xong tự tay kéo hành lý vào phòng ngủ của , mãi cho đến khi rời khỏi tầm mắt, mới hồi phục tinh thần, lý trí vẫn thể nào chiến thắng tình cảm, gọi điện cho một nhà hàng quen thuộc.
Nhã Bửu khó xử nhìn thoáng qua chén dĩa bàn, biết làm cơm, cũng biết rửa chén, ngày mai sẽ có người giúp việc đến xử lý. Nhưng phiền toái là Bùi đại thiếu gia lại thích sạch sẽ, đành phải bắt đầu tự rửa.
Nhã Bửu quan sát, sắc mặt hơi kém, Bùi Giai xem phòng ngủ của thành nhà của . Cái này gọi là gì?
Nhã Bửu tắt TV, vặn mở cửa phòng tắm. Căn hộ này phòng tắm và phòng ngủ được thiết kế riêng biệt, cho nên quá lo lắng có người tiến vào.
Ngọn đèn trong phòng mờ nhạt, Bùi Giai thư thả nằm ở giường ngủ, hô hấp đều đều.
“Bùi Giai.” Nhã Bửu giọng gọi.
phản ứng.
“Bùi Giai.” Nhã Bửu cất cao giọng lần nữa.
“Em có phiền ?” Bùi Giai kiên nhẫn trở mình đưa lưng về phía Nhã Bửu.
rất muốn cước đá văng xuống giường, nhưng nhìn vẻ mệt mỏi của trong lòng bỗng nhiên trở nên mềm yếu. Chỉ có thể bê áo ngủ vào phòng tắm, vẫn còn quên khóa cửa lại.
Nhã Bửu tắm rửa xong, đứng lâu ở bên giường của mình, giường đủ rộng, hai người ngủ cũng chạm vào nhau, điều này hiển nhiên tốt lắm, dễ dàng khiến Bùi Giai sinh ra hiểu lầm.
Nhã Bửu rời khỏi giường lớn, bê gối cùng thảm ra sofa chấp nhận ngủ đêm. cho rằng bản thân trằn trọc yên, trắng đêm mất ngủ, kết quả lại ngủ thật sâu.
Lúc tỉnh lại chỉ cảm thấy ngực nóng ấm, mọi thứ dường như ẩm ướt.
“Tỉnh rồi?” Bùi Giai chôn đầu ở trước ngực .
Còn chưa kịp phản ứng, miệng đã ngậm chặt đầu nhũ hoa của , lưỡi mút mát khiến tê dại.
Hơn nửa đêm, Nhã Bửu vẫn chưa tỉnh ngủ, lại bị Bùi Giai trêu đùa, ngày hôm sau tỉnh dậy trời sáng hẳn.
Nhã Bửu vừa mở mắt, chào đón chính là vết xanh tím chi chít người, hơi chút thanh tỉnh bị Bùi Giai trở mình áp dưới thân.
Đàn ông thật đáng sợ, ăn no ngủ kỹ, Nhã Bửu giãy dụa thật lâu, kết quả Bùi tiên sinh giống như uống thuốc kích dục, rất nhanh sau đó kiềm chế nổi.
cảm thấy có điều gì đó đúng, vội vàng đẩy vọt ra, cuối cùng bị kéo đến gian bếp, áp bàn cơm.
“Đường tiểu thư thích làm tình ở bàn cơm, thú vị.” Bùi Giai cắn lỗ tai , : “Bùi tiên sinh sẽ thỏa mãn theo sở thích của Đường tiểu thư.”
Nhã Bửu phẫn nộ đến đỏ cả người, trong mắt tràn ngập hơi nước, bám ̉ Bùi Giai thở gấp: “Đừng… em chịu đựng nỗi.” run run .
Bùi Giai bị tiếng rên kia kích thích, tròng mắt đỏ hoe, xuống tay căn bản hề thương tiếc.
“Đủ rồi.” Nhã Bửu mềm oặt nằm ở bàn.
Cuối cùng Bùi Giai cũng buông tha : “Ừ, đủ ba lần rồi?” Bùi Giai bế đứng dậy.
Nhã Bửu hít thở hơi, nghiêm túc : “Bùi Giai, chúng ta cần chuyện.”
Bùi Giai xếp tờ báo, đứng lên rót cho ly sữa: “Được, em ăn điểm tâm trước.” Bùi Giai thay Nhã Bửu lấy ghế dựa, lại cúi người hôn lên mặt , lúc này mới trở lại vị trí cũ ngồi xuống.
Thậm chí đeo mắt kính cũng rất đẹp trai, Nhã Bửu thể cưỡng lại loại cấm dục này, cầm ly sữa uống hơi để giảm bớt xao động.
Có Bùi tiên sinh ngồi ở trước mặt giống như là liều thuốc có thể thay cơm, Nhã Bửu ăn liền hai miếng sandwich, một ly ngũ ́c và một phần trái cây.
Bùi Giai đặt tờ báo xuống, lấy mắt kính, hất cằm với Nhã Bửu ra hiệu, hai người cùng nhau di chuyển đến ghế sofa.
Nhã Bửu sắp xếp lại suy nghĩ của mình, hắng giọng, nghiêm trang : “Bùi Giai, em có bạn trai rồi. Chuyện xảy ra đêm qua là sai lầm, chúng ta cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì .”
“Ngày hôm qua dùng biện pháp an toàn, có muốn mua thuốc tránh thai ?” Câu nói đầu tiên suýt nữa đâm thẳng vào tim Nhã Bửu.
Nhã Bửu thở sâu, biểu cảm bất lực nhìn .
“ biết là sai lầm, vì sao còn để nó phát sinh?” Bùi Giai lại hỏi.
Nhã Bửu trả lời được.
“Ngày hôm qua vì sao mở cửa cho , biết rõ nếu mở cửa ra thì sẽ có chuyện.”
Nhã Bửu muốn thừa nhận điểm này.
“Đừng vội phủ nhận, em mặc quần áo mát mẻ như vậy đứng ở trước mặt , phải cố ý thì là gì?”
“Bùi Giai!” Nhã Bửu siết chặt nắm tay.
“Gọi Bùi tiên sinh.” Bùi Giai .
“Bùi tiên sinh”, cách xưng hô này cơ hồ khiến cho Nhã Bửu nhớ lại, chỉ khi ở giường mới kêu gọi như thế, giờ phút này ràng là mỉa mai .
Bùi Giai lấy tay vòng lên ̉ Nhã Bửu, kéo lại: “Được lắm, chúng ta đến đây chuyện sai lầm.” Bùi Giai vỗ má Nhã Bửu, buông ̉ ra. “Đừng là em quên chuyện tối hôm qua, hoặc là để nhắc lại. . . . . .”
Dừng chút, lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Cơ thể em bây giờ nhơ nháp sự phản bội, còn muốn trở lại với thằng đàn ông kia?”
“Đây là vấn đề giữa em và Martin.” Nhã Bửu mạnh miệng: “Cho dù em và Martin chia tay, em cũng thể ở bên cạnh .”
Mặt Bùi Giai trầm xuống, nheo mắt làm ngơ: “Mỹ Bảo kết hôn rồi. Đường phu nhân cũng phải vấn đề, gánh nặng kia hãy để lo, Nhã Bửu, đây phải là lý do.”
“Đừng rằng em thích . Là ai ở Hoàn Cầu thuê tủ bảo hiểm chỉ vì cất giữ tạp chí có tin tức về ?” Bùi Giai tiến sát từng bước.
Câu nói này khiến cho Nhã Bửu vô cùng xấu hổ: “Làm sao biết, điều tra em?”
“Đúng, xác thực là điều tra em. Em hẳn là ràng nhất, chúng ta làm sao có thể điều tra đối phương.” Giọng Bùi Giai dõng dạc.
Nhã Bửu tức giận nói nên lời.
“Chuyện tủ bảo hiểm chẳng phải là thám tử tư điều tra, cũng phải Hoàn Cầu giữ bí mật cho khách hàng, mà là lần đó gặp em, em cầm một cuốn tạp chí tay, lúc sau ra thì thấy nữa. Cho nên đoán, cuối cùng lại theo dõi camera mới có suy luận này.” Bùi Giai chuyện giống như thần thám đối mặt với tội phạm.
“Lúc đó điều tra camera làm gì?” Nhã Bửu lầm bầm.
Lúc đó, lúc đó chỉ sinh nghi, nghĩ rằng mình lại gặp Đường Mỹ Bảo thứ hai, muốn cùng nhà họ Đường tái diễn lại chuyện quá khứ. Nhưng ai biết được sau này lại phát sinh rất nhiều chuyện.
Giờ phút này, Bùi Giai tự nhiên thể với Nhã Bửu, muốn mất hạnh phúc tương lai gần kề: “Em nghĩ thế nào?”