Nhìn Mộ Dung Hi Nhiên đi ở phía trước không nhanh không chậm, ta lau mồ hôi một cái, đứng lên hít vào, ôm yết hầu kêu:
- Hi Nhiên, chờ ta một chút!
Chim trong rừng bị hù dọa, rầm rập rung cánh bay lên bầu trời.
- Tá Quân - Mộ Dung Hi Nhiên dừng bước chân, bất đắc dĩ thở dài - Tá Quân, nếu trước khi trời tối chúng ta còn chưa tới thôn trấn dưới chân núi thì buổi tối phải ăn ngủ ngoài rừng, vùng này thường có dã thú ẩn hiện, rất nguy hiểm.
Ta biết. Ta bĩu môi, ta dùng lực cường đại khuấy động không khí chủ yếu là muốn bước chân không tri giác của Mộ Dung Hi Nhiên chậm lại. Ta đã có thể cảm giác được chân ta đang không ngừng run rẩy. Nếu chân ta là máy móc, và bây giờ nó đang dùng run rẩy biểu đạt cho ta một ý, vậy thì phải là: Chân sử dụng quá độ, sắp hư hao.
- Hi Nhiên - Ta duỗi tay, cả người dựa vào Mộ Dung Hi Nhiên - Mệt muốn chết, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thật tốt đã - Đi từ buổi sáng đến chạng vạng, còn là đường núi gập ghềnh, có khi còn muốn dùng cả tay lẫn chân, có thể không mệt mỏi sao? Trọng yếu một chút nhất là...cả ngày cũng chưa ăn gì, không ăn không có động lực.
- Tá Quân - Trong giọng nói của Mộ Dung Hi Nhiên lộ ra bất đắc dĩ sâu sắc - Bằng không ta cõng huynh?
- Hở...quên đi - Ta bật người buông ra, thành thật đứng ở một bên.
Chuyện kể rằng thời cổ đại, cô nương tiểu thư không phải đều tứ chi vô lực tựa như gió đẩy đã ngã sao? Vì sao thể lực của Hi Nhiên còn tốt hơn ta, hơn nữa là tốt hơn nhiều...
- Tá Quân hẳn là sinh ở gia đình phú quý phải không?
- Hả? - Mộ Dung Hi Nhiên đột nhiên lên tiếng làm ta nhất thời không kịp phản ứng - Gia đình phú quý?
- Ừm - Mộ Dung Hi Nhiên gật gật đầu.
- Ta giống ra từ gia đình phú quý sao? - Ta sờ sờ đầu, thực ra đến nay ta vẫn không hiểu rõ nhà ta là làm gì. Kiếm tiền là chuyện của cha ta, con gái bất hiếu ta đây chưa bao giờ hỏi đến. Bất quá nhất định là ta sẽ không đột nhiên có ngày bị người ta bắt cóc đi rồi đòi cha ta vơ vét hết tài sản làm tiền chuộc.
Hẳn là loại trên ranh giới thường thường bậc trung và dưới ranh giới phú quý đi.
- Vậy quê nhà Tá Quân ở đâu?
- Quê nhà...ở phương xa xa xôi... - Cũng không biết giờ người thân ở phương xa của ta có vì ta mất tích mà sắp điên hay không.
- À - Mộ Dung Hi Nhiên lên tiếng, lúc sau lại không nói gì.
Lại tẻ nhạt.
Từ lúc bắt đầu buổi sáng, ta và Mộ Dung Hi Nhiên căn bản không trao đổi ngôn ngữ nhiều. Ta hỏi nàng cái gì thì nàng đáp thực cung kính, cảm giác như nàng nói chuyện với ta rất gượng ép. Ngay cả xưng hô cũng lễ độ cung kính gọi 'Phu quân', ta nghe nàng gọi mà một thân nổi da gà, gọi thêm vài lần thì cơ bản phải suy nhược thần kinh. Dưới sự cưỡng bức và đe dọa của ta, rốt cục nàng mới nguyện ý gọi tên. Sau đó thi thoảng nói xong vài câu liền lập tức lâm vào tẻ nhạt, căn bản không biết nói cái gì mới tốt.
Haiz, ông trời, ban thưởng cho ta mấy người sống đi, ta sắp buồn chết.
- Tá Quân xem kìa, phía trước có một gian nhà - Ta còn đang ai oán đã cảm giác thấy Mộ Dung Hi Nhiên kéo tay áo ta, nhìn theo hướng nàng chỉ, quả nhiên có một gian nhà làm bằng gỗ.
- Thật quá tốt! Có cơm chiều để ăn! - Trên nóc nhà bay ra khói trắng nhè nhẹ là biết đang nấu cơm.
Ta đã đói bụng một ngày!
- Đi! - Ta hưng phấn kéo tay Mộ Dung Hi Nhiên.
Giãy dụa rất nhỏ của Mộ Dung Hi Nhiên bị ta đang trong cơn hưng phấn cực độ bỏ qua.
- Có ai không? - Đứng ở trước cửa, ta lớn tiếng gọi vào bên trong.
- Lý đại thúc - Mộ Dung Hi Nhiên mềm nhẹ gọi một câu vào bên trong.
- Đây không phải là Hi Nhiên cô nương sao? - Chỉ chốc lát có một hán tử trung niên đi ra từ bên trong, nhìn thấy Mộ Dung Hi Nhiên thì lập tức lộ ra nét cười thật thà phúc hậu.
- Là Hi Nhiên cô nương đến sao! - Đi ra sau hán tử trung niên là một nữ tử trung niên, tay không ngừng lau chùi trên tạp dề, vừa nãy hẳn là đang nấu cơm.
- Lý đại nương - Mộ Dung Hi Nhiên gật đầu về phía nữ tử trung niên coi như chào.
-Vào nhà ngồi đi - Hán tử trung niên nhiệt tình hiếu khách, vung tay ra ý mời - Vị này là bằng hữu của Hi Nhiên cô nương phải không, cùng nhau vào đi, hàn xá sơ sài không có gì tốt để chiêu đãi, hai người xin hãy thứ lỗi.
- Lý đại thúc, hôm nay Hi Nhiên muốn đến ăn một bữa cơm của ngài - Mộ Dung Hi Nhiên mỉm cười nói với Lý đại thúc.
- Hai người quen biết sao? - Ta nhìn tình huống trước mặt mà ngưỡng mộ hỏi Hi Nhiên. Hỏi ra rồi ta mới hối hận, đây thực là một vấn đề ngu xuẩn, cảnh tượng này nhất định là quen biết rồi.
Mộ Dung Hi Nhiên "Ừ" một tiếng, cũng không giải thích nhiều.
Ta đặt mông ngồi xuống cái băng ghế, cảm giác khó chịu nổi lên, thái độ này của Mộ Dung Hi Nhiên rõ ràng cho thấy phân biệt đối xử, đối với Lý đại thúc kia thì cười đến như gặp gió xuân, đối với ta thì cứ tiếp tục không lạnh không nhạt như chơi bài tú lơ khơ, đây là lần đầu tiên từ lúc gặp nàng tốt hơn chút, tốt xấu gì còn cười với mình.
Cũng không biết ta chọc tới nàng thế nào đây.
- Dọn cơm, dọn cơm - Lý đại nương kêu la rồi đem bày đồ ăn lên bàn gỗ.
Mùi thức ăn bay tới, ta vốn đói bụng một ngày, lúc này đã sớm không kìm nén được, một phát liền nhảy lên từ cái băng ghế, lao về phía phòng bếp, giúp Lý đại nương bưng thức ăn. Chà chà, cũng chỉ là để sớm có thể bắt đầu ăn thôi, hơn nữa người ta mời mình ăn bữa cơm, giúp đỡ chút là cần thiết.
- Thật là một đứa bé ngoan - Lý đại nương vui tươi hớn hở cười với ta.
- Nên mà nên mà - Ta vừa đáp lời vừa giở trò tạp kỹ đem mấy chén đĩa đặt lên bàn.
- Đến đây, ăn nhiều một chút. Vị tiểu huynh đệ, chúng ta uống chút rượu đi - Ta vừa mới ngồi xuống, còn chưa cầm đũa liền nhìn thấy một vò rượu thay thế vị trí vốn là cái bát của ta.
- Đại thúc, cháu không uống rượu - Ta vội vàng đặt vò rượu về lại trước mặt Lý đại thúc.
- Đừng làm mất hứng, đến đây, uống chút đi! - Nói xong Lý đại thúc lại đặt rượu trở lại.
Ta không cần, cho tới bây giờ ta không biết uống rượu, vạn nhất biến thân thành cầm thú...*ho khan*...mặc dù có một Lý đại thúc có thể đúng lúc ngăn cản ta, được rồi, là nhất định sẽ bị ngăn cản, nhưng loại say khướt mất mặt đáng xấu hổ đến không được này hay nhất là không nên làm.
- Cháu thật sự thật sự uống biết rượu. Trước mười tám tuổi pama cháu, không đúng, là cha mẹ cháu nghiêm cấm cháu uống, sau mười tám tuổi cháu đột nhiên không có hứng thú với rượu. Cho nên cháu thật sự không biết uống - Lại vân vê ngón tay.
- Chuyện này... - Lý đại thúc nhìn Lý đại nương, rốt cục vẫn phải thu cốc về.
Ta thả lỏng một hơi, ngẩng đầu lên lại thấy Mộ Dung Hi Nhiên thẳng tắp nhìn ta. Ta cúi đầu, cố gắng và cơm.
Màn đêm buông xuống, sau khi tắm rửa qua thể thân mệt mỏi, bỗng nhiên thấy sảng khoái tinh thần.
Bất quá giờ này sảng khoái tinh thần cũng vô dụng, tiếp tục sảng khoái tinh thần thì vẫn cần phải ngủ.
- Đêm nay Hi Nhiên cô nương hãy ngủ chung với Lý đại nương - Lý đại thúc quay lại nhìn ta - Nếu Lâm tiểu huynh đệ không chê, hãy ngủ chung với ta đi.
Ta rất tỉnh táo gật gật đầu, sau đó bình tĩnh nói:
- Cháu ngủ cùng Hi Nhiên.
Nghe vậy Lý đại thúc mở to hai mắt, sau đó tức giận nói:
- Cậu! Cậu sao có thể như thế! Không ngờ tới cậu là người như thế!
- Cháu và Hi Nhiên đã thành thân - Tuy rằng ta cũng không biết làm sao sự tình lại biến thành dạng này - Cho nên cháu vẫn nên ngủ chung với Hi Nhiên đi - Kỳ thật ta cũng không muốn nói cho người khác biết chuyện này, tốt nhất chỉ có ta và Hi Nhiên biết, bất quá hiện tại thì...
- Hi Nhiên cô nương, tiểu tử này nói thật? - Lý đại thúc trầm mặt hỏi. Vừa nãy còn là tiểu huynh đệ, hiện tại liền thành tiểu tử... may mà ông ấy chưa nói súc sinh...
- Vâng. Hôm qua, trước khi mẹ cháu chết đã gả cháu cho huynh ấy - Giọng nói của Mộ Dung Hi Nhiên dịu dàng như nước ấm nghe mà không ra cảm xúc, không vui cũng không buồn.
- Chuyện này... - Lý đại thúc còn muốn nói gì đó nhưng lại nuốt vào lời sắp thốt ra - Hai người...nghỉ ngơi sớm một chút.
- Đại thúc đại nương, hai người cũng nghỉ ngơi sớm một chút, chúc ngủ ngon check - Phất phất tay với bọn họ, ta đi theo Mộ Dung Hi Nhiên vào phòng.
- Tá Quân... - Giọng Mộ Dung Hi Nhiên truyền đến từ phía sau.
- Ừ? Sao vậy? - Ta đóng cửa kỹ càng, xoay người lại.
Mộ Dung Hi Nhiên cúi thấp đầu khiến người ta không thấy rõ biểu cảm, bàn tay gắt gao nắm lấy góc áo lại nói cho người ta biết chủ nhân của nó đang khẩn trương thế nào.
- Bảy ngày đầu của mẹ ta chưa qua...Tá Quân có thể chờ mấy ngày không? - Cân nhắc mãi, cuối cùng Mộ Dung Hi Nhiên vẫn quyết định nói ra miệng.
- Chờ mấy ngày? Chuyện gì phải đợi mấy ngày? - Ta không hiểu ra sao.
- Hi Nhiên bây giờ là thê tử của Tá Quân, nên thực hiện nghĩa vụ làm vợ, cùng Tá Quân...cùng Tá Quân đi Chu Công chi lễ (quan hệ chăn gối). Nhưng mẹ ta vừa mới qua đời, Tá Quân có thể chờ mấy ngày, cũng cho Hi Nhiên chút thời gian để chuẩn bị sẵn sàng... - Mộ Dung Hi Nhiên lấy hết dũng khí mới nói hết được đoạn lời này.
Éc! Chu...Chu Công chi lễ? Ta nhất thời hóa đá.
Bất quá nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương kia của Mộ Dung Hi Nhiên, trái tim nhỏ bé của ta đập nhanh mãnh liệt vì một câu của Mộ Dung Hi Nhiên dần dần trở về tốc độ ban đầu.
Xem ra Hi Nhiên so với ta còn sợ hãi Chu Công chi lễ kia hơn. Khó trách một ngày hôm nay ta khẽ dựa gần là nàng liền trở nên lạnh lùng như vậy, thì ra là sợ hãi.
Ta cười gian tiểu nhân trong lòng.
- Nếu đã nói vậy, ngày hôm qua nên động phòng - Ta nổi lên lòng đùa giỡn, sải vài bước tới trước mặt Mộ Dung Hi Nhiên, nâng cằm nàng, đối diện với ánh mắt của nàng. Khóe miệng ta cong lên, lấy tay vuốt sợi tóc trên mặt Mộ Dung Hi Nhiên, ngón tay ôn nhu vuốt ve gương mặt như gốm sứ của nàng.
Ta cúi người tiến đến bên tai Mộ Dung Hi Nhiên, hơi thở ấm áp nhào lên cổ nàng.
- Nương tử thật đẹp... - Nói xong, một bàn tay của ta nắm lấy eo nhỏ không thể hiểu nổi của Mộ Dung Hi Nhiên. Người trong lòng rõ ràng ngẩn ra, thân thể cương lên không biết làm thế nào cho phải.
Xem ra hù dọa người ta rồi. Ta buông Mộ Dung Hi Nhiên ra, đột nhiên cảm thấy có chút khát nước, lui lại đến cái bàn rót một chén nước uống.
Ta hớp một ngụm nước rồi xoay người lại. *Phụt* nước vừa bị ta uống hết về tới mẹ đất yêu thương.
Lại một bộ y phục dừng ở bên chân, trên người Mộ Dung Hi Nhiên chỉ còn lại một cái áo sơ mi, nhưng nàng không hề dừng động tác cởi quần áo, tay nhẹ nhàng cởi bỏ vạt áo...
- Xin lỗi Hi Nhiên, ta đùa thôi! Xin lỗi xin lỗi! - Ta buông cái chén bước tới bắt lấy cánh tay còn đang hoạt động của Mộ Dung Hi Nhiên.
Ta bối rối giúp Hi Nhiên sửa sang lại quần áo, ngẩng đầu lại thấy mắt Mộ Dung Hi Nhiên đầy nước mắt.
- Ta chỉ đùa một chút. Nàng đừng khóc mà - Chứng kiến nước mắt của Mộ Dung Hi Nhiên không có chút dấu hiệu giảm bớt mà ngược lại càng chảy càng liệt thì ta thật sự muốn quay lại thời khắc vừa rồi, sau đó một tát đánh chết chính mình.
- Xin lỗi, Hi Nhiên - Ta nhẹ nhàng ôm Hi Nhiên vào trong ngực, hy vọng có thể mượn hành động này an ủi Mộ Dung Hi Nhiên một chút.
Cả phòng yên tĩnh, có thể nghe rõ ràng tiếng nức nở của Mộ Dung Hi Nhiên. Tiếng khóc dần dần nhỏ lại, Mộ Dung Hi Nhiên nhẹ nhàng đẩy ta ra.
- Giờ không còn sớm, vẫn nên đi ngủ sớm một chút thôi - Mộ Dung Hi Nhiên ngẩng đầu, nước mắt bám trên lông mi theo động tác của nàng mà rơi xuống.
Ta đưa tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, cười cười:
- Được rồi, nàng ngủ giường, ta nằm úp sấp trên bàn là xong.
Mộ Dung Hi Nhiên xoay người liếc nhìn cái giường, nói:
- Giường tuy nhỏ nhưng có thể nằm hai người - Nói xong cũng không đợi ta đáp lại mà kéo tay ta nằm xuống.
Nhìn ra được Mộ Dung Hi Nhiên vẫn rất sợ ta, nàng dán chặt lấy giường, bên ngoài bỏ trống một vị trí lớn.
Ta cởi áo khoác nằm vào, hai người cứ như vậy nằm nhìn nhau, lại lâm vào xấu hổ.
Con mắt liếc loạn chung quanh, ngay tại lúc ta bối rối xem có nên kể chút chuyện xưa đồng thoại để xoa dịu không khí hay không thì giọng nói của Mộ Dung Hi Nhiên nhỏ nhẹ truyền đến:
- Tá Quân là người tốt.
Ta sửng sốt, nhìn lại mặt Hi Nhiên thì nàng đã đóng mí mắt lại.
Ta thật bi phẫn, ngày hôm qua mẹ vợ vừa tặng huân trương người tốt làm quà tặng, ngay hôm sau nương tử lại tặng huân trương làm vật kỷ niệm.
Ta sờ sờ cằm, hay là bộ dạng ta thật sự giống người tốt?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT