Sau khi trở về nhà trọ, Mộ Dung Hi Nhiên viết ra phương pháp Y Quỷ rồi ngồi ở một bên nghiên cứu tờ giấy Y Quỷ đưa cho. Đối với vấn đề không biết mà Y Quỷ viết đầy giấy kia, ta cũng muốn bào chế đúng cách để cầm đi tìm Y Thánh giải đáp, nhưng cũng không thể dùng chữ nghĩa như gà bới như vậy, không nói đến chuyện Y Thánh và Y Quỷ có nhận ra chữ của đối phương không, chỉ là nếu mắt đụng vào chữ như vậy, Y Thánh cũng có thể vẫy vẫy ống tay áo không để ý tới chúng ta.

Cho nên tốt xấu gì cũng phải chép lại tờ giấy này.

Nhưng lối chữ cuồng thảo (một hình thức thư pháp của Trung Quốc) của Y Quỷ là nhìn hộc máu cũng chưa chắc hiểu, hơn nữa hiện tại ta lại trúng độc, đầu óc choáng váng tứ chi vô lực nằm trên giường giả chết. Lúc trở về, suốt đường Mộ Dung Hi Nhiên cầm lấy lòng bàn tay làm ta đau đến nước mắt sắp rơi ra, hoàn toàn quên mất chuyện Y Quỷ nói chỉ cần tặng vò rượu cũng có thể giải độc.

Dù sao thì Mộ Dung Hi Nhiên cũng không muốn tiếp tục để chữ này đầu độc đôi mắt của ta, hại chết tế bào não của ta, cho nên chuyện khổ sai hiểu chữ chỉ có thể dừng ở trên tay Mộ Dung Hi Nhiên.

Ra ngoài từ rạng sáng, tìm trong núi một ngày, còn bị rắn độc cắn một cái, nên ta đã sớm mệt muốn chết rồi, vốn là nhìn Mộ Dung Hi Nhiên ngồi cạnh bàn nghiêm túc nghiên cứu cuồng thảo, nhìn mãi mà bất tri bất giác ngủ mất.

Khi tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, cảm thấy tinh thần sảng khoái, một chút cũng không có cảm giác trúng độc, nhưng nhìn hai lỗ nhỏ trên tay thì ta lại muốn hôn mê.

Cửa bị đẩy ra cạnh một tiếng, Mộ Dung Hi Nhiên bưng điểm tâm cười nhẹ nhàng đi tới. Mộ Dung Hi Nhiên đặt gì đó trên tay lên bàn rồi nói:

- Tá Quân, đứng lên rửa mặt chải đầu, ăn điểm tâm đi. Hôm nay còn phải đi gặp Y Thánh và Y Quỷ tiền bối.

Ta ậm ừ xuống giường, rửa qua sạch sẽ rồi ngồi xuống cạnh bàn. Mộ Dung Hi Nhiên truyền đến một tờ giấy, nói:

- Tá Quân, ngày hôm qua ta đã sao chép lại vấn đề của Y Quỷ tiền bối, huynh xem xem.

Ta nhận lấy nhìn, nét bút tiểu khải (một loại bút lông) nho nhã dừng trên tờ giấy trắng khá sạch sẽ, cũng biểu đạt ra tính cách của người viết chữ.

Trước đây giáo viên thư pháp của ta từng nói một câu, mỗi trang giấy trắng có giá trị giống nhau, nhưng đến khi có chữ trên mặt lập tức có giá trị khác nhau, có thể làm cho người ta yêu thích không nỡ buông tay, nhưng có thể viết trên đó là văn chương không được hay hoặc là vài thứ quan trọng khiến người ta cảm thấy thật ra một tờ giấy trắng còn có giá trị hơn nó.

Chuyện kể rằng, ta chưa từng viết chữ bằng bút lông, vậy sau này nếu viết...Nhìn lại chữ của Mộ Dung Hi Nhiên, được rồi, ta còn không muốn mất mặt, dù sao thì có Hi Nhiên ở đây, để Hi Nhiên viết là được.

Lần thứ hai đảm nhiệm chức vụ dễ dàng hơn so với lần đầu tiên, không mất một lúc đã đi tới trước nhà tranh của Y Thánh.

- Tới nhanh như vậy? - Y Thánh nhìn thấy chúng ta thì hiển nhiên có chút kinh ngạc, xem ra ông ta cũng biết đề mình ra hôm qua biến thái cỡ nào, ca bệnh viết trên đó đều là bệnh trạng của người sắp chết đến nơi, không ngờ hai hậu bối trẻ tuổi như vậy trong một ngày liền giải ra.

- Đây là đáp án của chúng ta - Mộ Dung Hi Nhiên đưa ra một tờ giấy nói.

Y Thánh càng xem trong mắt càng dày đặc tán thưởng, xem xong nói liên tiếp ba từ "Chữ tốt":

- Không thể ngờ hai người cư nhiên có thể nghĩ ra biện pháp như thế, phong cách làm việc kỳ lạ có điểm giống lão Quỷ, nhưng vẫn có thể xem là một biện pháp tốt.

- Ha ha, Y Thánh quá khen - Ta xấu hổ cười cười. Đây không phải có điểm giống với lão Quỷ, đây chính là phong cách của lão Quỷ.

Y Thánh quen thuộc với phong cách của Y Quỷ, xem ra hai người cũng quen biết, cho nên cũng sẽ nhận ra chữ viết của đối phương, may mà những thứ này đã do Hi Nhiên chép lại, bằng không xác định chắc chắn bị lộ.

- Được, hai người đã giải ra, ta liền đồng ý làm đồ đệ - Y Thánh ngồi xuống ghế đá trong sân, mỉm cười nói.

Mộ Dung Hi Nhiên thích học y từ nhỏ, có thể học y cùng Y Thánh thì tất nhiên vui không tả siết, vội nói:

- Đa tạ Y Thánh tiền bối thành toàn!

- Đợi một chút! - Y Thánh vội quát một tiếng, nụ cười trên mặt không thay đổi, trong mắt lóe lên tính toán - Ta nói ta nhận đồ đệ, nhưng ta chỉ nhận một người.

Nghe vậy, sắc mặt vui mừng của Mộ Dung Hi Nhiên nhanh chóng biến mất, cắn chặt răng nói:

- Một khi đã như vậy, xin Y Thánh tiền bối dạy dỗ chu đáo Tá Quân!

- Không phải chứ? - Ta kinh ngạc nhìn Mộ Dung Hi Nhiên - Ta? Ta có nói ta muốn học y lúc nào sao? Ta chỉ mang nàng đi tìm Y Thánh, ta chưa hề nói ta muốn học y - Hơn nữa với đức hạnh của ta, nàng không sợ ta phá tan danh tiếng của Y Thánh sao.

Y Thánh vuốt ve chòm râu dê của mình cười ha ha, mặt mũi hiền lành, trang nghiêm như một tiền bối thân thiết:

- Một khi đã như vậy, Hi Nhiên cũng đừng ép buộc Tá Quân, từ hôm nay con theo ta học y đi.

- Nhưng mà...

- Vậy nhờ cậy Y Thánh tiền bối - Mộ Dung Hi Nhiên còn muốn nói gì lại bị ta cắt ngang. Hi Nhiên thích học y, ta sao có thể khiến nàng vì ta mà buông tha cơ hội tốt này.

- Còn nữa - Y Thánh dừng một chút - Hi Nhiên là đồ đệ của ta, tự nhiên nên mỗi ngày ở bên cạnh ta để học tập y thuật, nhưng vị công tử này, nếu cậu không có việc gì nữa thì nên về nhà trước đi. Đợi lúc Hi Nhiên xuất sư, ta tự nhiên sẽ trả nó về.

Gọi Hi Nhiên bằng tên, gọi ta bằng công tử, thân sơ không khó đoán ra, hiện tại lời này cũng là có ý hạ lệnh đuổi khách.

- Tại hạ hiểu. Bất quá có thể nhờ Y Thánh tiền bối giúp vãn bối giải đáp mấy vấn đề không? - Ta lấy ra tờ giấy Mộ Dung Hi Nhiên đã chép lại.

- Là Hi Nhiên viết? - Nhìn chữ, Y Thánh tán thưởng gật đầu, trầm tư một lát, cầm lấy bút lông ở một bên phất tay viết phương pháp trị liệu.

Cất kỹ tờ giấy, ta nhìn thoáng qua Mộ Dung Hi Nhiên hỏi:

- Có thể để Hi Nhiên tiễn ta một đoạn không?

- Đó là tất nhiên - Y Thánh gật gật đầu với Mộ Dung Hi Nhiên coi như đồng ý.

Mộ Dung Hi Nhiên đi cạnh ta không nói một lời, đợi đến khi không thấy nhà tranh của Y Thánh thì Mộ Dung Hi Nhiên đột nhiên xoay người la lớn:

- Tá Quân, ta không theo Y Thánh học y nữa, chúng ta cùng nhau đi!

Ta nhìn Mộ Dung Hi Nhiên thở dài một hơi trong lòng. Vừa nãy nàng vừa mở miệng ta đã biết nàng muốn cự tuyệt, cho nên mới vội vàng xác định với Y Thánh.

- Nàng đừng tuỳ hứng, chăm chỉ theo Y Thánh học y.

- Vậy huynh làm sao lo liệu? - Mộ Dung Hi Nhiên vội vàng hô lên.

- Ta? Nàng không cần lo cho ta. Ta còn phải đi tìm Y Quỷ giải độc - Ta đáp.

- Sau đó thì sao? Huynh hiện tại cũng không nơi nương tựa, huynh muốn đi đâu? - Giọng nói của Mộ Dung Hi Nhiên trở nên dồn dập, dần dần biến thành khóc nức nở.

- Lần trước Y Quỷ còn có ý nhận chúng ta làm đồ đệ, ông ta hạ độc chính là muốn chúng ta tìm ông ấy lần nữa. À, thuận tiện mang vò rượu cho ông ta. Cho nên ta đương nhiên là đi làm đồ đệ cho ông ấy rồi, bằng không ông ta tức giận xuống núi tìm giết chúng ta thì làm sao? - Ta buồn cười nhìn Mộ Dung Hi Nhiên.

- Không phải huynh không muốn học y thuật sao? - Mộ Dung Hi Nhiên hơi hơi nhíu mi.

Nghĩ rằng Mộ Dung Hi Nhiên cảm thấy áy náy nhất định cảm thấy ta là vì nàng nên mới bỏ lỡ cơ hội này, trong lòng ta đột nhiên sinh ra chút cảm giác, nhưng ngoài mặt lại cười đen tối, nói:

- Nàng cũng biết Y Quỷ có rất nhiều thứ kỳ quái, không học y còn có thể học những thứ bên ngoài - Hai mắt sáng lên cộng thêm vẻ mặt gian trá chọc Mộ Dung Hi Nhiên cười.

- Huynh... - Mộ Dung Hi Nhiên đảo mắt bất đắc dĩ, cảm thấy bất lực với ta.

- Chăm chỉ học y, có cơ hội ta sẽ tới thăm nàng. Ta đi đây - Nhìn Mộ Dung Hi Nhiên không còn quá đau khổ như trước, ta cũng an tâm không ít.

Nhìn thoáng qua Mộ Dung Hi Nhiên, ta xoay người rời đi, trong lòng trống vắng như bị mất đồ.

Mộ Dung Hi Nhiên nhìn theo thân ảnh màu trắng biến mất khỏi tầm mắt, than nhẹ một tiếng:

- Tá Quân...

Thất thần vài giây nhìn chằm chằm nơi thân ảnh màu trắng biến mất, Mộ Dung Hi Nhiên chậm rãi trở về. Vào sân liền thấy Y Thánh ngồi trên ghế đá, nụ cười mang theo thâm ý nhìn nhìn nàng.

Y Thánh vẫy tay với Mộ Dung Hi Nhiên nói:

- Hi Nhiên, lại đây.

Mộ Dung Hi Nhiên nghe lời đi đến trước mặt Y Thánh.

- Tá Quân kia thật sự là có chút khôn vặt - Ngữ khí của Y Thánh hơi mang theo chút tán dương làm cho Mộ Dung Hi Nhiên hơi ngây người.

Đợi đến khi Mộ Dung Hi Nhiên hiểu được thì trong lòng căng thẳng, vội vàng nói:

- Tá Quân là vì con...

Y Thánh khoát tay với Mộ Dung Hi Nhiên, nói:

- Nếu là như vậy thì rất tốt.

Mộ Dung Hi Nhiên khó hiểu nhìn Y Thánh, tuy rằng cười giống hồ ly nhưng nhìn vẫn hoà nhã dễ gần, khiến Mộ Dung Hi Nhiên an tâm không ít. Y Thánh cười nhẹ nhàng nói:

- Vấn đề mà vi sư cho hai vị tiểu bối các con làm khó bao nhiêu vi sư tất nhiên biết. Nếu thật sự chính các con giải ra thì cũng không cần bái sư lão phu. Tá Quân có thể vì con chu toàn giữa ta và lão quỷ, mưu cầu cơ hội cho con tới đây bái sư thì nhìn ra được cậu ấy đối với con thật sự là dụng tâm.

Mộ Dung Hi Nhiên nghe ra ý tứ của Y Thánh thì trên mặt hơi có chút thẹn đỏ, cũng thập phần đồng ý với lời của Y Thánh, Mộ Dung Hi Nhiên nàng từ khi ra đời đến nay chưa từng có người giống Lâm Tá Quân đối xử với nàng tốt như vậy.

Y Thánh đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn Mộ Dung Hi Nhiên nói:

- Hi Nhiên, lão phu tuyển con làm đồ đệ tất nhiên là cho rằng con có thể kế thừa y thuật của lão phu. Con chớ làm lão phu thất vọng, lại càng đừng làm người nào đó thất vọng.

- Sư phụ, xin nhận một lạy của đệ tử! - Mộ Dung Hi Nhiên quỳ xuống trước mặt Y Thánh, trịnh trọng khấu đầu.

Tá Quân, Hi Nhiên nhất định không khiến huynh thất vọng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play