Trì Nhã Trác rất thích trò chuyện cùng với mọi người, lại còn biết tạo bầu khí vui tươi, ở trong đám người ta như cá gặp nước, tự nhận là chuyên về nghệ thuật, bọn họ cũng vui vẻ lắng nghe.
Nhã Bửu ngồi ở một bên quầy bar, xuyên qua ly rượu nhìn về phía bên kia, mặc kệ có bao nhiêu người, Bùi Giai vẫn nổi bật nhất. Cho dù có đứng đơn độc mọi người cũng thể nào rời mắt khỏi .
Rất nhiều người tìm bắt chuyện, Nhã Bửu ngẫu nhiên nghe được vài lời bàn tán về , có gì hơn là về mặt tài chính, Bùi Giai là người kiếm tiền rất giỏi.
Về phần Trì Nhã Trác, Nhã Bửu nghĩ, ở trong mắt Bùi Giai ta mới là phụ nữ trưởng thành, hai người giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ, thể , lấy tố chất của Trì Nhã Trác, hẳn là có thể thích hợp với Bùi Giai.
Nhìn thấy thái độ của bọn họ, hận thể tát xoá sạch nụ cười duyên dáng mặt Trì Nhã Trác. Kỳ thực Trì Nhã Trác nói bất cứ thứ gì cũng chỉ khiến trong lòng thêm khó chịu.
Diệp Thịnh nhìn thấy Nhã Bửu xuất , lại còn mang theo gương mặt ưu sầu, dễ dàng kích thích tiếng lòng ta. ta đã từng ấn tượng về , nhưng chỉ giới hạn ở bề mặt, thuộc loại đứng xa xa nhìn thỏa mãn hơn. Nhưng tiếng lòng vừa động, liền thể khắc chế muốn thân cận rồi.
Hôm nay Nhã Bửu mặc chiếc váy màu trắng, tóc xoã tung ở phía sau lưng, tóc còn gắn thêm một bông hồng nhỏ, rất độc đáo. ngồi lặng lẽ, tựa như bình sứ khiến cho người ta mê mệt.
Nhã Bửu nghiêng người, ghế quầy bar theo động tác của dịch chuyển về phía Diệp Thịnh, đôi chân thon dài cùng với tư thế mạnh mẽ vô tình lọt vào ánh mắt ta, nhịn được ta ngửa đầu uống cạn một hơi.
“Em muốn yên tĩnh.” Nhã Bửu , có nghĩa là thích chào đón ta.
Diệp Thịnh dường như hiểu, ngồi xuống bên cạnh Nhã Bửu, cách hồi lâu ta mới quay đầu : “Gọi em là Nhã Bửu, có được hay ?”
Nhã Bửu nghiêng đầu nhìn Diệp Thịnh, hiểu rõ lắm.
“ muốn theo đuổi em.” Diệp Thịnh nghiêm túc nói.
Nhã Bửu có chút men say, đầu óc chậm nửa nhịp, hồi lâu mới hiểu: “Mấy hôm nữa em trở về Đan Mạch rồi.”
“ sẽ theo em.” Diệp Thịnh .
“Đừng đùa, Diệp Thịnh, trước mắt em muốn nghĩ tới chuyện tình cảm.” Nhã Bửu cự tuyệt.
Diệp Thịnh có thể đến địa vị ngày hôm nay, cũng là tinh trong tinh , phải loại người dễ dàng thoái lui: “Em thử làm sao biết?”
Gió thổi qua làm bay mái tóc mai của , đem phân nửa mùi thơm đặc trưng của cơ thể thổi đến chóp mũi ta, cổ họng ta di chuyển, tựa như chàng trai mười tám tuổi lần đầu tiên biết , tim đập loạn xạ, nhịn được nghiêng người qua.
Nhã Bửu nghĩ Diệp Thịnh lại dám lớn mật, muốn thoát ra, hoặc là tát ta một cái, nhưng làm. Đêm nay, Bùi Giai và Trì Nhã Trác dựa vào cái gì có quyền vui vẻ?
Huống chi Diệp Thịnh còn là bạn thân của Bùi Giai. Hạt giống ác ma và mầm móng điên cuồng trong lòng Nhã Bửu trỗi dậy, dần dà càng lớn, mãi cho đến khi Diệp Thịnh hôn lên môi .
Nước mắt suýt nữa chảy ra, điên rồi, tự mình biến mình thành một người quẩn trí, bất quá thất tình thôi mà, thất tình thì phải cam chịu hay sao, còn muốn thông qua Diệp Thịnh để thu hút sự chú ý của Bùi Giai.
Nhã Bửu nhanh chóng quay đầu uống cạn ly rượu, lạnh lùng nhìn Diệp Thịnh nói: “Thử? Em đối với có cảm giác, hết hy vọng rồi.”
Từ trước tới giờ luôn để lại ấn tượng tốt, tuy rằng vẻ mặt lạnh lùng nhưng rất hiếm khi lạnh như bây giờ. Đáng tiếc gương mặt lạnh băng này ngược lại càng kích thích Diệp Thịnh, trắng ra, ta hứng thú, đây lại là bệnh chung của đại đa số đàn ông.
Đầu Nhã Bửu có chút đau, sau khi cự tuyệt Diệp Thịnh liền trực tiếp trở về phòng, đến nửa đêm lại bị Mỹ Bảo gọi: “Dậy , bọn họ mở tiệc tùng ở du thuyền.”
“ , em muốn ngủ thôi.” Tâm trạng của được tốt như Mỹ Bảo.
Mỹ Bảo từ trước đên giờ đều thích bị cự tuyệt, đem Nhã Bửu từ giường kéo lên, mặc đồ cho , còn lưu loát trang điểm, sau đó nâng mặt lên, hôn cái: “Bảo bối, em rất đẹp, ai có thể vượt mặt được em.”
“Tô Ngải và em trước giờ quan hệ rất tốt, chẳng lẽ em nể mặt? Vừa rồi party là , ngay cả chào hỏi cũng .” Mỹ Bảo chỉ chỉ vào trán Nhã Bửu.
Lúc leo lên thuyền, chú rể và một đám đông đứng ở trước buồng dâu, bọn họ quẩy rất nhiệt tình.
“Nhìn bọn họ kìa, chị lại muốn kết hôn rồi.” Mỹ Bảo cười , ngẩng đầu đối diện Trì Nhã Trác: “Có phải em và Bùi Giai sắp kết hôn ? Lần trước chị còn nhìn thấy em thử áo cưới.”
“ vậy chăng? Chúc mừng, chúc mừng.” Lang Kỳ Phương từ trước đến nay đều luôn phối hợp.
Trì Nhã Trác nghe xong tim đập thình thịch, có chút yên nhìn Bùi Giai cái, nếu như bị ngộ nhận, ta có thể xấu hổ, Trì Nhã Trác nhanh chóng lắc đầu giải thích: “ có, lần trước là chị của em kết hôn, em làm phù dâu, lúc đó em nhất thời hứng chí, chỉ muốn thử áo cưới thôi ạ.”
“Vậy à.” Mỹ Bảo chuyện nữa, nhưng chỉ mới hai ba câu khiến trái tim Trì Nhã Trác mềm yếu, nếu người đàn ông tính chuyện cưới hỏi với bạn gái mình, thái độ của người bị hỏi sẽ cảm thấy khó chịu.
“Mặc dù A Giai quen nhiều phụ nữ, nhưng nó vẫn xem Nhã Trác là tri kỷ, mỗi ngày em đều làm bữa sáng đem tới cho nó, mọi người trong Hoàn Cầu đều xem em là bà chủ tương lai rồi.” Kỳ Niệm mở miệng , ta là chị họ của Bùi Giai, những lời này từ trong miệng ta ra, hàm xúc cũng rất rõ ràng.
“Chị Kỳ Niệm.” Trì Nhã Trác nũng nịu giận dỗi, sắc mặt đỏ bừng.
Bùi Giai chuyện, dường như cũng phản bác.
“Một người ăn chơi trác táng như Lugo còn phải hồi tâm chuyển ý, hai vị này lẽ nào lấy được vợ.” Trình Y San cười , thậm chí còn liếc sang Diệp Thịnh và Bùi Giai.
Diệp Thịnh cười : “Đừng tính em vào, chỉ cần đối phương gật đầu cái, ngày mai tiến đến giáo đường.” xong, Diệp Thịnh còn thâm ý nhìn sang Nhã Bửu.
Cái nhìn này ở đây ai cũng thấy ràng, tập thể phát ra thanh “E hèm”.
Trong lòng Nhã Bửu chột dạ, dạ dày lại rất đau.
Có người liền đổi đề tài, Nhã Bửu thở dốc hơi. Những người thuyền đều tràn đầy năng lượng, bọn họ còn muốn chơi đến tận bình minh, Nhã Bửu nói nhỏ với Mỹ Bảo tiếng, lên tầng cùng của du thuyền, tận hưởng gió biển.
Buổi tối gió thổi rất mạnh, vừa khéo có thể phân tán sự đau đớn của dạ dày.
Tối nay trời đẹp, trời đầy những vì sao, Nhã Bửu lẳng lặng đứng nhìn, cúi đầu thấy người cũng đứng khoang thuyền, bóng dáng cao ngạo, ngón tay kẹp điếu thuốc, tư thế rất quen thuộc.
Lúc Nhã Bửu nhìn Bùi Giai, Bùi Giai cũng vừa vặn quay đầu, bọn họ nhìn nhau chưa đến một giây, tầm mắt liền di chuyển, thái độ này chứng tỏ quan tâm.
Nhã Bửu sững sờ tại chỗ. Câu nói tái hôn của Mỹ Bảo hiện lên trong đầu, nhưng trước khi chia tay Bùi Giai đã nói, cho dù Mỹ Bảo có đổi ý cũng đừng bao giờ quay lại tìm … Nhã Bửu biết rằng bọn họ chẳng còn cơ hội, khi lựa chọn Mỹ Bảo chính là lúc đã đánh mất rồi. sống trong tuyệt vọng hai năm, tự cho rằng mình có thể bình tĩnh đối diện, kết quả chỉ vì một câu nói của Mỹ Bảo, một ánh mắt của Bùi Giai, đã đủ hủy diệt rồi.
Nghĩ vậy, dạ dày Nhã Bửu lại trở nên quặn đau, rốt cuộc chịu đựng được, nôn ra.
“Sao vậy?” Giọng của Bùi Giai vang ở sau lưng, mùi hương quen thuộc khiến cho Nhã Bửu cảm thấy bối rối, muốn chật vật ở trước mặt .
“Nhã Bửu, sao vậy?” Đây là giọng của một người khác, Nhã Bửu chỉ cảm thấy lỗ tai mình đau ĩ, còn phân biệt được ai nữa rồi.
“Cậu ở đây chăm sóc ấy, tớ tìm Mỹ Bảo.” Đó là giọng nói của Bùi Giai, tại sao, lúc sinh bệnh ở cạnh mà lại tìm Mỹ Bảo?
Hôm sau Nhã Bửu được đưa tới bệnh viện, xét nghiệm mới biết là viêm dạ dày mãn tính, bác sĩ khuyến cáo là phải điều dưỡng.
Nhã Bửu trở lại thành phố H, bị bà Đường cưỡng chế ở nhà nghỉ ngơi. Kết quả cầm hộ chiếu vụng trộm bay sang Đan Mạch, bà Đường tức giận ở nhà mắng mỏ, bảo cánh mọc cứng cáp, có bản lĩnh cả đời đừng trở về nhà.
Đương nhiên thể cả đời trở về, Mỹ Bảo thông báo kết hôn, chú rể vẫn là Arthur, hôn lễ dự định sẽ tổ chức vào tháng sáu.
Vì muốn tặng cho Mỹ Bảo một món quà cưới độc đáo, bay đến Paris rồi mới bay trở lại thành phố H, từ sân bay trong nước ra, giương mắt nhìn liền thấy Bùi Giai.