Nước hồ lạnh lẽo vây quanh ta, ta huy động tứ chi trồi lên mặt nước, ra sức bơi lên bờ.
Lúc rơi xuống nước bị sặc, thanh quản rất khó chịu, đợi thư thái chút, ta mới cảm giác trên người rét lạnh thấu xương, ho khan hắt hơi liên tục.
Mẹ ơi, thật không phải lạnh bình thường!
Một ngự tỷ mặt lạnh trang phục màu đỏ đi tới, nói:
- Nơi này bây giờ là mùa đông, nếu cô không nhanh đổi bộ y phục thì sợ sẽ sinh bệnh.
Ta trừng mắt nhìn nàng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ta đánh chết cũng không tin băng sơn ghê gớm này lại chính do tiểu la lỵ đáng yêu có điểm phúc hắc và lười nhác kia biến thành.
Lúc vừa nhìn, ta rất có xúc động muốn phỉ nhổ chết nàng, nhìn nàng bọc tầng tầng lớp lớp là hiểu nàng đã sớm biết bên này là trời đông giá rét, chỉ là không hề nhắc nhở ta. Phải biết rằng ở hiện đại đang vào hè nóng bức, ta vẫn đang mặc áo ngắn tay!
Còn nữa, vì sao chỗ ta xuyên tới lại ở giữa không trung! Cô cảm thấy từ giữa không trung rơi thẳng vào hồ rất vui vẻ sao!
Ta ôm cánh tay hít hà:
- Tìm một chỗ, ta muốn đổi bộ y phục!
Kể từ khi biết chỗ ẩn thân của Lê Lạc là một cái nhẫn chứa đồ linh tinh như trong tiểu thuyết tu chân, thì ta đã quay lại soát lại cái nhà ở hiện đại. Vì cả cái phòng không thể mang theo nên ta mang theo rất ít thứ trong phòng ta, những thứ còn lại thì đến nơi sẽ mua.
Một chút quần áo dày tự nhiên cũng mang theo.
Lạc Lê nói:
- Gần đây nhất chính là Mộ Dung sơn trang, vừa lúc nơi đó đã hoang phế lâu, ngươi có thể vào đó thay quần áo. Đương nhiên, nếu ngươi muốn ở thay đây cũng không sao, xác suất gặp người qua đường hoặc dã thú rất nhỏ.
Nhưng mà vẫn là có. Nói thật ta cũng không có thói quen cởi sạch ngoài đường.
- Vậy đi... Hả? Mộ Dung sơn trang?
Lạc Lê gật đầu:
- Đúng vậy. Nơi này là chỗ ngươi xuyên tới lần đầu tiên.
Ta giật mình, quay đầu nhìn mặt hồ bình lặng không gợn nước, rất nhiều năm trước, Mộ Dung Hi Nhiên đã nhặt ta về tại chỗ này phải không.
Đổi xong quần áo đi ra, ta nhìn Mộ Dung sơn trang sớm không còn phồn hoa như lần đầu tiên nhìn thấy mà có chút cảm khái. Nghe Lâm Tá Tuyên nói bên này đã qua mười năm, cũng khó trách nơi này thành bộ dạng rách nát như vậy.
Rời khỏi Mộ Dung sơn trang, ta nhìn cảnh sắc trên đường, nhớ tới tình cảnh ta cùng Mộ Dung Hi Nhiên rời đi năm đó, trong lòng không khỏi có chút thổn thức, chỉ là trời cao không để ta có nhiều thời gian thổn thức, trước mặt có một đống người rất ảnh hưởng tới tâm trạng đi tới...
Cướp giật thì biến mình thành dữ tợn một chút là được, không cần cười đáng khinh như vậy, còn nữa, nếu đã là nói thầm thì tốt xấu gì cũng nói nhỏ thôi chứ.
- Lão đại, lại có hai con dê béo đến! Ngươi nhìn xem, bọn chúng đã sợ tới mức không dám động đậy.
- Không đúng, lão đại, nam nhân kia sao lớn lên lại tóc hồng, là khỉ thành tinh sao?
Ngươi mới là khỉ thành tinh, một đống các ngươi đều là khỉ thành tinh!
Lạc Lê tới gần ta một chút, nhỏ giọng nói:
- Đừng trông cậy vào ta, xuyên không làm hao tổn khí lực, đánh không được.
Ta gật đầu, rất lãnh đạm nhìn mấy tiểu sơn tặc trước mặt. Dưới tình huống như vậy, không dựa vào Lạc Lê được, mấy năm nay ta học qua chút Judo và Taekwondo, nhưng một đấu hơn một rõ ràng không có khả năng.
Chạy không nhanh bằng người ta. Kêu cứu? Vậy càng trào phúng, chu vi quanh đây thoạt nhìn cũng không có người, nếu kêu ngược lại còn khiến sơn tặc càng sinh tâm tiến lên cướp giật mà thôi.
- Lão đại, sao bọn chúng một chút cũng không sợ vậy? Sẽ không phải lại là cao thủ võ lâm gì chứ? - Một tiểu lâu la đi theo bên người thủ lĩnh sơn tặc nhìn bộ dạng chúng ta một chút cũng không hoảng loạn thì ngược lại bản thân lại có chút luống cuống.
"Lại là"?
Ta cẩn thận nhìn bọn hắn, người đứng phía trước quần áo hơi cũ nát, trên người có một vài vết thương nhỏ đã băng vải trắng, người bị chắn phía sau nửa tiếng cũng không nói câu nào, phần lớn là dựa vào hai người khác, có thể là người phía sau bị thương nặng hơn, cho nên cần hai người cùng nâng lên mới được.
Ta sờ sờ cằm, tiến lên một bước, mấy sơn tặc kia thấy ta đi tới thì lui về sau mấy bước.
Ta cười xấu xa, nói với Lạc Lê:
- Chúng ta đi, nếu muộn sẽ phải chết người.
Lạc Lê gật đầu, không để ý tới sơn tặc, cứ đi theo hướng cũ. Ta bình thản nhìn đám sơn tặc kia một cái, đi theo Lạc Lê. Thấy chúng ta đi thì một sơn tặc đứng phía trước đánh bạo tiến lên, chỉ là trong giọng nói còn chút run rẩy:
- Không cho phép đi!
Hắn đang muốn đuổi theo thì ta lấy ra dao hồ điệp (một loại dao gấp) từ trong túi áo, xoay người, một tay bật lưỡi dao ra với tốc độ nhanh nhất, chỉ vào trước mặt người đang đuổi theo:
- Cút.
Người nọ nuốt một ngụm nước bọt, chạy về bên người lão đại của hắn.
Tay trái ta đúc túi, tay phải xoay dao vài cái, thu lưỡi dao về bỏ vào túi, để cho bọn hắn một bóng dáng anh tuấn.
Được rồi, kỳ thật dao hồ điệp này ta chỉ hay lấy ra chơi, ngươi muốn ta thật sự dùng một con dao nhỏ như vậy mà đánh lại một đám hán sơn tặc cho dù bị thương cũng vẫn cường tráng này, thì có vẻ quá áp lực với dao hồ điệp.
Không thoát được vài bước lại đụng phải hai người, bất quá hai người kia mày kiếm mắt sáng mặt như bạch ngọc, quần áo trên người gọn gàng nhưng không mất đi khí thế, là hai mỹ nam có chút thân phận. Người bên trái đeo một thanh trường kiếm, trên mặt cười thân thiện, người bên phải lạnh lùng, thoạt nhìn là một băng sơn gia ngại ngùng.
Người bên trái mở miệng, ta hoài nghi ta thấy được trong mắt mỹ nam này có thứ như sùng bái:
- Vị này chính là Lâm Tá Quân Lâm quân sư?
Ta nhíu mày nhìn hắn, không đợi ta hỏi thì chính hắn tự nói ra:
- Vãn bối là Sở Bá Dương, bên cạnh ta chính là Liễu Đào Chi, mười năm trước vãn bối từng thấy ngài một lần ở Liễu gia.
Băng sơn Liễu Đào Chi vẫn lạnh lùng, chỉ hừ một tiếng với ta.
Bởi vì thế kỷ 21 có rất nhiều hủ nữ, cơ tình (chỉ mối quan hệ thân mật trên mức bạn thân của hai đồng giới nam) đầy trời, người bị đầu độc sâu như ta thấy Liễu Đào Chi vì cơ hữu (chỉ mối quan hệ thân mật giữa hai nam) Sở Bá Dương của hắn nhiệt tình quá phận với ta mà sinh ra địch ý khiến ta buộc lòng phải nghĩ theo phương hướng này, nói thật thì, ngươi xem, bọn họ đứng chung một chỗ xứng đôi làm sao ~
Sở Bá Dương nói cái gì ta cũng không nghe rõ, chỉ nghe đến một câu cuối cùng của hắn:
- ... Nói như vậy thì quý nhân của ông nội chính là ngài. Xin có thể đồng hành cùng Lâm quân sư, lúc tất yếu có thể hỗ trợ.
Ta vung tay lên đáp:
- Không thành vấn đề. Chỉ là đừng kêu là quân sư, ta sớm đã không còn là. Gọi ta là lão đại.
Chỗ hai người Sở Liễu muốn đi vừa đúng là Tần Nhân lâu mà Lâm Tá Tuyên nói, nhiều ngày nay ta thấy Lâm Tá Tuyên và Ly Mộng thân mật với nhau thì cũng không tiện quấy rầy các nàng, nhiều nhất thì buổi tối nhờ vào hai người có võ nghệ Sở Liễu mà trốn trên đỉnh phòng các nàng bóc ngói nhìn mà thôi.
Kỳ thật lúc nghe được chuyện Lâm Tá Tuyên thích Ly Mộng thì trong đầu ta lập tức nhảy ra hình ảnh tiểu Ly Mộng mười tuổi, sau đó thả cô bé và Lâm Tá Tuyên ở cùng một chỗ, như vậy thật sự không thể tiếp nhận.
Nhưng sau đó ta lại nghĩ tới một chuyện, đó là lúc ta xuyên lại không bao lâu, ta lấy ảnh chụp Hi Nhiên trong điện thoại cho vào trong máy tính định in ra, sau đó liền lật đến ảnh chụp hai người Ly Mộng và Tuyết Thần đang ngồi cùng một chỗ, vừa lúc Lâm Tá Tuyên nửa đêm tỉnh giấc nhìn thấy phòng ta còn sáng đèn liền đẩy cửa tiến vào. Khi đó đêm đã khuya, Lâm Tá Tuyên vẫn có vẻ tròng mắt mơ mơ màng màng buồn ngủ, chỉ là nó liếc mắt một cái liền thấy Ly Mộng, khen câu: "Bé gái áo trắng đẹp quá đẹp quá đi", không nhìn Tuyết Thần bên cạnh, còn muốn in ra một tấm rất lớn đặt trên bàn...
Đây là duyên phận trong truyền thuyết sao?
Sau khi giải quyết hai người Sở Liễu, ta nói rõ ràng cho thiếu gia Sở gia biết tình cảnh hiện tại trong Tần Nhân lâu, cũng nhìn thấy tín hiệu cầu cứu của Lâm Tá Tuyên, để Sở Bá Dương tìm hơn chục cao thủ, chuẩn bị bắt Ân Lưu Triệu. Tên này trước đây dùng Y Thánh áp bức ta, bây giờ còn dám khi dễ em gái ta và tức phụ Lâm gia ta, thật sự là chán sống.
Ta nghĩ nghĩ, sinh lòng muốn đùa dai.
Sự thật chứng minh, người cổ đại thật đúng là năng lực tiếp nhận quá yếu, không phải chỉ biến hình xuất khí phách một chút thôi sao, sao lại vẻ mặt sốc nặng nhìn ta như vậy chứ?
Khẽ tháo kính râm, ta nhất thời có xúc động dũng cảm tự đánh ngất mình, Ân Lưu Triệu trước kia bộ dạng coi như là một thiếu niên không xấu không đẹp, hiện tại sao lại để thời gian thành con dao giết heo giết thành như vậy chứ, thật sự là mù mắt chó hợp kim Titan của ta.
Sau một trận gà bay chó chạy, Ân Lưu Triệu bị lột sạch sẽ, vô cùng thê thảm, ta là nói thân hình của hắn, làm Hoàng đế lâu dáng người thật sự đả thương mắt người, làm đầu ta choáng váng còn hơn mấy ngày trước, ngày hôm nay ngất ngây rất nhiều.
Hốt hoảng lên xe ngựa, nghĩ đến đích của xe ngựa này là Di Hoa Cung, trong lòng ta nhất thời có một chút chờ mong lại có một chút khẩn trương, tới mức Mộ Dung Tuyết Thần đã cao lớn ở bên cạnh phóng ánh mắt chán ghét tới ta cũng không để ý.
Ta biết con bé chán ghét ta, nhưng hiện tại nha đầu kia cho ta có cảm giác bộ dạng giống Trình Tuyết, còn lại không có ý kiến.
Trên cỗ xe ngựa hướng tới Di Hoa Cung, ta và Ly Mộng hợp tác một vụ làm ăn, tuy rằng hiện tại tiền của Ly Mộng cũng do ta tạm thời "bảo quản".
Lâm Tá Tuyên bởi vậy mà vẻ mặt biệt khuất, tâm trạng của ta rất tốt, lúc này mỹ nhân vừa xa lạ lại vừa quen thuộc kia mở miệng, ta mới phát hiện ra cậu ta chính là Mục Phong Du, ta nghĩ tới hồn mặc mà Lạc Lê nói, lại bình tĩnh xuống.
Nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Mục Phong Du và Mộ Dung Tuyết Thần, ta tính toán làm sao khiến tình cảm của các nàng "xích lại gần nhau" đây?
Cuối cùng cũng tới Di Hoa Cung, dẫm lên đất trên Di Hoa Cung, chỉ cần nghĩ tới Mộ Dung Hi Nhiên ở gần thì tim ta liền đập thật nhanh, tay nắm thành quyền vẫn còn có chút run rẩy.
Bọn Lâm Tá Tuyên đi mời Mộ Dung Hi Nhiên tới, ta đứng ở đây đợi nàng.
Nghĩ rằng một lát nữa nàng mới tới, ta lấy ra một điếu thuốc châm lửa, hy vọng có thể mượn thứ này để làm chính mình bình tĩnh.
Những lời mười năm trước ta nên nói với Hi Nhiên, ngày hôm nay rốt cục phải nói ra khỏi miệng ở nơi này. Vừa nghĩ tới phải nói gì thì đầu mơ hồ có chút xây xẩm, đống lời thoại suy nghĩ đã lâu lúc này lại rủ nhau chơi chốn tìm, một chút cũng không nhớ nổi.
Cố gắng nhớ lại, nhưng trong đầu chỉ xuất hiện đủ loại phản ứng mà Mộ Dung Hi Nhiên sẽ có, còn cả hiện giờ nàng sẽ trông ra sao.
Ta còn chưa nghĩ xong thì bên tai liền vang lên giọng nói quen thuộc đến tận xương tủy:
- Đm ngươi lại dám hút thuốc.
Mới vừa hút một hơi còn chưa kịp phun ra, bị giật mình, ta trực tiếp bị sặc, sặc đến run tay, điếu thuốc cũng rơi xuống đất.
Ta dở khóc dở cười, ta nghĩ đến rất nhiều câu đầu tiên mà Mộ Dung Hi Nhiên sẽ nói khi nhìn thấy ta, nhưng không có một câu đoán trúng...
Bất quá một câu... khiến ta không thể nói gì như vậy mà bị ta đoán trúng, thì ta đích thị là Alexander Đại đế.
-------------------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nội dung chuyện sau khi Tá Quân nhận được điện thoại cha mẹ rồi quay về ở truyện muội muội. Giáo huấn tiểu Hoàng đế và chuyện trên xe ngựa cũng ở truyện muội muội. (Ai muốn đọc thì chịu khó mò QT chứ editor ko làm nhé ^^)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT