Ta cảm giác được có người một mực đẩy ta, hơn nữa bên tai ta càng không ngừng có tiếng động, ta cực lực muốn nghe rõ người kia nói gì. Âm thanh kia càng ngày càng rõ ràng.

- Thí chủ, tỉnh. Thí chủ, tỉnh.

Ta mạnh mở mắt ra, thấy một tiểu hòa thượng da mặt trắng nõn ngồi xổm bên cạnh ta, ta sợ tới mức bật người ngồi dậy. Từ sau chuyện của Mộ Dung Hi Phù, khi tỉnh lại mà nhìn thấy có người bên cạnh thì ta đều thay đổi hình thức tự bảo vệ mình.

Tiểu hòa thượng rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lộ ra một nụ cười thuần khiết:

- Thí chủ tỉnh rồi! Ta gọi ngươi đã lâu.

- Cái gì? - Ta rõ ràng không hiểu.

Chậm rãi hồi tưởng lại cảnh tượng trước khi té xỉu, nếu ta không nhớ lầm thì hẳn là ta và nhóm Hi Nhiên đã chạy trốn cùng nhau, sau đó trên đường gặp phải kẻ địch, sau đó tiếp thì ta hôn mê.

Hi Nhiên!

Ta quét một vòng không thấy bóng người Mộ Dung Hi Nhiên thì không khỏi có chút sốt ruột, bắt lấy tiểu hòa thượng hỏi:

- Đây là đâu? Ngươi là ai? ! Hi Nhiên đâu?

Tiểu hòa thượng hỏi:

- Thí chủ không nhớ sao? Một tuần trước, ngươi và một nữ thí chủ tới đây dâng hương, không cẩn thận ngã xuống vực, mấy giờ trước sư phụ vừa tìm được cứu ngươi lên. Sư phụ đã thông báo cho người nhà của ngươi, bọn họ từ từ sẽ tới đón ngươi.

Một tuần trước? Mấy giờ?

Nghe được những từ ngữ không có khả năng xuất hiện ở cổ đại, ta theo bản năng nhìn lại trên người, không còn là cách ăn mặc cổ đại, mà là bộ quần áo ta mặc khi xuyên không ngày đó. Sờ sờ túi tiền và di động vẫn còn, lấy ra nhìn, di động đã sập nguồn.

Lại nhìn chung quanh, nơi này hẳn là phòng khách trong chùa, có đèn điện.

Ta... ta lại xuyên trở về?

- Ngươi nói là ta ngã xuống vực một tuần trước? - Ta tới cổ đại không tới một tuần? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là xuyên không hay chỉ là một giấc mộng?

Một giấc mộng... chẳng lẽ Hi Nhiên chỉ là một giấc mộng của ta?

Ta không nhịn được rét run, một phát kéo lấy tiểu hòa thượng hỏi:

- Nơi này thật sự là hiện đại? Hay là ta đang nằm mơ?

Tiểu hòa thượng bỏ tay ta ra nói:

- Thí chủ nói gì vậy?

Ngay tại lúc ta định tiếp tục truy vấn thì chợt nghe thấy một giọng nói cực kỳ quen thuộc:

- Quân Quân!

Là mẹ ta! Nghe thấy giọng nói đã lâu, mắt ta đỏ lên sắp rơi lệ, thật lâu thật lâu lắm rồi ta không nghe được tiếng của mẹ.

- Ôi trời, Quân Quân, rốt cuộc con chạy đi đâu vậy hả? Con thật khiến mama con gấp muốn chết!

- Đúng thế! - Trần Trà Vận nhéo lỗ tai ta, khiến ta đang vui sướng gặp lại giật mình tỉnh táo lại - Cậu là tên hỗn đản, thật sự không cho người ta bớt lo! - Nói xong nước mắt cậu ấy liền rơi trên mặt ta.

Cảm giác rõ ràng nước mắt rơi trên mặt, ta thật sự hiểu được đây không phải là mơ, ta thật sự đã trở lại? Chỉ là hiện tại ta không muốn trở về...

Lâm Tá Tuyên đứng ở một bên đưa tay quơ quơ trước mắt ta:

- Chị không sao chứ?

Lâm Tá Tuyên vừa hỏi xong thì người một nhà đều vây quanh lại:

- Phải rồi, Quân Quân, con không sao chứ?

- Không sao... - Ta cảm thấy giọng nói của ta cũng đang run rẩy - Chúng ta về nhà.

Ta không biết vì sao ta lại trở về, có lẽ không thể nói là trở về, nói không chừng kia chỉ là một giấc mộng của ta, hiện tại tỉnh mộng, ta cũng nên đối mặt với thực tế. Chỉ là, trong giấc mộng kia đã rút đi rất nhiều cảm xúc trong ta, khiến ta cảm thấy hiện tại ngược lại mới là mộng, mà cái gọi là mộng kia lại khiến ta khắc sâu trong tâm cốt.

Ta nằm một mình trong phòng ngủ ta đã nằm mười mấy năm, nhìn trần nhà ta đã nhìn rất nhiều năm, suy nghĩ không khỏi nhớ tới cổ đại. Thẳng đến khi chuông điện thoại cắt đứt dòng hồi tưởng của ta.

Ta bắt máy, là Mục Phong Du bạn ta gọi tới.

- Tá Quân, nghe nói cậu đã trở lại, không sao chứ? - Hiếm khi nghe được một câu quan tâm từ miệng đứa độc mồm độc miệng này, ta cười khổ nói: - Không sao.

Mục Phong Du trêu ghẹo:

- Ôi, cái giọng thế nào mà nghe không vui vậy? Chẳng lẽ cậu muốn tiếp tục làm người rừng vài ngày, tuy nhiên lại bị người mang ra khỏi rừng sâu nên trong lòng mất hứng?

Ta không có mấy hứng thú tranh cãi của cậu ta, có vẻ không vui nói:

- Đúng vậy.

Cậu ta tặc lưỡi hai cái trong điện thoại, nói:

- Có tâm sự! Cậu sao vậy?

- À, tôi đã đánh mất tình nhân trong mộng nên đang thương tâm - Ta xoay người, nhìn ánh đèn sáng trưng của thành thị ngoài cửa sổ mà ngẩn người, nơi có Hi Nhiên không có loại đèn đẹp mắt như vậy, chỉ là bầu trời đầy ánh sao sáng, đôi mắt sáng sao của Mộ Dung Hi Nhiên.

- Tình nhân trong mộng? Cậu cũng có tình nhân trong mộng! - Ngữ khí của Mục Phong Du không chút che dấu cảm giác giật mình của cậu ta - Tôi còn tưởng sau này cậu muốn làm ni cô, vì ai cũng chướng mắt - Cậu ta ngừng lại rồi nói thêm - Cậu coi trọng ai sao? Là một phụ nữ à? Chuyện khi nào?

- Phải, chỉ là cô ấy vẫn cho rằng tôi là nam. À... chính là mấy ngày trước, lúc tôi ngã xuống vực, vừa đúng lúc cô ấy giặt quần áo ở bờ sông, nên tôi đã được cô ấy cứu.

- Cái gì? - Giọng của họ Mục nào đó cao lên quãng tám - Tình nhân trong mộng của cậu cái gì chứ, rõ ràng là người mù trong mộng rồi, ngay cả giới tính cũng không phân biệt được. Haiz, cậu đúng là thiếu sáng suốt, sao cậu không nói cho cô ấy biết? Người ta cũng là ân nhân cứu mạng của cậu, cậu cứ như vậy mà gạt cô ấy?

Ta thở dài, nói:

- Tôi không dám. Chỗ cô ấy tư tưởng tương đối lạc hậu, tôi sợ cô ấy không tiếp thụ được.

Mục Phong Du rất khinh thường cắt một tiếng:

- Không tiếp thụ được thì thế nào? Không tiếp thụ được thì cũng là chuyện sau khi cậu nói cho cô ấy biết, hơn nữa cậu chưa từng nói cho cô ấy biết thì sao biết cô ấy không tiếp thụ được? Có mấy lời cậu đã biết, tôi không nói nữa.

Ta hiểu được lời của cậu ta, chỉ là hiện tại muốn nói tựa hồ cũng không còn kịp rồi.

- Đúng rồi! - Mục Phong Du còn nói thêm - Tình nhân trong mộng của cậu... sẽ không phải là gái quê chứ?

Ta ngây người, bởi vì ta rất khó liên tưởng Mộ Dung Hi Nhiên và gái quê cùng một chỗ, vẫn có một chút chênh lệch. Chỉ là rốt cuộc đầu óc Mục Phong Du này nghĩ thế nào?

- Tôi nói không sai chứ. Hiện tại ai còn giặt quần áo bên sông, lại là chỗ tư tưởng lạc hậu... Thì ra cậu thích kiểu gái quê, tôi hiểu mà. Cô ấy trông thế nào, sẽ không thật sự rất quê mùa chứ? - Câu kế tiếp của Mục Phong Du rất có ý vị thâm sâu.

- Phiền chết được! Không còn việc gì thì tôi muốn ngủ! - Nếu ta đã trở lại hiện đại không thể nhìn thấy Hi Nhiên nữa, thì ta hi vọng ta có thể bớt nhớ nàng một chút, chỉ là chẳng may có người khiến ta không ngừng nhớ tới nàng.

- Được rồi được rồi, cậu chuyển ảnh chụp lần trước cho tôi, tôi hãy bỏ qua cho cậu - Mục Phong Du nói xong, ta đang định tắt máy, lại vừa lúc nghe được câu sau cùng của cậu ta - Hãy thẳng thẳng với gái quê của cậu, nói không chừng cô ấy cũng sẽ nhận cậu.

Ta thở hắt ra, ngồi dậy khỏi giường. Ảnh chụp lần trước ta để trong điện thoại, chuẩn bị tốt dây cáp, mở máy tính, định vội vàng truyền tải xong mấy thứ, vừa mở ra liền thấy được tấm ảnh ta và Mộ Dung Hi Nhiên chụp chung.

Ta gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, sợ mình nháy mắt một cái thì tấm hình này liền không còn tồn tại.

Không phải là mơ! Không phải là mơ!

Ta rốt cuộc ngồi không yên, đi qua đi lại trong phòng ngủ, nếu không phải là mơ thì ta nhất định còn có thể trở về.

Đúng rồi, hòa thượng ở chùa kia nhất định biết cách!

Nghĩ đến đây ta cũng không thể chờ đợi tiếp, vừa đá cửa ra thì thấy Lâm Tá Tuyên đỡ mama vào phòng. Ta chỉ nghe được vài câu của nó:

- Mẹ đừng quá lo lắng, mấy ngày nữa nói không chừng chị ấy sẽ bình phục như trước. Có muốn con kêu bạn chị đến thăm nom chị không?

- Không cần, chị con biết sẽ mất hứng. Con tiếp tục thăm nom nó nhiều vào, mama tin tưởng con.

Ta lại đóng cửa lại, tựa lưng vào cửa, ngồi xuống đất. Ta muốn trở về cổ đại như vậy, vậy cha mẹ ta phải làm sao? Ta đã khiến bọn họ lo lắng một lần, chẳng lẽ còn muốn bọn họ tiếp tục lo lắng thêm một lần nữa?

Nhưng bên người bọn họ không phải còn có Tuyên Tuyên sao? Nếu ta đi rồi, Tuyên Tuyên sẽ ở cùng bọn họ, đối với bọn họ có phải ta không có một chút quan trọng như thế hay không?

Ta lại nghĩ tới lời Mộ Dung Hi Nhiên nói với ta, hiện giờ ta xuyên về hiện đại, nàng không tìm được ta, có phải rất đau khổ hay không?

Ta đứng dậy khỏi mặt đất, tìm giấy bút, định viết một phong thư để lại cho cha mẹ và em gái của ta. Ta phải về tìm Hi Nhiên, ta rất lo lắng cho an toàn của nàng, ta lo lắng Mộ Dung Hi Phù lợi dụng sự thiện lương của nàng mà lừa gạt nàng, ta lo lắng nàng không tìm được ta sẽ gấp đến độ muốn khóc...

Trong khoảng thời gian xuống núi về nhà, trong đầu ta đều là hình bóng của nàng, nếu ta không thể gặp lại nàng, thì chỉ sợ ngọn lửa nhớ nhung sẽ đốt ta thành tro tàn.

Ta nói ra suy nghĩ của ta cho cha mẹ, viết hết cảm kích của ta áy náy của ta và tình ý với Mộ Dung Hi Nhiên trên giấy, đặt trên bàn, như vậy thì nếu một ngày ta đột nhiên biến mất, bọn họ cũng có thể tìm được lá "di chúc" này.

Chuyện còn lại ta cần phải làm là dưỡng tốt tinh thần, ngày mai ta cần đi tới ngôi chùa kia một lần nữa.

Ngay tại lúc ta sắp ngủ, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng nói trẻ con non nớt:

- Ngươi muốn trở về sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play