Ánh mặt trời chói mắt, từng chút từng chút đánh thức ý thức của ta. Nhìn bên ngoài cửa sổ, trời đã sáng rõ, đủ các loại âm thanh ồn ào truyền vào tai, có tiếng người nói chuyện, còn có... tiếng ô tô chạy qua?

Ta nhảy phắt lên từ trên giường, mắt trợn trừng, không thể tin ta thật sự...đã trở lại.

Thật đáng giận, ta đã nói ta không muốn trở lại! Lão hòa thượng kia thế nào cả ngày hãm hại ta! Lúc trước không nói một tiếng mà đẩy ta đi, hiện tại lại không để ý đến ý nguyện của ta mà đẩy ta trở về, ta thật sự muốn bắt ông ta tẩn một trận!

Tỉnh táo lại xong, ta lại nghĩ tới ông ta từng nói qua có thể lập tức trở lại, chỉ là hiện tại ta làm thế nào để trở về? Làm thế nào để trở về đây!

Đổi xong quần áo, mạnh mẽ mở cửa phòng, ta nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, rước lấy sự chăm chú kì quái của người nhà.

- Con đi tìm người...

Không chờ bọn họ kịp phản ứng thì ta đã đóng cửa chạy tới hướng ngọn núi kia.

Ta xuyên qua lâu như vậy, thế nhưng bên này chỉ mới qua một buổi tối, vậy chờ ta tiếp tục mặc lại thì không biết bên kia đã qua bao lâu, bất kể bao lâu thì hôn lễ chắc chắn không chờ nổi!

Ta đuổi tới cái chùa kia, nhưng không tìm thấy lão hòa thượng kia, tiểu hòa thượng lần trước chiếu cố ta cũng không thấy bóng dáng, hỏi tăng nhân ở đó về họ thì bọn họ đều mờ mịt lắc đầu nói chưa từng có người này trong chùa.

Ta tiếp tục truy vấn, bọn họ lại dùng vẻ mặt thấy người thần kinh nhìn ta.

Ta tức giận muốn điên, chỉ là không đợi ta rống lên thì đã bị người khác bắt được cánh tay.

- Cậu muốn làm gì vậy? - Trà Vận cười hối lỗi với những người đó, sau đó kéo ta trở về - Sao vậy? Sao cảm thấy sau khi cậu trở về thì kì kì quái quái?

Ta bứt bứt tóc, cảm giác thất bại:

- Không có gì.

Trà Vận trầm mặc, sau đó mới lên tiếng:

- Nghe Phong Du nói lúc cậu mất tích có thích một gái quê...

- ... Ừ.

Cậu ấy cười khổ một cái:

- Vậy cậu còn nhớ mình là bạn gái cậu hay không... vừa đáp ứng vài ngày trước khi cậu mất tích.

Ta dừng bước, nhìn Trà Vận, diễn cảm từ kinh ngạc chậm rãi biến thành áy náy, ta nhớ quả thật có chuyện như vậy... chỉ là ta cơ hồ đã quên hết.

Trà Vận yên lặng nhìn ta vài giây, cười một chút:

- Như vậy cũng tốt, dù sao thì, mình coi như cũng đã thay lòng đổi dạ.

Cậu ấy bước nhanh lên phía trước vài bước bỏ lại ta ở phía sau, ta nhìn bóng lưng của cậu ấy, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Trà Vận lại lui lại mấy bước, đứng bên cạnh ta, hỏi:

- Gái quê của cậu là người như thế nào? Khi nào thì mang ra cho mình gặp, cho mình nhìn xem mình thua bởi hạng người gì?

- ... - Ta quay đi, không trả lời.

Trà Vận trêu ghẹo:

- Thế nào? Xót?

Ta cười khổ:

- Mình cũng muốn gặp lại cô ấy...

Trà Vận thu lại nụ cười:

- Sao thế? Có phải cô ấy...

- ... Đúng rồi, cậu yêu thích ai hơn mình, ai có khả năng cao đến có thể khiến cậu thích như vậy? - Ta nói sang chuyện khác.

Trà Vận biết ta không muốn nói thêm nên kể:

- Là cô em gái của cậu đấy, Tuyên Tuyên có thể nói có lương tâm hơn ôn nhu hơn cậu. Mấy ngày nay đều là em ấy chiếu cố an ủi mình.

- Nó mới mười bốn... - Ta vừa định nói cậu ta trâu già gặm cỏ non nhưng lại liên tưởng có vẻ như ta với Hi Nhiên cũng coi là trâu già gặm cỏ non. Nghĩ đến Hi Nhiên ta lại trầm mặc xuống.

Về đến nhà, nhìn thấy vẻ lo lắng của người thân, ta cười cười với bọn họ, tỏ vẻ chính mình không sao liền trở về phòng.

Đóng kĩ cửa, xoay người đã thấy một tiểu cô nương có đôi mắt màu tím đang ngồi trên giường của ta, cười hì hì nhìn ta. Ta lặng đi một chút, sau đó mãnh liệt xông lên...

- Có phải ngươi cùng một bọn với lão hòa thượng kia không! Mau đưa ta trở về đồ khốn!

- Ối á! - Tiểu cô nương kia há mồm định khóc, ta vội vàng dùng miệng bịt miệng nó, dỗ dành - Đừng khóc đừng khóc, là ta không tốt là tôi không tốt, là tôi làm cô sợ! - Thần thánh ơi, ngàn vạn lần đừng đưa cha mẹ ta tới.

- Chị đang làm gì vậy? Sao có tiếng trẻ con khóc?

Nhãn cầu ta xoay xoay, nói:

- À... chị đang xem phim, vừa nãy mở âm thanh quá lớn.

Lâm Tá Tuyên à một tiếng, không hỏi lại.

Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi:

- Cô đừng kêu loạn ta sẽ buông ra.

Tiểu cô nương kia chớp chớp mắt, xem như đồng ý. Ta vừa buông tay ra thì cô bé đẩy ta ra, ngồi trên giường bĩu môi bất mãn nhìn ta.

Ta hỏi:

- Cô đến cùng có phải cùng một bọn với lão hòa thượng kia không? Có thể đưa tôi trở về hay không?

Tiểu cô nương hừ một tiếng dỗi quay đi:

- Thời điểm đã qua, không trở về được!

Toàn thân ta nhất thời đều co lại, chưa từ bỏ ý định nắm lấy cô bé hỏi:

- Cái gì gọi là không trở về được? Cái gì gọi là không trở về được!

Tiểu cô nương nói:

- Sau khi cô đến đây hai giờ thì có thể trở về, trong khoảng mười lăm phút, nhưng khi đó cô còn ngủ, thời điểm đã bỏ lỡ, nên cô sẽ không thể trở về.

- Hóa ra trở về lập tức có thể là như vậy! Các người chơi bố mày sao! Tôi phải đi! Cô có biết ngày mai tôi phải thành thân hay không! Cô có biết ngày thành thân mà tân lang quan biến mất thì Hi Nhiên sẽ ra sao không! - Ta gấp đến độ hận không thể cho người trước mắt tự mình cảm thụ được sự vội vàng và phẫn nộ của ta, chỉ hy vọng cô bé có thể mau chóng đưa ta trở về.

Tiểu cô nương kia lắc đầu:

- Hiện tại không thể. Chỉ khi thời gian nơi đó và thời gian nơi này đồng bộ thì mới có thể xuyên qua. Hiện thời gian bên kia đang trôi qua nhanh, thời gian không đồng bộ, cô không thể quay về.

Ta chất vấn nó:

- Vậy tại sao muốn đưa tôi về? Không phải tôi đã nói tôi muốn ở lại sao!

Tiểu cô nương nhìn cửa phòng:

- Bởi vì nơi này có người phi thường mong nhớ cô, hơn nữa cô cũng mong nhớ nơi này...

Ta buông tay ra, suy sụp nằm một bên, yên lặng nhắm nghiền mắt.

-----------------------------

Kỳ nghỉ qua đi rất nhanh, trở về đến trường cũng còn một đoạn ngày. Ta trùm chăn ngủ trong phòng, chỉ là chăn lại bị người khác giữ chặt. Ta sống chết mở ra cũng không được, cách cái chăn còn nghe được lời nói dị thường vô sỉ:

- Cậu vẫn chưa chịu dậy sao, tiếp tục nằm ngủ như vậy phỏng chừng cậu sẽ chết trên giường.

Ta vén chăn lên, cau mày căm tức nhìn cậu ta:

- Yên tâm đi, tôi sẽ không ngủ chết, chết kiểu này không thích hợp với tôi!

Mục Phong Du cười:

- Ai nói cậu ngủ chết. Tôi sợ cậu bị đè chết.

Ta tiếp tục trừng, cậu ta buông tay nói:

- Cậu xem, cậu ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, cứ tiếp tục như vậy thì không phải sẽ bị thịt của mình áp đến chết sao?

Ta đảo mắt trắng dã, không ngờ gọi dậy còn muốn trào phúng ta. Ta nhẹ dụi mắt, quyết đoán rời giường.

Ra cửa, thái độ của Mục Phong Du khác thường, không nói lời ác độc, nhăn nhăn nhó nhó muốn nói gì đó. Khác thường tất có chuyện, ta muốn tránh xa cậu ta chút...

Cậu ta đi vài bước thu hẹp khoảng cách, nhỏ giọng nói:

- Mấy ngày trước tôi nhìn thấy một nữ sinh...

- Hả? - Được rồi, đối tượng gây khác thường không phải ta, ta tùy tiện nói chuyện phiếm - Sau đó cậu xem trúng người ta?

- Ừm... - Mục Phong Du ngập ngừng ấp úng thật không giống phong cách bình thường của cậu ta - Cô ấy tên Trình Tuyết, tôi cảm thấy cô ấy rất giống người xuất hiện trong mộng mấy năm qua của tôi...

- Tình nhân trong mộng? - Ta rất muốn cười to, nguyên lai cậu ta cũng có một ngày như thế muahaha.

Mục Phong Du đỏ mặt:

- Ừ. Từ lúc học trung học thì cơ hồ hằng đêm tôi đều mơ thấy một nữ tử. Còn là loại nữ tử cổ đại, chỉ là mặt mông lung không thấy rõ, nhưng mấy hôm trước lúc tôi nhìn thấy Trình Tuyết thì đã cảm thấy cô ấy hẳn chính là người kia trong mộng của tôi.

- Ôi trời, này, lại có duyên phận kỳ lạ như vậy...

Mục Phong Du giận, vỗ một chưởng lên lưng ta:

- Nghiêm túc chút, tôi nói thật! Nếu cậu còn tiếp tục không đứng đắn thì tôi sẽ nguyền rủa gái quê nhà cậu vĩnh viễn không muốn cậu...

Ta giật giật khóe miệng, không.

Mục Phong Du phát hiện ra, hỏi:

- Gái quê thật sự không muốn cậu? Không thể nào? Mắt của một cô gái quê cũng cao như vậy? Không đúng, là vì tư tưởng rất phong kiến sao?

- Đừng gọi cô ấy là gái quê! - Nghe Mục Phong Du ở một bên vừa ầm ĩ lại vừa nhắc tới Mộ Dung Hi Nhiên, ta không khỏi gắt gỏng.

Từ sau khi tiểu cô nương tự xưng Lạc Lê kia nói cho ta biết không thể trở về, thì ta chỉ cần nghĩ tới Mộ Dung Hi Nhiên ngực liền bắt đầu có chút phiếm đau. Ta không biết làm thế nào mới có thể kềm chế loại đau này, không phải đau đến có thể khiến ngươi muốn ngất, mà là loại đau từng chút rót vào trong lòng.

Nàng nói cho ta biết có thể đi về, nhưng phải đợi vài năm.

Vài năm, bên kia không biết sẽ qua bao lâu, khi đó ta trở về, có khả năng Hi Nhiên đã không còn nhận ra ta hay không? Hoặc là, vài năm sau nàng sớm đã lập gia đình sinh con...

Khi đó, chỉ sợ ta cũng đã mất đi dũng khí tiếp tục trở về.

Mục Phong Du đuổi theo, an ủi:

- Được rồi được rồi, là... người trong lòng của cậu, hai người sao vậy?

Ta thở dài:

- Muốn gặp lại cũng không gặp được.

Mục Phong Du đang muốn truy vấn thì một thân ảnh yêu kiều đi tới từ phía trước.

- Trình Tuyết... - Quả nhiên là điển hình thấy sắc quên bạn, Mục Phong Du vừa thấy Trình Tuyết thì không còn quan tâm cái gì, ngây ngốc nhìn chằm chằm người ta.

Đợi Trình Tuyết đến gần, nụ cười của ta cương cứng trên mặt:

- Hi...Hi Nhiên...

Mục Phong Du quay đầu nhìn ta một cái rồi lại nhìn Trình Tuyết, hỏi:

- Không phải cô ấy là gái quê chứ? Có cần cẩu huyết như vậy hay không? Tôi không muốn tranh người yêu với cậu.

Ta trấn tĩnh tinh thần nhìn kỹ lại, trong lòng cảm thán một tiếng, không phải Hi Nhiên, chỉ là mặt mày Trình Tuyết có vài phần tương tự với Hi Nhiên, mới nhìn khiến ta tưởng lầm là Hi Nhiên.

Ta tự giễu cười cười, xem ra ta rất nhớ nàng, nhìn thấy người có vài phần tương tự đã cho rằng là nàng.

- Yên tâm đi, tôi chỉ nhận lầm người. Cho nên cẩu huyết sẽ không được xảy ra - Thực sự chỉ là nhận lầm người, bây giờ nhìn lại cũng không nghĩ như vậy. Chỉ là cảm thấy Trình Tuyết có chút quen thuộc

Mục Phong Du tỉ mỉ nhìn ta:

- Xem ra cậu rất muốn cô ấy.

Ta chỉ đẩy cậu ta một phát:

- Mau tới tìm Trình Tuyết của cậu đi. Vất vả lắm mới nhìn thấy tình nhân trong mộng, đừng... bỏ lỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play