Lúc Huyền Giang tỉnh lại liền
thấy một đầu tóc hồng phá lệ chói mắt phóng đại trước mặt. Cô giật mình
rụt cổ chưa kịp kêu lên người kia đã quay lưng chạy ra khỏi tầm mắt vừa
chạy vừa la
“ Tỉnh rồi, anh Trường ơi em anh tỉnh rồi!”
Huyền Giang có chút đau đầu, ngơ mất vài giây mới kịp nhớ ra tình hình.
Cùng lúc đó tiếng bước chân soạt soạt tiến đến, Trường Ngân ngồi xuống
xoa đầu cô giọng nói vẫn như trước nửa đùa cợt nửa quan tâm
“ Sao rồi cô nương vừa dạo quanh địa ngục thấy gì hay không ?”
Huyền Giang đưa mắt nhìn anh trai, môi mấp máy nhưng không nói thành lời.
Trường Ngân thấy có điểm lạ liền dựng em gái dậy
“ Nào nói thử cho anh nghe.”
Huyền Giang thử lại lần nữa, vẫn không được liền chỉ vào miệng lắc lắc đầu.
“ Thuần Linh! Mau ra đây, con bé không nói được !”
Trường Ngân lo lắng đưa tay sờ trán Huyền Giang, không sốt, vạch mi, mắt bình thường, anh bảo cô há miệng, vẫn không thấy gì khác lạ.
“ Có khó chịu ở đâu không ?”
Huyền Giang lắc đầu xua tay rồi chỉ vào cổ họng.
Trường Ngân lập tức hiểu ý sai Thái Phương đi rót nước, miệng luôn mồm gọi Thuần Linh.
Huyền Giang nhìn anh trai dáng vẻ tiều tụy suy nhược do thiếu ngủ, ngực
bỗng thấy ấm áp nhưng không được bao lâu lại tràn lên cảm xúc xa cách
khó hiểu. Huyền Giang cúi đầu, từng lời cô nghe được lúc trước, lời nào
là thật lời nào là giả đây ?
----------------
Huyền Giang run rẩy không dám nhìn thẳng con quỷ trước mặt, nhưng cái
mũi hắn cứ ra sức dí sát cô, cái miệng hôi thối liên tục lẩm bẩm
“ Đặc biệt...không thể động...kì quái..không thể động..”
Huyền Giang sợ đến bủn rủn, chỉ còn cách trơ mắt ngồi im nhìn con quỷ tự độc tự diễn.
Con quỷ sau một hồi hít hà nhảy đi nhảy lại quanh Huyền Giang liền vặn
vẹo gương mặt cứng đờ cổ quay rắc rắc 180 độ về đằng sau, cúi đầu nói
chuyện với cái thùng trên lưng. Rõ ràng chỉ có tiếng the thé rùng rợn
của một mình hắn nhưng Huyền Giang lại nghe ra một cuộc đối thoại kì dị
có hỏi có đáp.
Hẳn mình cũng phát điên rồi đi- Huyền Giang đã nghĩ vậy cho đến khi từ
sau lưng con quỷ thò ra một bàn tay ba ngón mỏng dính nhơm nhớp, như con rắn lục mà trườn ra khỏi thùng vươn về phía cô.
Huyền Giang sợ hãi giật lùi, ra sức tránh khỏi tầm với của bàn tay.
Con quỷ lúc này liền răng rắc quay cổ lại, miệng cười nắc nẻ
“ Hứng thú...muốn...xem...muốn..”
Hắn nhanh như chớp nhảy lên túm tóc Huyền Giang, bóp chặt cô cho bàn tay kia bò tới.
Bàn tay nhớp nhúa lần lần quấn quanh chân cô nhưng vừa bò lên tới cổ đã
nhanh chóng giật về trốn vào thùng. Con quỷ ngạc nhiên lần nữa quay đầu
nhìn sau lưng.
“ Sao...sao..vậy..”
Một hồi im lặng kéo đến, con quỷ chưa kịp bẻ cổ lại đã vội vã thả Huyền Giang sợ sệt lùi bước.
Hắn trân trân nhìn cô thốt lên
“ Người...bị cái...gì..bám....bị...gì...”
Huyền Giang nhìn lên nghi hoặc, bỗng từ đâu một con bướm đỏ thẫm bay đến lượn lờ trước mặt tên quỷ. Cả hắn và chiếc thùng trông thấy con bướm
liền run rẩy, con bướm ghé sát lại rồi nhẹ nhàng vỡ ra, từng giọt đỏ vừa lộp độp rơi xuống, tên quỷ đã lập tức né tránh.
Hắn quay qua nhìn Huyền Giang hai hốc mắt đen ngòm như có chút ánh sáng
Huyền Giang hoa mày đầu như bị bóp chặt tai ù đi, khi cô ngã xuống không gian chìm vào im lặng.
------------
“ Giang, này này có nghe không hả ?”
Huyền Giang giật mình hồi thần, trong phút lơ đãng cô lại nhớ về hình
ảnh đáng nhẽ nên quên. Cô nhìn anh trai gật đầu ý bảo mình đang chú ý.
Trường Ngân nóng vội kéo tay Huyền Giang ấn đến trước mặt Thuần Linh.
“ Nhìn xem con bé có sao không, tỉnh dậy nó đã thế này rồi.”
Thuần Linh thuần thục đưa tay bắt mạch cho Huyền Giang phong thái đạm
nhiên, khiến cô không khỏi nghĩ người này cái gì cũng làm được.
“ Cơ thể vẫn đang trong giai đoạn ổn định, tạm thời một hai ngày tới sẽ không nói được, đi lại có chút khó khăn, ngoài ra tất cả đều bình
thường.” Thuần Linh thu tay bình thản đáp.
“ Cậu có thuốc nào hỗ trợ không ? Con bé sẽ không bị di chứng gì chứ ?”
Thuần Linh mở hộp gỗ Thái Phương vừa cầm ra, lấy một túi gấm đậm mùi thảo dược .
“ Dùng lá trà trong này chia làm bảy phần mỗi ngày pha uống một lần. Sau một tuần sẽ không có di chứng gì .”
Huyền Giang gật đầu nhận túi gấm, liếc mắt nhìn đồng hồ, năm rưỡi sáng, vội túm áo Trường Ngân chỉ chỉ.
Trường Ngân nhìn lên miệng ngáp dài ngán ngẩm nói
“ Không được không được giờ mà anh đi làm chắc gục luôn mất.” Sau lại
cúi đầu lầm bầm. “ Nhưng nếu không đi lại chết với quản lý, má nó chứ.”
Huyền Giang xua xua tay lại chỉ vào mình.
Trường Ngân hiểu ý lập tức gạt phăng
“ Không đi học gì hết, ở nhà nghỉ.”
Huyền Giang quẫn bách nắm lấy tay anh trai viết lên hai chữ KT( kiểm tra).
“ Môn gì ?”
HÓA.
Trường Ngân giơ tay đầu hàng.
“ Thôi được để tí nhờ thím Hoa đưa đi vậy, thi xong rồi về luôn hiểu chưa.”
Huyền Giang ngoan ngoãn gật đầu, kéo chăn đứng lên nhưng chân lại run
rẩy một trận. Trường Ngân đỡ lấy em gái, khom lưng cõng cô, tay chỉ Thái Phương.
“ Kitty dắt hộ cái xe.”
“ Em không phải Kitty! Gọi Phương đi.” Thái Phương trề môi mè nheo.
“ Anh thích gọi Kitty Kitty đấy ý kiến hả ?!”
Trường Ngân không thiện chí trợn mắt đe dọa. Anh hả hê trông cậu ta đơ
ra mấy giây, ai bảo hơn hai chục tuổi đầu còn làm ra vẻ dễ thương, xốn
cả mắt.
Thái Phương cụp tai chạy đi dắt xe, nhìn không ra phong phạm công tử thế gia.
Trường Ngân nổ máy, quay đầu lại đã không thấy bóng dáng Thuần Linh,
lòng tự nhủ đúng là tên vô cảm, ít nhất cũng phải chào nhau một câu đã
chứ, cũng không biết có còn cơ hội gặp mặt.
Trường Ngân tính tình phóng khoáng không quá bận tâm yêu ghét nên dù
đứng trước con người lãnh đạm như Thuần Linh anh vẫn giữ tư duy tôn
trọng. Nếu đã là sở thích của cậu ta vậy cứ thế đi, dù hơi tiếc cho một
người tài hoa, còn trẻ mặt đã lãnh cảm như cương thi- Trường Ngân thầm
nghĩ.
“ Anh Trường thỉnh thoảng sang chơi nha.”
Thái Phương tươi cười rạng ngời như ánh dương, may rằng Huyền Giang đang mệt mỏi úp mặt vào lưng Trường Ngân không thì trái tim cô trong khoảnh
khắc đấy không thể không lỗi nhịp.
Trường Ngân cũng hào phóng nở nụ cười tạm biệt
“ Anh mong không bao giờ phải quay lại đây nữa đâu. Thôi bye.”
Xe máy rồ ga phóng thẳng, để lại con người với ánh mắt đã mất đi độ tươi tắn ban đầu.
-----------------
Huyền Giang dưới sự căn dặn đủ thứ của thím Hoa cuối cùng cũng vào được lớp.
Cô mệt mỏi ngồi xuống bàn, chưa ấm chỗ Lan Chi bên cạnh đã khều tay hỏi
“ Sao hôm qua lại nghỉ vậy ốm à ?”
Huyền Giang gật gật đầu, mắt vẫn không mở.
Lan Chi lăng lăng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô bạn, vươn tay lau mồ hôi trên trán Huyền Giang tay còn lại phe phẩy quạt.
“ Dự báo thời tiết bảo hôm nay trời mưa mà sao đến giờ lại oi thế, chẳng bù mấy ngày trước.”
Huyền Giang đầu gục xuống bàn không nhúc nhích nhưng mi mắt giật giật tỏ ý vẫn nghe chuyện.
“ Hôm qua cô trả toán chỉ có hai bài được mười thôi là của cậu với Hiền.”
“ Hoàng Kiếm mới làm cả lớp bất ngờ suốt ngày đội sổ mà giờ được tận 7 rưỡi.”
“ Bài kiểm tra đấy ngoài câu cuối thì cũng không khó nhưng dễ sai vặt lắm, tớ chỉ được...”
“Lần này kiểm tra hóa phải cẩn thận...”
“ Có thể vào phần...”
Huyền Giang đang kiên nhẫn nằm nghe Lan Chi huyên thuyên đột nhiên sống
lưng lạnh buốt, chân tóc dựng lên, toàn bộ giác quan co rút như muốn
thông báo cho cô nguy hiểm.
Huyền Giang khó nhọc mở mắt xoay đầu nhìn thì thấy Hoàng Kiếm đang đứng
phía sau toe toét vẫy cô, tay giơ ra tám ngón. Rõ ràng là một điệu cười
hồn nhiên nhưng không hiểu sao trong mắt cô lại đầy vẻ giả dối bất
thiện.
Cô nhớ lại những điều anh trai đã nói trên đường đi, nạn nhân bị thả ‘trập’ đều là tự nguyện, đổi lại những giấc mơ mà họ tin là dự báo được trước tương lai...
Nếu đã do tự nguyện vậy tại sao cô cũng bị nhắm tới ?
Liệu có sự trùng hợp đến nỗi bắt gặp được đề ngay trước ngày thi ?
Huyền Giang rời đi tầm mắt, một mực cúi gằm mặt.
“ Bà Giang bà Giang.”
Hoàng Kiếm chạy lại vỗ lưng Huyền Giang.
“ Nhờ bà cả, mấy câu bà chỉ tui đều đúng hết.”
Cậu ta cúi xuống dùng âm điệu khá nhỏ nói. “ Mai này lại hợp tác tiếp nha.”
Huyền Giang thấy một lực lượng vô hình trong cơ thể xung kích trào ra,
con người đang đứng cạnh khiến cô bỗng sinh một cảm giác không muốn lại
gần.
Cô tránh khỏi tầm tay của tên kia lắc đầu kịch liệt.
Hoàng Kiếm thấy lạ càng xán lại gần “ Ủa bà sao zậy? Bị gì à?”
Huyền Giang vội đẩy Hoàng Kiếm, cậu ta ngạc nhiên tròn mắt nhưng chưa kịp lên tiếng một giọng nói cứng cỏi đã vang lên
“ Hoàng về chỗ ngồi, chuông rồi đấy.”
“ Được được tui về.” Hoàng Kiếm nhanh chóng nhảy tót đến cuối lớp lại tiếp tục ầm ĩ với đám bạn cá biệt.
Lan Chi ngẩng đầu nhìn Hiền lớp trưởng đang đứng đấy liền cười “ Chào Hiền.”
“ Huyền Giang sao vậy ? Tên kia làm gì cậu à?” Hiền lớp trưởng giọng khàn khàn, có vẻ hôm nay cổ họng không tốt.
Huyền Giang miễn cưỡng ngẩng lên lại thấy một trận mùi tanh khó tả xộc đến, da gà da vịt nổi đầy, liền mệt mỏi gục đầu xua tay.
Lan Chi hiểu ý vội đáp “ Không có gì đâu, tại Giang ốm từ hôm qua mà chưa khỏi.”
“ À vậy thì cố gắng làm nốt bài kiểm tra xong muốn về tớ xin phép cho.”
Huyền Giang gật đầu cơ thể có chút lạnh liền nhích lại gần Lan Chi.
Lúc sau Hiền chợt nói.
“ Bài Hóa lần này cậu đã ôn phần gì ?”
Huyền Giang nhớ mấy ngày trước có mơ về đề thi hóa nhưng do mọi sự cứ loạn cào cào nên đến giờ cô cũng chưa có chữ nào vào đầu.
Huyền Giang với tờ giấy trên bàn ghi vào hai chữ CHƯA ÔN.
Lần này cả Lan Chi cũng trợn mắt không tin “ Thầy nói bài kiểm tra đợt này khó lắm cậu không ôn thì làm sao làm đươc ?”
Ngược lại Hiền có vẻ bình tĩnh. “ Vậy sao cũng đúng thôi cậu là Huyền Giang cơ mà, đến làm toán cũng không cần nháp.”
Đúng lúc đấy thầy vào, cả lớp liền trật tự ổn định chỗ ngồi.
Không biết do vô ý hay cố tình, khi đến lượt Huyền Giang Hiền lại không
đưa giấy nháp cho cô, Huyền Giang đành nhờ Lan Chi lên xin hộ.
Mấy đưa bạn gái kế bên được dịp quay ra xì xầm
“ Hiền nó tỵ cậu đấy, nghe nói dạo này phong độ sa sút thầy cô chê liên
miên, bài kiểm tra toán nó cố mãi vẫn thua cậu nửa điểm nhưng được cô
cộng thêm cho.”
“ Kỳ thật nó cũng chẳng thông minh gì đâu nhưng do làm lớp trưởng nên hay được ưu đãi .”
“ Cố ăn thua mấy thứ hạng trên lớp làm gì thi đại học mới là cái thứ yếu.”
“ Phải phải, kiểu học tủ như nó khéo đến lúc thi lại lệch chổng vó..”
.......
Huyền Giang mắt tập trung vào tờ đề trước mặt nhưng tâm không khỏi bị
bóp chặt. Cô đảo mắt thấy Hoàng Kiếm đang lúi húi giở phao dưới ngăn bàn lòng tràn đầy băn khoăn, là do cô đa nghi quá hay thực sự không thể tin tưởng bất kỳ ai?
Mùi tanh vẫn thoang thoảng xộc đến, Huyền Giang khó chịu khịt mũi. Cô
lần nữa ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt tràn đầy ghen tỵ của Hiền. Huyền
Giang chợt thấy ngộp thở, cô chớp mắt đảo quanh khuôn mặt của bạn bè
trong lớp thầy giáo trên bục, kể cả Lan Chi ngồi bên cạnh cũng trở nên u tối quỷ dị, xấu xí, quá xấu xí.
Huyền Giang giật mình, từ khi nào mình lại mang suy nghĩ tiêu cực đến vậy.
Cô cắm cúi khoanh bài.
Những thay đổi nhỏ nhất sắp bắt đầu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT