưng vì chuyện của Thuần Linh cùng Trường Ngân, Thái Phương đã năm lần bảy lượt gác lại, bây giờ tình trạng của Trường Ngân cũng xem như là ổn định, Thuần Linh liền sớm giục cậu đi lo liệu sự vụ của chính mình.

Thái Phương thu xếp xong xuôi, vẫn cảm thấy không yên tâm liền quay lại dặn dò

“Tiểu Linh, cậu cùng anh Trường ở chung đừng nên gây gổ. Sức khỏe anh ấy không tốt, hơn nữa còn vấn đề tâm lý kia_”

Thuần Linh đang ngồi đọc sách, mắt cũng không ngước lên chỉ nhàn nhạt đáp

“Biết rồi.”

Thái Phương nghe Thuần Linh hờ hững trả lời liền lấy làm lạ, cậu bạn từ khi nào lành tính thế?

“À quên mất. Cái bác đấy, có còn làm khó dễ không?”

“Mong là không.”Thuần Linh lắc đầu.”Ngài ấy vẫn đang truy tìm Quỷ Nhi thạch. Sắp tới chắc sẽ không gặp mặt.”

Thái Phương lại tiếp tục

“Tỳ là một kẻ khôn ngoan. Nếu không cần thiết cậu cũng đừng dây với y.”

“Tớ tự biết. Từ sau chuyện thuốc giải, tớ cũng chưa từng thấy y tái xuất hiện.”

“Còn_”

“Cậu nói nhiều quá.”

Thuần Linh nhíu mi đặt quyển sách xuống bàn, đứng dậy đẩy bạn ra khỏi cửa

“Đi nhanh đi. Thật mất thời gian.”

Thái Phương vừa bước vừa lảm nhảm, khi sắp sửa rời khỏi, cậu liền nhìn bạn mình, thật sâu thở dài

“Lần này công việc có tính chất hơi phức tạp, giải quyết xong cũng phải mất tầm năm tháng. Cậu tự lo lắng tốt cho bản thân. Cả anh Trường nữa, hai người đừng để khi tớ về lại nhìn thấy điều không hay.”

Thuần Linh gật đầu

“Bảo trọng.”

“Bảo trọng.”

Hai người đơn giản chia tay, nhưng Thuần Linh biết rằng, lần tới họ gặp lại sẽ là rất lâu sau đấy, khi tất cả đều đảo lộn.

Cót két..cót..két..

Bánh xe số mệnh cũng đã bắt đầu quay.

------------

Huyền Giang đã đi học trở lại. Lâu ngày không động đến sách vở, cô cảm thấy vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.

“Đi du lịch thích quá quên cả học hành à?”

Lan Chi cười hiền hòa, vui vẻ đặt cặp sách xuống bàn bắt đầu lôi vở cho bạn mượn.

“Nghe anh cậu nói muốn cho em gái đi chơi để giảm bớt áp lực trước kỳ thi. Sướng nhất rồi nhé.”

“Ừ.”

Huyền Giang đón lấy vở, lật qua loa rồi trả lại Lan Chi

“Trả cậu, tớ không cần đâu.”

Lan Chi ngạc nhiên tròn mắt”Ơ kìa, cậu không định học à?”

“Tớ vẫn lên lớp đấy thôi.”Huyền Giang nhàn nhạt đáp chỉ lên phía bục giảng”Cô vào rồi, ngồi xuống đi.”

Lan Chi nghi hoặc ngồi xuống. Trong cả giờ học Huyền Giang vẫn rất chăm chú nghe nhưng sự chăm chú đến kỳ lạ ấy làm cho hành động của cô càng trở nên bất thường.

Huyền Giang đúng là có ngồi nghe nhưng một chữ cũng không vào tai.

Cô chỉ đơn giản là đang lên lớp thôi.

Giống như một việc làm vô thức hàng ngày mà cô biết rằng về sau, mình chắc không còn cơ hội nữa.

Huyền Giang đi ra căn tin ăn cơm, Lan Chi cạnh bên bỗng nhiên huých tay cô

“Cậu xem hình như là thầy giáo mới.”

Huyền Giang liếc mắt đã nhận ra người đang ngồi riêng biệt một góc đấy chẳng ai khác ngoài Hạ Vũ. Cô bước tới gần, đặt hộp cơm trước mặt anh, lạnh lùng nói

“Chào thầy. Đi theo em cả ngày cũng thật vất vả, em xin mời thầy một bữa.”

Hạ Vũ không giật mình, anh đúng là đến để giám sát Huyền Giang nhưng người trước giờ luôn đường hoàng quang chính như anh giấu giấu giếm giếm tuyệt không phải phong cách.

“Phải là thầy mời em chứ, nào cả hai đứa ngồi đi.”

Huyền Giang không khách khí ngồi xuống, nhưng Lan Chi đứng đằng sau thì chỉ cúi đầu chào lễ phép rồi tự động rời khỏi.

“Bạn em nó ngại.”Huyền Giang giải thích có lệ một câu rồi cắm cúi ăn.

“Sao bảo không thấy vị nữa?”Hạ Vũ ngạc nhiên hỏi.

“Đang giả bộ thôi, chừng nào còn có thể, em vẫn muốn như bình thường.”

Hạ Vũ vừa nghe vậy liền ăn không vào, trong lòng dâng cảm giác thương xót, cứ nhìn thấy Huyền Giang anh lại không tự chủ nhớ về tối hôm đấy khi cùng Thịnh nói chuyện.

-------------

“Khi thấy anh trai con bé ta càng thấy kỳ lạ. Vậy nên, ta muốn nhờ cậu xác định bằng khả năng của mình....”

“Rốt cuộc hai người đấy là cái gì.”

Trông Thịnh ánh mắt có phần nguy hiểm, biểu tình lạnh nhạt nhưng chứa chấp ham muốn kì quái. Từng lời hắn thốt ra đều làm Hạ Vũ thấy không thoải mái, sao thể gọi người khác là cái gì chứ?!

Hạ Vũ cố giữ chất giọng khách sáo lắc đầu từ chối

“Năng lực của tôi chỉ dùng cho vật, không dùng cho người.”

Trong những khả năng của Hạ Vũ có một năng lực đặc biệt, đó là khi tập trung vào vật nào đó anh có thể biết toàn bộ cấu tạo thành phần cũng như niên đại của vật vừa xem. Đông Dương đã đặt tên cho khả năng đấy là Thấu kính hiển vi, cái tên nghe thô tai nhưng quả thật khá đúng.

Thịnh nở nụ cười hời hợt

“Nhưng người chết thì được đúng không?”

“A..cái này.. đúng là được.”Hạ Vũ xoa cằm suy nghĩ, bỗng nhiên giật mình

“Nhưng người thầy nhờ tôi xem đều vẫn đang sống!”

Thịnh đứng lên phủi tay

“Thầy đi với ta.”

Hạ Vũ tuy có ngờ vực nhưng vẫn từ tốn bám theo Thịnh. Hai người băng qua một hai dãy hành lang, cuối cùng xuống tới tầng ngầm hiện đại nằm sâu dưới lòng đất.

Thịnh dẫn Hạ Vũ tới một căn phòng lạnh, xung quanh có nhiều thiết bị y tế đồ sộ nhưng đa số đều mới tinh, ở giữa kê một chiếc giường bệnh đang được sử dụng.

Hạ Vũ nhìn thấy người nằm trên đấy thì không khỏi sửng sốt

“Huyền Giang? Cô bé không ở trong viện sao?”

“Không, ta đã cho chuyển con bé về thẳng đây.”

“Thầy Thịnh cô bé cần được chăm sóc.”Hạ Vũ tức giận kêu lên.”Tôi đề nghị đưa ngay cô bé vào viện.”

“Không cần đâu.”

Thịnh cúi xuống nhìn Huyền Giang, đột ngột hắn vươn tay nắm lấy tay Hạ Vũ đặt xuống ngực trái của cô bé.

Hạ Vũ đầu tiên là kinh ngạc sau đó triệt để hoảng sợ. Bên dưới lồng ngực hoàn toàn bình lặng. Chẳng có nhịp tim nào đang đập cả.

“Cô...cô bé chết rồi...”

Hạ Vũ run rẩy, không tin vào chính mình.

“Không không”Thịnh lắc đầu”Nhìn xem mũi vẫn còn thở. Ngoại trừ tim ra, các bộ phận khác đều hoạt động.”

Thịnh với tay bật máy đo nhịp tim chiếc máy bíp bíp mấy tiếng rồi bắt đầu đều đều chạy ra một đường thẳng chết chóc.

Thịnh lại bật máy đo điện não đồ, tín hiệu vẫn như bình thường.

Hạ Vũ sững người nhìn từng động tác của Thịnh, cuối cùng không chịu nổi mà kêu lên

“Thế này còn là con người sao?”

“Chưa hết đâu thầy nhìn xem.”

Thịnh lấy một kim tiêm sạch, nhẹ đâm vào da Huyền Giang rút ra một ống chất dịch màu đen.

Hắn giơ lên trước mặt Hạ Vũ hỏi

“Phân tích xem đây là gì?”

Hạ Vũ tập trung nhìn vào, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc

“Đây là hỗn hợp máu động vật pha trộn cùng máu của nam nhân có dương khí cực thịnh cùng...cùng..máu của người chết.”

Thịnh vứt ống tiêm vào khay nhôm, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh thở dài

“Giờ thì thầy hiểu sao tôi lại gọi hai người đấy là cái gì rồi chứ.”

Hạ Vũ cầm lên ống tiêm, đổ một chút ra tay, ánh mắt bàng hoàng

“Đây không phải máu động vật thường, là máu kỳ lân! Số lượng tuy nhỏ nhưng sao lại có thể xuất hiện ở đây?!”

Thịnh nhỏm đầu dậy

“Máu kỳ lân? Không phải đã bị tuyệt chủng gần hết sao? Số còn sót lại thì đã hơn ba trăm năm nay chưa từng xuất hiện.”

“Còn máu của nam nhân này...thể chất đặc biệt thuần dương... có người như vậy sao?”

“Là anh trai cô bé đó.”

Hạ Vũ giật mình

“Anh trai cô bé? Vậy anh ta vừa chết rồi ư? Người gần như cạn mất cả máu lẫn dương khí như này làm sao có thể sống.”

“Chỉ gần ngắc ngoải thôi, Thuần Linh đang ở cùng cậu ta.”

Hạ Vũ đi từ hết kinh ngạc này đến sửng sốt khác

“Quả thật tôi đã lạc hậu rồi.”

“Thầy không lạc hậu đâu.”Thịnh cười cười, chỉ tay vào ống máu

“Còn nhiều thứ phải nghiên cứu nữa đúng không.”

Hạ Vũ gật đầu”Có một số thành phần phức tạp tôi không biết nên dùng từ ngữ nào giải thích.”

“Nhưng thầy có thể kết luận được gì?”Thịnh nghiêng đầu thích thú hỏi.

Hạ Vũ thở dài, kéo ghế ngồi xuống nhìn chăm chú khuôn mặt như đang say ngủ của Huyền Giang, giọng nói tràn ngập chua xót cùng thương tiếc

“Xác sống.”

“Một xác sống được nuôi dưỡng bởi con người.”

------------

Thuần Linh đánh đến khi tay phải sưng lên, cuối cùng tức giận đẩy Trường Ngân sang một bên, ngồi phịch xuống giường.

“Giỏi cho ngươi đã lừa được ta. Lúc đầu ta chỉ nghĩ hai người đúng là cặp anh em lạ đời, một thể chất thuần dương, một thuần âm. Vừa đủ ghép lại thì có thể cùng nhau nương tựa mà sống. Vậy nên ta mắt nhắm mắt mở không để tâm hành động hàng ngày hàng giờ ngươi đổ dương khí cho em ngươi, tự rút ngắn sinh mệnh của bản thân. Nếu không xảy ra vụ việc lần này ta đâu biết rằng ngươi căn bản chỉ đang dưỡng một người chết!!”

“Nó không phải người chết..nó là em gái tôi..là thân nhân duy nhất...”

Trường Ngân vô hồn nằm trên mặt đất, vô định lẩm bẩm

“Là thân..nhân...duy..nhất..”

Thuần Linh nhìn con người đấy, trong lòng cuộn lên phẫn nộ, ngươi bảo cô ta là thân nhân duy nhất vậy... chúng ta là gì?

Chính là như Trường Ngân đã nhắc thời điểm chưa đến, cái gì cũng không thể rõ ràng. Thuần Linh hừ lạnh, thầy nói thật không sai, thời điểm chưa đến.

Thuần Linh chống đầu trên tay mệt mỏi buông mi

“Ta không thể tiếp tục bao che cho ngươi nữa rồi Trường Ngân, những người khác đã bắt đầu hành động. Tuy bây giờ tất cả chỉ mới biết một nửa sự thật nhưng sớm hay muộn họ cũng sẽ lần ra.”

Trường Ngân vẫn lặng thinh không đáp, Thuần Linh cũng không để ý. Hai người một người ngồi trên, một kẻ nằm dưới chìm đắm trong tâm trạng hỗn độn.

“Tất cả đều là tội lỗi của tôi... Tôi... là.. kẻ giết người...”

Trường Ngân cất giọng đứt quãng, bình thản kể lại sự việc mười tám năm về trước.

---------------

Trường Ngân từ nhỏ đã mất cha, hai mẹ con khăn gói lên một vùng quê nghèo miền cao sinh sống. Đôi lúc Trường Ngân hỏi tại sao lại là nơi đây? Mẹ chỉ cười khổ đáp là cái duyên cái số.

Trường Ngân không hiểu, anh vốn cũng từng sống ở thành phố nên khi nhìn thấy những người dân tộc bần hàn nơi đây thì suy nghĩ đầu tiên luôn hiện lên chữ coi thường. Có lẽ do anh còn quá nhỏ nên không biết được rằng người bị khinh thường mới chính là hai mẹ con anh.

Mẹ anh xuất thân nông thôn, lên thành phố thì trở thành người tình của một ông chủ giàu có. Đáng nhẽ chỉ dừng ở đấy thôi thì cũng không có chuyện gì to tát nhưng bà lại mang bầu, hơn nữa còn là con trai.

Ông chủ kia không phải người xấu, cùng lắm là một kẻ trăng hoa. Chẳng qua hai vợ chồng sống với nhau cũng chỉ là cái vỏ bọc không tình cảm.Người vợ bản thân luôn dửng dưng với mối quan hệ ngoài hôn thú của chồng. Thế nhưng khi biết mẹ Trường Ngân có mang bé trai, bà ta không thể ngồi yên, với người chỉ có hai mụn con gái, sự xuất hiện của Trường Ngân chẳng khác gì mối đe dọa to lớn tới tài sản thừa kế.

Bà ta gặp mẹ anh, dùng nhiều cái giá để trả nhưng tất nhiên không được chấp thuận. Bao nhiêu năm qua mẹ anh chỉ chờ giây phút đường hoàng quang chính có được thân phận cùng tiền của này, bỏ làm sao được.

Bà vợ vô cùng tức giận, trong một lần mẹ anh vác bụng bầu đi du lịch đã cho người cố tình đẩy bà xuống sông. May mắn làm sao người dân tộc ở địa phương đấy đã hết mình cứu giúp nên cả hai mẹ con đều được an toàn.

Sau đó mẹ anh mang lòng thù hận, sinh được anh ra liền làm mưa làm gió, chèn ép bà vợ kia trả thù.

Đời hay trêu người, giấc mộng giàu sang của cô gái miền quê lại nhanh chóng chấm dứt khi người chồng qua đời.

Hai mẹ con thân cô thế cô, chỉ có thể ngậm ngùi cầm khoản tiền trợ cấp nhỏ lẻ rồi bị đuổi ra khỏi nhà. Mẹ Trường Ngân xấu hổ không dám về quê, trong lúc bơ vơ nhớ đến những người dân tộc đã từng cứu giúp mình liền dắt tay anh lên đấy sinh sống.

Cuộc sống dân tộc khá dễ dàng, mẹ lấy được một tấm chồng mới, sinh con cho người ta.


“Khi Giang ra đời tôi căm hận nó đến cùng cực.”

Trường Ngân hờ hững chậm rãi hồi tưởng cảm xúc của mình

“Tôi mới bảy tuổi chỉ luôn nghĩ điều duy nhất, sao mẹ không thương tôi.”

“Nếu mẹ thương tôi đã không lấy chồng mới để hắn ta suốt ngày bắt tôi lên nương lên rẫy làm việc vào rừng săn bắn đốn củi, đi từ sáng tới tối mịt lao lực chẳn khác gì thú vật, lúc về lại chỉ có mỗi bắp ngô và rau rừng.”

“Hắn có nhiều vợ nhà thuộc loại khá giả, các con hắn cũng có người làm lụng nhưng chỉ đơn giản như nuôi gà nuôi heo. Những công việc tôi phải làm đều là việc của kẻ được thuê mướn.”

“Thực ra hồi đầu mẹ vẫn lén để lại cơm cá dành phần cho tôi. Nhiều khi ăn mà tôi muốn khóc, nuốt nghẹn ứ nhưng lại thấy ấm lòng.”

“Chỉ khi mẹ sinh Giang, bữa cơm để phần dần dần không còn nữa…”

Trường Ngân kể thật bình tĩnh nhưng Thái Phương đứng ngoài cửa nghe lại muốn run rẩy. Cậu ôm chặt tay mình để bản thân không đột ngột xông vào.

“Bi kịch bắt đầu vào một mùa mưa lũ.”

Lúc đó Huyền Giang mới được hơn một tuổi, Trường Ngân vừa cõng em vừa lên rẫy làm nương thì trời bất chợt mưa tầm tã.

“Tôi thực lòng chẳng muốn che chở cho con bé, cứ để nó trơ trọi như vậy mà phi thẳng về nhà, đúng lúc bắt gặp mẹ tôi đứng ngoài cửa …”

Mẹ Trường Ngân tức giận, bà thường sẽ không đánh con, chỉ có bố dượng của anh mới là người làm thế nhưng lần này bà rút chiếc roi dài làm từ da trâu, tới tấp quất lên người Trường Ngân, quất đến khi người anh chảy máu đầm đìa, nước lạnh thấm vào da thịt, vết thương mới chằng chịt, vết thương cũ càng thêm xót đến tê dại.

Trường Ngân lần đầu tiên bị mẹ đánh ngơ ngác đứng sững người. Tình cảm cuối cùng của anh, đã hoàn toàn rạn nứt.

Hóa ra… anh… không hề có chỗ đứng trên đời này…

Hóa ra…từ đầu…anh đã chỉ có một mình…


“Lúc đấy mắt tôi không nhìn thấy mẹ, cũng không thấy cây roi đang quất mình mà chỉ nhìn thấy Giang. Thấy con bé nằm đấy như cười giễu vào mặt tôi. Như cười nhạo thân phận lạc lõng của tôi...”

Tâm can đứa trẻ chín tuổi đơn thuần triệt để vỡ nát. Trường Ngân ôm lấy Huyền Giang vùng chạy, lẩn vào giữa cơn mưa mịt mù.

“Phải giết nó.”Anh nói”Chính là ý niệm duy nhất của tôi lúc đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play