Sau khi Mộ Dung Hi Phù đi, Mộ Dung Hi Nhiên thật ra có một chút vui vẻ. Có nhà tư bản Mục Phong Du có thể cướp đoạt một chút giá trị thặng dư cuối cùng của công nhân ở đây thì chỉ cần sự việc chưa giải quyết thì ta nghĩ ta và Mộ Dung Hi Nhiên tuyệt đối sẽ không thể sống qua một ngày hạnh phúc của thế giới của hai người! Cho nên ta hận Mục Phong Du không thể lập tức mang theo một ít người họ Mục dẫn theo một đoàn binh trực tiếp phóng tới Hoàng thành đánh hạ Ân Lưu Triệu xuống từ ngôi Hoàng đế.

Đối với ý nghĩ này của ta, Mục Phong Du chỉ có một câu đánh giá: sắc đẹp trước mặt, cậu thoái hóa đến thời trứng vừa thụ tinh rồi.

Mục tiêu của Mục Phong Du là thắng dễ như bỡn đánh hạ Ân Lưu Triệu, còn phương pháp để thắng dễ như bỡn, ta còn phải nghĩ.

Ta giận trừng mắt với Mục Phong Du, nhìn khuôn mặt hiện tại ta còn chưa hoàn toàn quen thuộc, thật sự lại có một biện pháp hiện lên trong đầu.

Năm đó lúc bát Vương động loạn, các đại thần trung thành và tận tâm với hoàng tộc Ân thị hiện tại chiếm số ít trong các quan, bất quá đều là đại quan. Sau năm đó, đầu hàng đa phần là đại thần vốn tận hiến với các Vương gia, bất quá bị Ân Lưu Triệu chèn ép, đều trở thành các tiểu quan không quan trọng gì. Còn có một bộ phận là nhân tài tìm đến sau khi Ân Lưu Triệu lên ngôi, chất lượng thế nào còn chưa biết, nhưng coi như là trợ thủ đắc lực của hắn.

Nếu Ân Lưu Triệu dưới tay không còn thần tử và binh cống hiến cho hắn, vậy thì cái gì hắn cũng không làm được, cho nên những người nghe hắn nhất định phải trở nên không nghe hắn.

Thời Tống có "ly miêu hoán thái tử"*, hiện giờ chúng ta liền làm cái tiểu dân hoán đại thần! Chỉ cần chậm rãi đổi đi người của Ân Lưu Triệu, đợi tới lúc hắn không còn ai để có thể dựa vào, vậy thì ngày hắn bại cách cũng không xa.

*Theo truyền thuyết dân gian Trung Quốc, năm đó Lý Thần phi cùng Lưu hoàng hậu cùng lúc có thai. Khi cả 2 hạ sinh, Lưu hoàng hậu sinh ra một công chúa mà chết yểu, còn Lý Thần phi sinh ra được một hoàng tử. Lưu hoàng hậu sợ hãi, bèn cùng hoạn quan tráo con của Lý Thần phi bằng một con ly miêu, nói rằng Lý thị sinh hạ yêu nghiệt. Sau đó, Lý thị bị đuổi ra khỏi cung, lưu lạc dân gian, con trai bà trong cung đã được phong làm Thái tử kế vị, tức Tống Nhân Tông. Lưu lạc nhiều năm, thân thể tàn úa, đến gần cuối đời Lý thị gặp được Bao Chửng, còn gọi là Bao Thanh Thiên. Bao công minh oan cho Lý thị, được đón vào cung tôn làm Hoàng thái hậu.

Vì kế hoạch này, ta và Mục Phong Du rất nghiêm túc thu thập các tư liệu về các đại thần về Di Hoa Cung để sửa sang lại. Loại a dua sợ chết thì không cần phí công đi đổi, loại ghi hận trong lòng ước gì Ân Lưu Triệu chết thì lại càng không cần phí tâm, chỉ có đảng đại thần trung thành và tay cầm binh quyền mới cần để ý nhiều.

Người thứ nhất phải đổi chính là Long Minh. Một người như lão hồ ly, lại là người Ân Lưu Triệu tín nhiệm nhất như hắn, nếu không giải quyết trước tiên thì chỉ sợ kế hoạch thay người sẽ nhanh chóng lộ ra.

Ta đang nghĩ xem làm thế nào mới có thể đổi Long Minh đi mà thần không biết quỷ không hay đổi thì Mộ Dung Hi Nhiên cầm khay đẩy cửa tiến vào, chén trà tinh xảo bay ra hương trà tự nhiên làm cho người ta rung động tinh thần, một ít điểm tâm bên cạnh khiến cho ngón trỏ người ta động đậy.

Mộ Dung Hi Nhiên nói:

- Các người vội vàng một buổi sáng đều còn chưa ăn gì, vẫn nên trước hết ăn một chút gì đó rồi tiếp tục, tránh cho đói bụng hại thân thể.

Buổi sáng ta còn chưa tỉnh ngủ đã bị Mục Phong Du kéo tới làm công, điểm tâm còn chưa ăn, đã sớm đói không chịu được, vừa nãy chứng kiến Mộ Dung Hi Nhiên bưng thức ăn xuất hiện ta đã hư hư thực thực thấy sau đầu nàng vài vòng ánh sáng màu (ý nói đói hoa cả mắt).

Mộ Dung Hi Nhiên đỡ ta ngồi xuống, đặt đồ trên tay lên bàn. Ta còn chưa nói mấy câu biểu đạt sự kích động của mình thì một bàn tay xẹt qua rất nhanh ở trước mặt ta đánh úp về phía điểm tâm, cái tay kia cầm điểm tâm xong rất nhanh đưa điểm tâm vào trong miệng, Mục Phong Du nuốt điểm tâm xong, nói:

- Không tồi, Hi Nhiên, cô tự mình làm sao?

Nếu là Hi Nhiên làm thì ta sẽ liều mạng với Mục Phong Du, lại dám tranh miếng đầu tiên với ta!

Mộ Dung Hi Nhiên lại lắc đầu nói:

- Là ngũ tỷ làm, sáng nay vừa cho người đưa tới.

Ta cầm điểm tâm trên tay, Mục Phong Du thấy thế cũng không lấy tiếp, nói với ta:

- Tâm ý của ngũ tỷ Hi Nhiên, cậu đừng có cô phụ.

Ta cầm điểm tâm mà khó xử, khi Hi Nhiên vừa nói do Mộ Dung Hi Phù làm thì phản ứng đầu tiên của ta chính là có hạ độc hay không, sau đó thế nào cũng ăn không vô. Cuối cùng dưới ánh mắt ám chỉ mãnh liệt của Mục Phong Du, ta vẫn nuốt điểm tâm vào bụng:

- Hương vị rất không tồi...

Mộ Dung Hi Nhiên nói:

- Ngũ tỷ hỏi Tá Quân thích điểm tâm gì, dù sao tỷ ấy cũng nhàn rỗi nhàm chán, có thể làm nhiều đưa tới.

- Không cần đâu - Ta cự tuyệt theo bản năng, thứ nhất là bị Mộ Dung Hi Phù hại lâu ngày nên có bóng ma tâm lý, thứ hai là sợ phiền toái người này, ta biết Mộ Dung Hi Phù cảm thấy hổ thẹn với ta, chỉ là ta cũng không cần cô ta bồi thường, cô ta chiếu cố tốt chính mình là được. Nhưng tất phải tìm lý do, ta nói - Ở bên kia của chúng ta ăn quen khoai tây chiên, bánh pudding, bánh trứng, hamburger linh tinh, uống quen cà phê, coca-cola, trà sữa, những điểm tâm này ta thực không thế thích nổi, cho nên đừng làm phiền ngũ tỷ.

Ta vừa nói xong thì thấy sắc mặt Mộ Dung Hi Nhiên khẽ biến một chút, trong mắt lóe lên một tia ảm đạm, Mục Phong Du đá một chân ta, ta giật mình nhận ra mình nói sai vội muốn sửa chữa. Mộ Dung Hi Nhiên đã cười nhạt nói:

- Một khi đã như vậy ta sẽ chuyển tin cho ngũ tỷ. Đúng rồi, đêm nay Tá Quân muốn ăn gì, ta làm cho người ăn.

- Nàng làm cái gì ta sẽ ăn cái đó... - Ta vốn muốn bày tỏ tốt, nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì Mục Phong Du liền nặng nề đá ta một cước, ta đau đến mặt rút gân nhưng vẫn nhịn xuống - Bất quá... tốt nhất vẫn nên có cá chua Tây Hồ, à, ta còn muốn ăn sườn chua ngọt, còn cả... còn cả... - Ta căn bản không biết mấy tên món ăn, bảo ta chỉ điểm thế nào đây!

- Cá chua Tây Hồ? - Mộ Dung Hi Nhiên có chút mờ mịt - Tây Hồ là?

Mục Phong Du giải thích:

- Là một cái hồ ở chỗ chúng ta...

Ta vội nói:

- Dù sao thì... ta muốn ăn cá ăn thịt, có cá có thịt là được.

Mộ Dung Hi Nhiên gật gật đầu tỏ vẻ hiểu, đợi nàng đi rồi, Mục Phong Du tát một cái vào gáy ta:

- Cậu thật đúng là, miệng vết thương của Mộ Dung Hi Nhiên ở đâu cậu liền chọc ở đó. Biết rõ cô ấy sợ cậu nhớ tới hiện đại, cậu thì tốt rồi, khắp nơi biểu đạt sự lưu luyến của mình đối với hiện đại.

Mục Phong Du nói không sai, ngẫm lại biểu tình vừa nãy của Mộ Dung Hi Nhiên, trong lòng ta tựa như có cây châm nhỏ chọc vào trái tim.

- Tôi có cách! - Mục Phong Du cười thập phần đắc ý - Bạn học nhiều năm, yên tâm, tôi sẽ giúp cậu.

- Thật sự?

- Đương nhiên là thật. Tôi cũng không giống người nào đó có tình yêu không có tình bạn. Cậu yên tâm, chờ chuyện ở đây xong tôi nhất định giúp cậu!

- Cậu muốn tự mình động thủ hay là tôi giúp cậu...

Cãi lộn xong vẫn nên trở lại chuyện chính, nếu muốn tìm người đổi với Long Minh thần không biết quỷ không hay thì thực là một việc thập phần không dễ. Long Minh thân cận nhất với Ân Lưu Triệu, coi như người giả mạo giả bộ thì cũng rất dễ dàng bị phát hiện, hơn nữa bên người Long Minh không ít cao thủ, không dễ ra tay.

Ta nghĩ đến mười năm trước lúc ta rời khỏi Hoàng thành, Long Minh từng nói với ta rằng chỉ cần ta muốn tranh ngôi Hoàng đế, hắn tất sẽ ủng hộ ta. Năm đó vốn không để trong lòng, cũng nhớ không rõ nguyên nhân vì sao, đại khái là ý tứ như vậy. Nói không chừng tìm Long Minh nói chuyện có thể so với tìm người thay hắn còn có hiệu quả hơn. Dù sao thì cũng là một con hồ ly già thông minh, có hắn hỗ trợ tất nhiên ít nhiều đỡ tốn công hơn. Hơn nữa trực giác mách bảo ta thập phần mãnh liệt, hắn nhất định sẽ giúp ta. Tuy rằng ta không phải là người thập phần tin tưởng trực giác, nhưng lúc này đây thì ta tin.

Đề nghị của ta vừa ra khỏi miệng liền bị nhiều người phản đối. Dù sao nếu không được đồng ý thì ta cũng phải công đạo tại chỗ.

- Không cần nói nữa! - Mục Phong Du giận quát, cậu ta nổi giận lên lại thật có chút dáng vẻ - Nếu Tá Quân đã nói như vậy thì nhất định có lý do của cậu ấy, hơn nữa - Mục Phong Du chuyển mắt liếc ta một cái - Hiện tại cậu ấy nhất định sẽ không muốn sớm chấm dứt cuộc đời như vậy, cho nên tất nhiên có thể toàn thân trở về. Các vị cũng đừng nói thêm nữa!

- Hơn nữa có Hi Nhiên đi cùng ta, khi tất yếu nàng nhất định có thể cứu ta ra, các ngươi có cái gì mà quá lo lắng. Hay là các ngươi không tin công lực của Hi Nhiên, có ai muốn tới thử xem không - Ta nhìn quét một vòng, đa số im miệng không nói, rất ít người tuy còn muốn nói tiếp nhưng cũng nhịn được.

Cuối cùng ta dừng ánh mắt trên mặt Mộ Dung Hi Nhiên, chỉ thấy nàng vốn đang ngây người nhìn ta chằm chằm, thấy ta nhìn liền cười ôn nhu với ta, nụ cười này dẫn đến ta cũng không nhịn được xuất hiện ý cười trên mặt.

Quyết định xong, ta và Mộ Dung Hi Nhiên liền chuẩn bị khởi hành. Lên ngựa, đi vài bước, cảm thấy Mộ Dung Hi Nhiên một mực nhìn ta chằm chằm, ta quay đầu cười nói với nàng:

- Làm gì mà cứ nhìn ta, có phải cảm thấy hôm nay ta đặc biệt đẹp không?

Mộ Dung Hi Nhiên thành thật trả lời:

- Tự nhiên không phải.

Nghe vậy ta có xúc động muốn ngã từ trên lưng ngựa xuống, vì sao Hi Nhiên, sao nàng phải thành thật như thế, thổi phồng ta không được sao...

Mộ Dung Hi Nhiên hỏi:

- Ngày thường người hận không thể giấu ta ở chỗ an toàn nhất, lần này sao lại mang theo ta?

Ta hừ một tiếng, nói:

- Bởi vì chỗ an toàn có rất nhiều sói! - Ta không thể xem nhẹ ánh mắt của một vài nam tử mới tới nhìn về phía Mộ Dung Hi Nhiên - Hơn nữa, sau khi ta trở về sẽ không định tiếp tục tách ra khỏi nàng, nếu ta thật không cẩn thận bị Long Minh cho rơi rụng - Ta nắm lên tay Mộ Dung Hi Nhiên để trong lồng ngực - Nàng đương nhiên sẽ đi cùng một đường với ta.

- Người...thật sự không biết che đậy miệng. Đừng nói lung tung - Nếu ngày xưa Mộ Dung Hi Nhiên nghe được ta nói chết với chóc ra miệng thì đã sớm phát tác tính tình tiểu tức phụ, nhưng hôm nay tuy rằng cũng vẫn là ngữ khí chất vấn, nhưng trong giọng nói cũng lộ ra cao hứng.

- Được rồi được rồi, không nói cái này nữa. Vậy nói về tương lai của chúng ta đi, ta có tính toán. Nàng muốn nghe một chút không?

Mộ Dung Hi Nhiên hiển nhiên rất có hứng thú:

- Nói nghe một chút.

Ta hỏi:

- Không phải nàng thích trẻ con sao?

Mộ Dung Hi Nhiên do dự gật gật đầu, rồi lại lập tức nói:

- Kỳ thật ta cũng không phải rất thích trẻ con...

Ta xua tay cắt đứt lời nàng:

- Ta biết nàng thích trẻ con, cho nên, sau này chúng ta có thể nhận nuôi rất nhiều rất nhiều trẻ con, nghe nói trẻ con ở cổ đại bị vứt bỏ tương đối nhiều, nhất là bé gái, vậy thì chúng ta thấy một đứa nhận một đứa, như vậy thì chúng ta liền có rất nhiều con. À không đúng, hẳn nên để cho em gái ta và Mục Phong Du cũng đi nhận nuôi mấy đứa - Trẻ con chính là bóng đèn vô địch, không thể quá nhiều - Như vậy Di Hoa Cung liền náo nhiệt.

- Đợi bọn trẻ lớn một chút thì để chúng trông coi Di Hoa Cung, chúng ta liền cùng đi du lịch. Chuyện kể rằng, phong cảnh bên kia bị ô nhiễm, bị con người cải tạo, tóm lại khẳng định vẫn là cổ đại nguyên nước nguyên vị, cho nên, đến lúc đó chúng ta liền cùng nắm tay nhau xem phong cảnh thiên hạ.

- Đương nhiên, nếu muốn ra nước ngoài chơi cũng được, bọn Văn Tinh ra nhiều lần như vậy cũng chưa việc gì, hẳn là không thành vấn đề, đến lúc đó chúng ta còn có thể xuất ngoại chơi. Không phải nàng thích nghiên cứu y dược sao, còn có thể nghiên cứu cùng người quốc gia khác...

- Còn nữa, tuy rằng nơi này không có camera, nhưng ta học vẽ tranh không tồi, sau này mỗi ngày chúng ta sống, ta đều sẽ vẽ ra bức tranh, sau đó nàng liền viết chữ ở bên cạnh. Chờ chúng ta già rồi, chúng ta có thể nhìn ra biển khơi, vừa thưởng thức trời chiều, vừa nhìn lại một ngày chúng ta cùng trôi qua.

- Được rồi, khi đó có thể sẽ có thật nhiều thật nhiều đứa nhỏ vây quanh nàng mỗi ngày, nàng cũng không được nhớ trẻ con quên ta đấy...

- Ối, mắt nàng có nước mắt sao? Có phải ta làm sai nói sai gì rồi không...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play