“Mẹ.”Huyền Giang dịu dàng gọi, hai tay ôm ghì lấy bà đầu gục vào bờ vai ấm áp như không muốn rời xa.

Người mẹ hiền lành cười, khẽ khàng vuốt tóc cô, giọng nói chan chứa yêu thương.

“Con gái yêu, mẹ rất nhớ con.”

“Con cũng vậy, con tưởng mẹ đã không còn.”Huyền Giang nghẹn ngào buông tay, nằm xuống ngả đầu vào lòng bà, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.

“Không phải mẹ đang ở đây sao.”Người phụ nữ trìu mến ngắm nhìn Huyền Giang, tay đưa lên vuốt má cô.”Con lớn thật nhanh, giống như một thiếu nữ.”

“Vì con chính là vậy.”Huyền Giang nắm lấy tay bà áp lên ngực.”Con đã gần mười tám rồi.”

“Vậy sao,”Người phụ nữ phúc hậu mỉm cười, khóe mắt cong lên càng thêm vài phần giống Huyền Giang.

Cô ngây người nhìn bà, miệng lưỡi đột nhiên chua xót.”Mẹ con muốn nói với mẹ thật nhiều.”

Người mẹ cầm lên quyển sách phe phẩy quạt cho cô. Huyền Giang gối đầu lên chân bà, bắt đầu kể chuyện, cô không biết mình đang nói gì cũng không cần biết bà nghe hiểu những gì, chỉ là cô cứ thế tuôn ra giống như nước mắt cứ thế rơi.

Hai người cùng nhau gần gũi hơn nửa ngày, đến tận khi Huyền Giang không còn gì để nói.

Cả hai cùng yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời một màu xanh dịu nhẹ như tình mẫu tử bao la.

Huyền Giang lúc này nước mắt cũng đã cạn, cô bỗng hỏi.

“Bây giờ đang là khi nào?”

“Buổi sáng.”

Huyền Giang lắc đầu cười khổ

“Lúc con đến nơi đây cũng là buổi sáng.”

Cô từ trên lòng mẹ ngồi dậy, nhặt lên cuốn sách đặt bên cạnh

“Quyển sách này… đâu có chữ.”

Người mẹ nghiêng đầu cười hiền hậu

“Vậy sao,”

“Chính là như vậy.”

Huyền Giang đưa tay vuốt tóc bà ánh mắt dịu dàng.

“Hóa ra con đang mơ.”

“Cuộc đời vốn là những giấc mơ.”Người mẹ lắc đầu”Giang, nghe mẹ nói_”

“Câm miệng.”Huyền Giang ánh mắt lóe tia tàn nhẫn, đôi tay từ khi nào đã chuyển sang cần cổ người phụ nữ, cuồng dại bóp chặt.

“Cái tên này của tao mẹ còn chưa bao giờ gọi!”

“Điều tao nhớ về mẹ chính là không gì cả!”

Người phụ nữ dẫy dụa trong đau đớn, Huyền Giang càng căm phẫn, như dồn hết mọi điên cuồng trước đấy vào bà ta. Không gian thanh bình biến thành đống đổ nát, chiếc giường mộc biến thành quan tài gỗ. Huyền Giang càng điên dại, người phụ nữ càng yếu ớt, cuối cùng bà nằm đó, im lìm.

Huyền Giang buông tay, ngồi cạnh bên thở dốc.

Ánh mắt lại trở về trong suốt phẳng lặng như mặt hồ.

“Giờ thì nói đi,”Huyền Giang quay đầu, gương mặt lộ chán ghét.”Ngươi lôi ta đến đây để làm gì?”

Đối mặt với Huyền Giang chính là tấm gương đồng quái dị cô đã thấy trước đó, một giọng nói già nua cất lên đáp lời cô.

“Hình ảnh vừa nãy ta tái hiện theo tưởng tượng của cô, mong rằng đã làm cô vơi bớt bực dọc.”

“Ngươi thấy ta giống như thế?”Huyền Giang nhướng mày khó chịu, lành lạnh nhìn tấm gương

“Sẽ vui hơn nếu cho ta đập nát ngươi.”

Hàng nghìn gương mặt quỷ dị méo mó trong gương đồng loạt xôn xao nhưng chúng chỉ phát ra những âm thanh rin rít không thành tiếng.

Một tiếng thở dài già cỗi buông ra, giọng nói già nua lại tiếp tục

“Cô không thể phá hủy ta. Sẽ có người khác đến làm thế, nhưng nghe này Huyền Giang, ta có điều quan trọng mà cô phải biết.”

“Điều gì?”

“Ta…A..Á...Á..”Toàn bộ khuôn mặt quỷ dị trong gương bỗng rú lên đau đớn thống khổ, tiếng hét than như mũi dùi xoáy vào tai khiến Huyền Giang không khỏi choáng váng.

Luồng sáng bạc đột nhiên từ đâu bắn đến bao lấy tấm gương. Tấm gương lập tức xì xì tỏa khói đen ngòm, một bạch một hắc giao tranh như hai con rắn giương nanh cắn xé. Cuối cùng gương đồng ngã trên mặt đất, tan thành nhiều mảnh. Lúc này hàng vạn chiếc bóng như những oán linh chui ra khỏi gương, thoáng chốc căn phòng đông nghẹt, không gian điên cuồng vặn xoáy trong màu đen u oán cùng tiếng khóc la đinh tai nhức óc.

Huyền Giang bị cuốn theo guồng xoay của muôn vàn bóng đen, cô chới với vung tay, đột nhiên tóm phải một mảnh cứng.

Giọng nói già nua khẩn thiết vang trong tai

“Hy vọng …khẩn cầu...”

“Lúc cần…sẽ biết..tất ..cả..”

“Bình..tĩnh…chờ…đợi..”

“Điều..cần thiết…ở..đây..trong…tim..”


“Trong tim?”

Huyền Giang chưa kịp hiểu, ngực trái bỗng đau đớn nóng rực.

Cô cúi mình liền nhìn thấy một mảnh vỡ hắc sắc nhọn hoắt sáng bóng như gương đang từ từ chui vào trong ngực. Cuối cùng cơn nóng thiêu đốt tâm trí cô, Huyền Giang mệt mỏi ngất lịm.

----------------

Minh Giáp là một người lý trí, trước giờ cậu chưa từng hành động mà không suy nghĩ, kể cả khi nóng giận hay khi sợ hãi Minh Giáp vẫn kiểm soát tốt bản thân, bởi vì từ khi bước vào nghiệp diễn cách đây sáu năm, điều đầu tiên cậu học chính là điều khiển cảm xúc.

Thế nhưng hôm nay lần đầu tiên trong đời Minh Giáp đã không thể khống chế xúc cảm của mình. Lệ nóng doanh trào trước mặt người mới lần đầu gặp mặt, hơn nữa còn ôm chặt lấy anh ta giữa lúc nguy cấp nhất, quả là điều.. khụ...không thể tưởng.

Minh Giáp xấu hổ buông tay nhanh chóng lùi xuống đứng tránh người thanh niên vài bước, sống mũi vẫn còn nghẹn ngào, khóe mắt hơi ẩm ướt minh chứng cho trận khóc lớn vừa rồi. Đầu cậu cúi gằm mặt nóng bừng, miệng mấp máy không biết nên nói gì. Không khí thoáng cái ngượng nghịu bất chấp tình huống hỗn loạn lúc trước.

Thật không ngờ người thanh niên lại lên tiếng phá tan sự trầm lặng, anh ta bảo

“Hoàng Kiếm em bôi đầy nước mũi vào áo anh rồi.”

Minh Giáp lúc này mới giật mình nhận ra tên bạn vừa kết được lúc nãy vẫn còn như con bạch tuộc cuốn chặt lấy người thanh niên không buông, nước mắt nước mũi tèm nhem, thật vô cùng mất mặt.

“Nhanh buông ra.”Minh Giáp vội vã kéo Hoàng Kiếm từ trên người chàng thanh niên xuống, bồi thêm mấy cú cho tỉnh.

Thấy Hoàng Kiếm sụt sịt chùi mũi khuôn mặt vẫn ngu ngơ Minh Giáp mới chợt nhận thấy điều quan trọng

“Sao anh biết tên bọn em?”

Thuần Linh lặng nhìn hai đứa trẻ trước mặt ánh mắt phức tạp, cuối cùng cậu chỉ lắc đầu không đáp, quay người chỉ vào đám nữ nhân vẫn đơ ra như phỗng trừng mắt nhìn họ nãy giờ.

“Tổ của bọn ngươi ở đâu?”

Đám nữ nhân đều là ảnh chước đời thấp, năng lực tư duy còn kém, thế nhưng bù lại có bản năng mạnh, bởi vì chúng biết, người đứng trước mặt cực kỳ đáng sợ, cực kỳ mạnh, thậm chí so với Mẹ...

Vậy nên Thuần Linh vừa động, cả lũ đã nhốn nháo muốn chạy, chính là đúng lúc đấy có một mệnh lệnh tối cao ban ra

“Cầm chân hắn. Không được để hắn tới gần tổ!”

Ảnh chước được sinh ra để phục vụ Mẹ. Chúng có thể bỏ mặc sự sống của đồng bọn, có thể tùy ý chạy trốn nhưng đấy là khi Mẹ chưa lên tiếng. Nếu Mẹ đã bảo bọn chúng chết bọn chúng không thể nào sống.

Thuần Linh từ lúc bước vào đã ngầm chuyển hóa một phần sức mạnh thành pháp lực thị uy, Hoàng Kiếm và Minh Giáp chỉ là người thường nên không thể cảm ứng nhưng đối với bè lũ ảnh chước thì chẳng khác gì rắn trừng ếch. Thuần Linh khi lập phong ấn Quỷ tâm kính thì từng phút trôi qua đều phải tiêu hao một lượng pháp lực nhất định để duy trì trận phép, vậy nên cậu đã tính toán không đối đầu trực diện với bọn tôm tép tránh cho lúc gặp yêu quỷ mạnh hơn lại bị mất sức.

Kế hoạch xem chừng thuận lợi, nhóm ảnh chước thấy cậu như thấy cọp lập tức co giò bỏ chạy. Nhưng chính tại lúc Thuần Linh tính bắt một hai đứa để chỉ đường thì cả lũ lại đồng loạt quay lại. Cậu hơi chững người, đừng nói là_

“Ngăn hắn...”

“Ngăn hắn...”

“Ngăn hắn...”

“Bảo vệ tổ!!”

“Không cho lại gần!!”

“Bảo vệ tổ!!”

Tiếng rít man dại ngập trời, Hoàng Kiếm Minh Giáp trợn mắt nhìn nhóm nữ nhân xé da lột xác hoàn toàn biến thành quái vật. Rồi từ mọi ngóc ngách xung quanh, đám quái bất ngờ xổ ra, thoáng chốc đã vây kín bọn họ. Bên trái bên phải đằng sau đằng trước ngay cả trên đầu cũng tràn ngập sinh vật kinh dị.

Hoàng Kiếm nuốt nước bọt, cảnh tượng chỉ có thể thấy khi đi lùa quái đánh phó bản trong game thực đã hiện ra trước mặt, nhưng cậu chẳng thể thưởng thức cho nổi.

“Không có trang bị vũ khí, chẳng có chiêu thức bình máu...trận này đánh sao..”

Hoàng Kiếm đầu óc vẫn chưa được bình thường bất đắc dĩ lẩm bẩm một mình khiến bạn tốt Minh Giáp kề bên vô cùng hoảng sợ. Cậu đứng dịch lưng lại gần thanh niên áo trắng, lí nhí hỏi thăm

“Anh có biết phải làm gì để thoát ra không?”

Vừa nói xong cậu liền rất muốn tự vả vào mồm, anh ấy cũng đâu phải thần tiên.

Bạn trẻ Minh Giáp chưa kịp kiểm điểm đã nghe một câu hỏi rất không liên quan

“Em nhịn thở được bao lâu?”

“Hả?”

“Hai em biết lặn không?”

“Cái _”

“A!! Má nó!”

Tiếng Hoàng Kiếm thất thanh vang lên lôi kéo sự chú ý của Minh Giáp. Cậu vừa quay đầu đã bị táng ngay giữa mặt. Minh Giáp lảo đảo ngã chúi, lập tức bị bọn quái xung quanh bu kéo, ý đồ lôi cậu ra xa Thuần Linh.

Hoàng Kiếm trâu bò đạp đá mấy con rồi sống chết bám rịt lấy cây cột gần đấy, cố gắng trèo lên. Những con ảnh chước bên dưới liền vồ vập lao tới cạp chân, cạp mông hắn, cu cậu đau đến chảy nước mắt tức tối lớn tiếng chửi thề, đại loại như muốn dùng Giáng Long thập bát chưởng hay Lục mạch thần kiếm để chỉnh chết bọn chúng.

Còn Minh Giáp không kịp chống đỡ bị kéo rê một đoạn dài, mình mẩy xây xẩm, được cái cậu trước nay nổi tiếng lỳ đòn nên vẫn còn lý trí mà cố sức chống trả đồng thời tìm cách bò về phía Thuần Linh.

Tại thế nước sôi lửa bỏng lúc đấy, Thuần Linh không khác gì thiên tiên bạch y trong mắt Minh Giáp, trong phạm vi bán kính hai mét xung quanh anh ta không có lấy một con quái dám nhăm nhe tiến tới, giống như vừa có một bức tường bằng thủy tinh trong suốt ngăn cách người thanh niên với trận địa nhơ bẩn. Minh Giáp nhận ra rằng người này đích thị có cách giúp bọn họ thế nên cậu càng cố sức chịu đau đớn mà nhích từng bước lại phía người thanh niên.

Chỉ còn khoảng chưa đầy nửa mét là đến được vùng đất an toàn đấy. Lũ ảnh chước xung quanh đã dồn mọi sự chú ý vào Thuần Linh nên không mấy để tâm hai người Minh Giáp. Chúng điên cuồng đập phá, cào cắn tấm bảo vệ nhưng đều chỉ có thể trợn mắt tức giận nhìn người bên trong thoải mái thi triển trận pháp mới.

Minh Giáp lê thân tàn tạ đến nơi, định thều thào nói một câu cầu cứu thì...

Cốp

Cái trán như đập phải tường thành, kêu một tiếng vang dội. Minh Giáp không tin nổi mắt mình cố thử lại lần nữa

Bốp

Ặc… cái này…cái này nghĩa là không riêng gì bọn quái cả cậu và Hoàng Kiếm đều không vào được sao!!

Minh Giáp méo mặt ôm cái trán đã bị dập cho chảy máu tức tưởi gọi

“Anh gì ơi..”

“Hoàng Kiếm Minh Giáp hai em có nhịn thở được không?”

Vẫn câu hỏi cũ, vẫn giọng nói trầm thấp không xúc cảm lại có chút giống như ra lệnh. Minh Giáp như trước đơ người, chính là Hoàng KIếm đã nhanh chóng lớn tiếng đáp

“Ít nhất năm phút! Em từng đi lặn nhiều!”

“Minh Giáp còn em?”

“A..chắc ba..bốn phút..”

Minh Giáp giật mình đáp lời, kỳ thật cậu chưa từng thử, không biết có thực được lâu như vậy, nhưng cậu đã từng luyện thanh, hơi khỏe chính là niềm tự hào một thời của cậu….

Thuần Linh nhíu mày, đảo mắt một lượt

“Vậy bốn phút rưỡi. Nước sẽ tràn đầy trong vòng bốn phút rưỡi.”

Hai người Hoàng KIếm tròn mắt, anh ấy vừa bảo nước? Nước ở đâu ra?

“Lấy hơi đi, anh cho hai em mười lăm giây.”

Cái_ Gì

Hoàng Kiếm Minh Giáp theo bản năng hoang mang vâng lời. Đúng khi đó từ người Thuần Linh bỗng nhiên sáng rực một màu xanh biếc. Khí chất anh tỏa ra sắc bén khác thường, khiến hàng loạt ảnh chước dừng động vì kinh sợ. Màu xanh chạy rần rật dưới da, lan dần xuống chân rồi tỏa ra trên mặt đất với tốc độ chóng mặt. Toàn bộ xung quanh đều lặng phắc hãi hùng quan sát.

Hoàng Kiếm Minh Giáp tròn mắt nhìn muôn ngàn ký tự quái dị tuôn trào từ môi Thuần Linh, xoay vòng xung quanh anh, phát sáng rực rỡ.

Thuần Linh đột ngột ngửa mặt hét to

“Ta cho triệu tập ngươi, Cuồng Long Thần Thủy .”

Không khí thoáng chốc càng thêm sắc lạnh, ánh sáng chói lòa lan tỏa khiến tất cả đau xót tưởng mất đi thị giác.

Hai người Hoàng Kiếm kinh sợ chưa dứt, đóng chặt đôi mắt, lại đột ngột nghe được tiếng nói trầm đục khác lạ vang trong óc như muốn ép nát suy nghĩ.

“Ngài gọi ta, Thuần công tử….”

“Phải.”

“Ta cần làm gì…”

“Không nhiều chỉ là..”


Thuần Linh dừng lại đưa mắt liếc nhìn hai người Hoàng Kiếm, cuối cùng nhàn nhạt nói

“Phá tan chỗ này cho ta.”

“Được.”


Cuộc đối thoại kết thúc Hoàng Kiếm Minh Giáp một chữ cũng không hiểu chỉ nghe Đùng một tiếng cả cơ thể bị ném vào trong vòng xoáy tít mù lạnh lẽo, tai ù, mũi nghẹt. Người bị giật lên ném xuống, xoay vòng, bầm dập đau đớn.

Đầu óc tù mù tù mù chỉ còn cảm nhận được sức ép đè nặng trên ngực. Hoàng Kiếm cố thử mở đôi mắt, liền bị nước tạt cho cay xót. Hắn vội nhắm lại, giãy dụa cơ thể, hóa ra tự khi nào không gian đã chìm nghỉm trong biển nước.

Hoàng Kiếm từng sống bằng nghề chài lưới, thích nghi dưới đáy đại dương là kỹ năng bình thường của hắn, vậy nên sau hơn một phút bị quật tơi bời, Hoàng Kiếm mở mắt cố gắng tìm hai người đồng bọn.

Minh Giáp ở một nơi cách đấy không xa, bị hai con quái túm chặt, không tài nào dứt được. Hoàng Kiếm bơi đến, kéo theo cục gạch mới nhặt, chọi mỗi con một phát. Minh Giáp được thả tự do, giãy dụa chìm nghỉm, Hoàng Kiếm vừa nắm được chân cậu bạn không gian lại rúng động rung chuyển. Một hồi lốc xoáy tiếp tục ập đến hai người không thoát được chỉ còn cách quay vòng.

-------------

Lúc Minh Giáp mở mắt liền thấy bản thân đang bị Hoàng Kiếm nắm chặt, cả hai ướt sũng như chuột nằm phơi mình trên bệ đá. Minh Giáp ngơ ngác nhìn quanh, không còn bóng dáng bất kỳ con quái vật nào, không gian sạch sẽ thoáng đãng đến kỳ lạ, lạ ở chỗ... @#$%@$!! Cái nóc nhà bay đâu rồi??

Minh Giáp bật hẳn dậy, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, xung quanh cậu là bầu trời tối đen rộng lớn, không tường, không nhà, không cả dấu hiệu từng có văn minh con người.

“Không sao chứ?”

Tiếng nói trầm thấp khác biệt vọng đến, Minh Giáp nhận ra ngay giọng người thanh niên bất phàm kia, cậu vui mừng đáp trả

“Em không sao. Ơ mà...”Minh Giáp nhìn quanh quất, ngoại trừ Hoàng Kiếm cậu không thấy bất kỳ ai khác.

“Anh ở đâu vậy?”Minh Giáp lo lắng hỏi.

“Ừm, anh đang không ở đấy lúc này.”

“Hả_”– Minh Giáp kinh ngạc nghĩ, vậy cậu đang nói chuyện với ai?

“Đây là lời nhắn được lưu giữ lại từ trước. Nói chung chỉ cần nghe cho kỹ.”Ngụ ý cấm thắc mắc, dù chỉ còn giọng nói Thuần Linh vẫn thật bá đạo.

Minh Giáp kì quái gật đầu với khoảng không, chính là đứng trước đàn anh áo trắng nọ cậu không thể khống chế được bản năng vâng lời.

“Trận hồng thủy lúc nãy đã diệt sạch lũ ảnh chước đồng thời...hừm... cũng dọn dẹp một vài thứ...”

Dọn dẹp? Ý anh là cuốn phăng cả nhà cửa công trình của người ta đi?!

“Vậy nên hai em đang được an toàn tuy vậy tạm thời chưa thể về nhà được đâu. Ngồi đấy chờ đi, nguồn sáng anh để lại có thể duy trì trong một giờ. Chậm nhất là nửa tiếng sau sẽ xong.”

“Xong, xong cái gì?”Minh Giáp mù mịt hỏi, thế nhưng không gian lần nữa rơi vào im lìm.

Đến khi cậu tưởng sẽ không còn giọng nói nào vang lên thì một tiếng thở dài xa xăm vọng lại

“Đến lúc ổn thỏa hãy tự trở về. Hoàng Kiếm Minh Giáp, anh mừng vì hai em vẫn khỏe.”

Tiếng nổ bụp nho nhỏ, báo hiệu kết thúc cuộc trò chuyện.

Minh Giáp ngồi lặng im trong bóng tối bên cạnh là hơi thở phì phò đều đặn của Hoàng Kiếm, cậu cúi đầu nhìn hắn rồi bất chợt bật cười

“Vẫn chưa hỏi sao anh ấy biết tên bọn mình.”

Sự hoài niệm này… bắt nguồn từ đâu….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play