Sau khi khỏi bệnh, Yên Nhi cô nương liền khẩn cấp muốn rời khỏi, thất Vương gia tuy trong lòng có không muốn đến đâu nhưng lúc trước bất hạnh đã đáp ứng Yên Nhi chỉ cần nàng khỏi bệnh liền để nàng đi, không tiện lên tiếng ngăn cản.
Thất Vương gia không ngăn cản, nhưng Y Thánh sẽ không khoanh tay đứng nhìn, Yên Nhi cô nương chính là át chủ bài trên tay ông ta dùng để áp chế thất Vương gia, ông ta sao sẽ dễ dàng để Yên Nhi cô nương đi như vậy.
Nữ tử chú trọng nhất dung mạo, Yên Nhi cô nương cũng không ngoại lệ, Y Thánh nói cho nàng biết có thể giúp nàng trị liệu chỗ mặt bị bỏng thì Yên Nhi cô nương chần chừ vài giây rồi vẫn đồng ý. Như vậy, Y Thánh đã giữ được Yên Nhi cô nương lại, cũng hoàn thành xong chuyện đã đáp ứng thất Vương gia.
Một cách một hòn đá ném trúng hai con chim...khiến ta rất muốn hô một tiếng với Y Thánh: Vô sỉ!
Vô sỉ hơn chính là Y Thánh cầm một loại thuốc có thể khiến người ta mất đi trí nhớ đi nói điều kiện với thất Vương gia, hơn nữa điều kiện này chỉ có thất Vương gia và Y Thánh biết. Nhìn vẻ mặt xám như tro tàn của thất Vương gia là biết Y Thánh nhất định đã hung hăng bóc lột thất Vương gia một phen.
Vì thất Vương gia đã trì hoãn ở chỗ này quá lâu, nên khi bệnh của Yên Nhi cô nương tốt hơn một chút thì Y Thánh lại yêu cầu thất Vương gia sớm đi Đỉnh Đô. Y Thánh trị liệu khuôn mặt bị bỏng của Yên Nhi cô nương, cho nên cũng mang theo Yên Nhi cô nương, thất Vương gia lo lắng cho thân thể của Yên Nhi nên cũng không dám đi quá nhanh.
Đại bộ hành quân một ngày, giờ mới đến ranh giới Sở Châu, gần đây vì phương nam lũ lụt nên nạn dân lang thang phần lớn tụ tập ở đây, cho nên trị an ở đây có vẻ có chút hỗn loạn, việc bạo lực thường xuyên phát sinh.
Chúng ta không có thời gian đi quản những việc này, chỉ có thể tăng nhanh bước chân ra khỏi cửa thành. Nhưng vừa ra khỏi cửa thành thì tất cả mọi người đều nghe thấy một tiếng kêu thê lương.
Là giọng nói của một nữ tử, tiếng kêu thảm thiết đầy tuyệt vọng khiến người ta nghe mà chua xót, theo tiếng kêu thì cách chúng ta không xa.
Hi Nhiên mềm lòng nhất, nàng phất phất tay, phía sau liền có một người tiến đến, Hi Nhiên nói vài câu với người nọ, người nọ vận khí khinh công đi trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Đại bộ không chịu ảnh hưởng gì tiếp tục đi, trong chốc lát, người vừa biến mất đã trở lại, trong lòng còn ôm một nữ tử quần áo hỗn độn.
Người nọ ôm nữ tử kia tới trước ngựa Mộ Dung Hi Nhiên, nữ tử kia liền giãy dụa thoát khỏi lòng người nọ. Nữ tử đứng không vững, chân vừa chạm đất liền ngã xuống.
Nữ tử kia quỳ trên mặt đất thấp giọng khóc nức nở, Mộ Dung Hi Nhiên thấy đáng thương nên xuống ngựa đỡ nàng. Tay Mộ Dung Hi Nhiên vừa đỡ lấy thì nữ tử kia chợt ngẩng đầu kêu gào:
- Lục muội! Lục muội! ...
Mộ Dung Hi Nhiên cả kinh hô:
- Ngũ tỷ?
Ta nghe thấy giọng nói kia rất quen thuộc, chỉ là chốc lát nhớ không nổi là ai, nghe thấy Hi Nhiên kêu lên ta mới nhìn rõ, vùng giữa lông mày của nữ tử kia quả thật thập phần giống Mộ Dung Hi Phù, chỉ là bộ dạng chật vật này của ả thật sự làm người ta khó có thể nhận ra.
Mộ Dung Hi Phù gắt gao nắm chặt vạt áo của mình, xiêm y của ả rách tung toé, khóe miệng còn có vết máu, liên tưởng tới tiếng quát tháo vừa nãy thì thật sự có vẻ đáng thương.
Mộ Dung Hi Phù nói:
- Lục muội, hôm nay đa tạ muội, nếu không phải thủ hạ của muội đuổi tới kịp lúc, thì ta thiếu chút nữa đã bị... - Nói xong, Mộ Dung Hi Phù nhịn không được khóc lớn.
Phía sau xôn xao khiến Y Thánh đi ở phía trước chú ý.
- Có chuyện gì vậy?
Người vừa đi cứu người trả lời:
- Vừa nãy có mấy người dân lưu lạc định gây rối với vị cô nương này, thuộc hạ vừa cứu cô nương này về.
Y Thánh nhíu mày:
- Lấy ít bạc để lại cho nàng rồi đi thôi.
Mộ Dung Hi Nhiên vừa làm yên lòng Mộ Dung Hi Phù vừa nói với Y Thánh:
- Sư phụ, tỷ ấy là ngũ tỷ của con, chúng ta không thể thu nhận giúp đỡ tỷ ấy được sao? Một nữ tử như tỷ ấy đơn độc bên ngoài, sư phụ bảo tỷ ấy sống thế nào?
Ta nhìn Mộ Dung Hi Phù sắp khóc đến bất tỉnh, trong lòng luôn cảm thấy là lạ. Nhưng nhìn một bộ đáng thương cùng cực này thì ta cũng không đành lòng bảo ả đi. Lại nhìn Mộ Dung Hi Nhiên một vẻ khó xử như vậy, ta cũng chỉ đành hát đệm:
- Đúng vậy, lão Cổ, ông xem cô ta đáng thương như vậy, chúng ta hãy thu lưu cô ta được không, bất quá cũng chỉ thêm một người.
Y Thánh gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Dung Hi Phù vài giây, chậm rãi gật đầu.
Mộ Dung Hi Nhiên dìu Mộ Dung Hi Phù vào xe, xe ngựa này do thất Vương gia chuẩn bị cho Yên Nhi cô nương, rất lớn, đồ đạc cũng đầy đủ. Ta nhìn Mộ Dung Hi Nhiên vào xe ngựa chiếu cố Mộ Dung Hi Phù, trong đầu đột nhiên hiện ra một ý niệm.
Mộ Dung Hi Phù này không phải biết võ công sao? Sao lại bị mấy người thường khi dễ?
Nhưng lập tức lại nghĩ tới vẻ chật vật vừa rồi của ả, ta lắc lắc đầu, đuổi ý niệm tức thời này ra khỏi đầu.
Haiz, chỉ hy vọng ả sẽ không thêm phiền phức mới tốt.
Mấy ngày sau, chúng ta tới Đỉnh Đô. Tam Hoàng tử lên ngôi vị Hoàng đế thuận lợi thần kỳ, ngày bọn họ tới, Sở Phong cũng đúng lúc cầm kiếm Huyền Mặc Long Văn hội họp cùng bọn họ. Ba thứ tín vật: ngọc tỷ, di chiếu, kiếm Huyền Mặc Long Văn, cộng thêm sự phối hợp của các đại thần vốn che chở tam Hoàng tử, cùng với thất Vương gia đuổi tới âm thầm tương trợ, thì hai vị Vương gia còn lại cũng không tiếp tục giằng co.
Ở trên đại điện ta thấy được một người quen, Ưng Cửu, hắn mặc mãng bào (áo thêu như hình con rồng như chỉ có bốn chân, kém rồng một vuốt) tượng trưng cho thân phận Vương gia, đứng ở đó nhìn quanh, để lộ ra sự tự tin nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, còn giống một Hoàng đế hơn tam Hoàng tử Ân Lưu Triệu đang ngồi trên ngôi vị.
Sau khi xác định ai là người được chọn cho ngôi vị Hoàng đế thì bọn Y Thánh bận về việc chuẩn bị đăng cơ, mà ta đây căn bản không biết đăng cơ cần chuẩn bị cái gì, nên hiện tại có thể nhàn nhã dạo chơi Ngự Hoa Viên.
Nhưng vừa vào Ngự Hoa Viên thì từ xa đã có thể nhìn thấy cửu Vương gia Ân Thiên Tầm, cũng chính là Ưng Cửu công tử ngày ấy ở tửu lầu.
Ân Thiên Tầm bước chân đi đến trước mặt ta, thần sắc mang theo một chút xấu hổ:
- Lâm công tử, bổn vương không thể chiếu cố tốt cho Hi Phù cô nương, mấy ngày trước nàng liền không thấy bóng dáng, bổn vương đến nay còn chưa tìm được nàng.
Ta ôm quyền nói với cửu Vương gia:
- Mấy ngày trước chúng ta vừa vặn gặp được ngũ tỷ, hiện tại có Hi Nhiên chiếu cố tốt cho ngũ tỷ, cửu Vương gia không nên tự trách. Đây vốn không nên để Vương gia lo lắng cho ngũ tỷ.
Ân Thiên Tầm vui vẻ nói:
- Hi Phù cô nương quả thật ở chỗ các ngươi? Thế thì bổn vương an tâm rồi.
- Tá Quân.
Nghe được tiếng của Mộ Dung Hi Nhiên, ta quay đầu nhìn lại, thấy Mộ Dung Hi Nhiên bước chậm đến đây từ trong bụi hoa, xiêm y hồng nhạt nổi bật sự thanh nhã thoát tục của nàng, giống như tiên tử trong hoa, nàng cười lộ răng với ta khiến trăm hoa đều mất nhan sắc.
Nàng đi đến trước mặt ta, cũng không biết là lần thứ mấy nàng lộ ra vẻ mặt nửa bất đắc dĩ nửa sủng nịch như vậy, nàng đưa tay nắm một mảnh hoa trên đầu ta:
- Trên đầu huynh sao có thể có đóa hoa? Không phải huynh đến ngắm hoa sao? Chẳng lẽ chui vào bụi hoa mà đi sao?
Ta nghĩ đến vừa nãy hình như nổi gió, có thể là gió thổi lên. Ta vừa định giải thích thì Ân Thiên Tầm ho khan một tiếng không nặng không nhẹ, Hi Nhiên lúc này mới chú ý tới bên cạnh ta còn có người, ngại về thân phận, Mộ Dung Hi Nhiên cúi đầu nói:
- Gặp qua Vương gia.
Ân Thiên Tầm cười nói:
- Hi Nhiên cô nương cần gì quá để ý, chúng ta đều là bằng hữu, không cần những nghi thức xã giao này cũng được.
Mộ Dung Hi Nhiên đáp:
- Dân nữ không dám trèo cao. Tam Hoàng tử có việc tìm Tá Quân, dân nữ và Tá Quân xin được cáo lui trước.
Ân Thiên Tầm cũng không ép buộc:
- Nếu hai vị có việc vội thì bổn vương cũng không quấy rầy, ngày sau bổn vương tiếp tục mời hai vị qua phủ gặp mắt.
Ân Thiên Tầm đi rất xa xong Mộ Dung Hi Nhiên mới nhỏ giọng thì thầm:
- Xem ra cửu Vương gia là một người không dễ dàng đối phó.
Ta thập phần đồng ý:
- Đúng vậy, là một người không dễ xử lý - Vừa nãy Hi Nhiên tự xưng dân nữ rõ ràng là muốn vẽ ra khoảng cách với hắn, nhưng đồ không biết xấu hổ kia, ai muốn qua phủ ngươi gặp mặt chứ, ta ước gì vĩnh viễn cũng không nhìn thấy ngươi.
Chỉ là càng người như vậy thì càng khó chơi, hơn nữa thế lực đối phương lớn, lo chết ta...
Mộ Dung Hi Nhiên thở dài:
- Trong ba Vương gia thì cửu Vương gia thực lực cực mạnh, chỉ dựa vào thất Vương gia thì khó mà kềm chế được hắn, vạn nhất hắn tập kết binh mã làm loạn thì tam Hoàng tử cũng không biết có giữ được ngôi vị Hoàng đế hay không.
Mộ Dung Hi Nhiên nói xong theo bản năng nhìn về phía ta, thấy ta vẻ mặt ai oán nhìn nàng:
- Ta còn tưởng cuối cùng nàng cũng hiểu ra mà giúp ta chống tình địch, thì ra là chống quốc địch, ta thật đau lòng.
Mộ Dung Hi Nhiên bất đắc dĩ nói:
- Huynh đang nói đi đâu vậy.
Ta bĩu môi nói:
- Nàng không biết đâu, chỉ cần có động vật giống đực tới gần nàng thì ta đều hận không thể dùng tên lửa cho nổ bọn họ, nhưng mà lần nào nàng cũng còn cười với bọn họ - Động vật giống đực chính là Vương Cảnh Hủ, chính là thủ hạ của Hi Nhiên, còn cả Y Thánh và lão Quỷ, còn cả một con mèo đen nhánh mà lão Quỷ không biết đem về từ đâu mấy ngày hôm trước, tấn công!
Nghĩ lại thì cũng không đúng, đầu năm nay không phải chỉ giống đực mới nguy hiểm, giống cái cũng không thể buông tha!
- Cái gì? - Mộ Dung Hi Nhiên hiển nhiên không lý giải được ý của ta.
Ta ủ rũ:
- Không có gì - Xem ra chỉ có thể sớm giải quyết hết chuyện ở đây, sau đó mang theo Hi Nhiên rời đi thật xa mới có thể bỏ những người đáng ghét này ra.
Lấy chuyện sớm ngày rời đi làm mục tiêu, cố gắng phấn đấu đi!
Toàn thân ta nhất thời tràn ngập hăng hái.
Tam Hoàng tử gọi ta tới đơn giản là vì tình thế nghiêm trọng trước mắt. Phía nam lũ nghiêm trọng dẫn đến khó có thể ổn định nạn dân, dân chúng ở quê hương còn cần xây dựng lại. Á Tắc và Khuyển Tang ở phương bắc đại hạn, không có lương thực ăn, chỉ sợ bọn chúng sẽ dẫn binh xâm phạm đoạt lương thực.
Trong nước, ngôi vị Hoàng đế còn có người ở một bên như hổ rình mồi, hiện tại ngân khố quốc gia không có tiền, đăng cơ cần dùng một số tiền lớn, sau khi lên ngôi chỉ sợ ngay cả tiền cứu nạn cũng không có mà lấy, đến lúc đó tam Hoàng tử bị dân chúng phỉ nhổ, không cần phải nói cũng biết ngôi vị Hoàng đế khó giữ được.
Về vấn đề đăng cơ, ta rất rõ ràng cho hai chữ: giản lược.
Nhưng tam Hoàng tử là người muốn làm Hoàng đế, nếu không cho hắn mặt mũi thì cũng cần giữ chút mặt mũi cho hắn, giản lược là cần thiết, nhưng không thể giản lược đến độ khiến người khác cảm thấy hắn nghèo kiết xác, còn cần giản lược ra lợi nhuận!
Còn chuyện muốn trị thiên tai, dựa theo tình thế mà định ra.
Cuối cùng, thế lực của ba vị Vương gia, tuy rằng không muốn nói, nhưng tình hình thực tế đã chứng thật là Y Thánh lấy Yên Nhi cô nương áp chế thất Vương gia, thất Vương gia thất tình, trước mắt không còn lòng dạ nào với ngôi vị Hoàng đế. Nói cách khác, hiện tại nàng không muốn làm "người một nhà" cũng phải làm "người một nhà".
Cửu Vương gia hơi mạnh, nếu muốn đánh bại hắn phải liên thủ, cho nên hiện tại việc cần phải làm là liên Ngô kháng Tào (ý là liên thủ với bát gia để đánh cửu gia)!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT