Nhã Bửu nhận thức được khóa kéo đằng sau lưng bị tụt xuống, bàn tay kia mạnh mẽ luồn sâu xuống phía dưới, cô cảm thấy ngộp thở, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên cô ngượng ngùng, nơi ấy dễ dàng bị anh chì chiết không chút thương tiếc.

Cô thở gấp gáp, giãy dụa thế nào cũng không trốn được tay và môi anh, trong lòng vừa hổ thẹn vừa phấn khích, cảm giác này kích thích cô đến cực hạn, không tự giác lại nhiệt tình nghênh đón.

Thân thể Bùi Giai thoáng nhích ra, Nhã Bửu khẽ mở đôi môi, ánh mắt cô tràn ngập sắc xuân.

“Lái tới Mạn Nguyệt Loan.” Bùi Giai ấn phím call phân phó tài xế.

Tài xế còn chưa kịp phản ứng, đầu dây bên kia đã cúp máy, A Thái trấn định đánh vô lăng thay đổi phương hướng, trong lòng anh ta cảm thấy kỳ lạ, theo ông chủ đã nhiều năm rồi, cũng chưa từng thấy ông chủ đưa phụ nữ về nhà.

Ba chữ “Mạn Nguyệt Loan”, Nhã Bửu nghe xong cũng giật mình, tuy rằng cô không biết “Mạn Nguyệt Loan” là gì, nhưng điều này khiến cho quan hệ của bọn họ càng thêm tiến triển.

Đầu óc Nhã Bửu mơ mơ màng màng nghĩ đến chuyện kế tiếp, cô chưa bao giờ nghĩ tới, cũng chưa hề chuẩn bị tâm lý. Cô còn chưa kịp suy xét, anh lại tiếp tục hôn cô rồi.

Đầu tiên là anh nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm khắp môi cô, rồi môi anh ngậm môi dưới cô mút vào, anh dùng đầu lưỡi nhiệt tình kích thích, cô “ưm ưm” hai tiếng, mưa rền gió dữ liền hóa thành tiếng rên nhẹ nhàng.

Hai người hôn nhau rất lâu, đã sớm vượt qua giới hạn thời gian và không gian.

“Nhã Bửu.” Giọng Bùi Giai có chút khác thường, khàn khàn hai chữ “Nhã Bửu”, anh nỉ non gọi, Nhã Bửu ngẩng đầu, ở trong mắt Bùi Giai cô nhìn thấy bản thân mình.

Đôi mắt ươn ướt, vành môi sưng tấy.

Ở trong mắt Bùi Giai, ngoài da thịt phiếm hồng, vị trí phía dưới của cô còn bị tay anh miết, chỗ váy trượt đến khuỷu tay lộ ra bầu ngực căng tròn ẩn hiện dưới lớp áo ngực, một bên ngực còn bị anh bóp nhẹ.

Trong lòng Nhã Bửu rầu rĩ, cô muốn cự tuyệt nhưng khi nhìn vào mắt anh cô lại không nói nên lời, cô cảm thấy mình cũng khát vọng anh.

Lần này anh không nghiền cánh môi cô nữa, ngược lại dùng đầu lưỡi liếm nhẹ một vòng, giống như vừa khẩn cầu lại vừa an ủi vuốt ve, cử chỉ dịu dàng khiến cô không thể kháng cự.

Xe dừng ở Mạn Nguyệt Loan, Nhã Bửu và Bùi Giai vẫn còn đang hôn nhau kịch liệt, chờ đến khi cô đánh đấm đẩy anh ra để thở, cô liếc ra ngoài, xe đã ngừng.

Nhã Bửu sửng sốt đẩy đẩy Bùi Giai, nhỏ giọng nói: “Đến rồi.” Sau đó tay chân cô luống cuống sửa sang quần áo.

Bùi Giai đưa tay thay cô kéo khóa đằng sau lưng, lại cúi đầu hôn mạnh trên cột sống cô, in xuống đó một dấu hôn.

“Anh xuống trước.” Bùi Giai nói.

Nhã Bửu gật đầu, hai tay cô loạn xạ chỉnh tóc, từ trong túi xách lấy gương ra soi, chỉ nhìn một cái mà cô trở nên hoảng hốt, môi cô sưng đỏ, nhìn qua cũng biết vừa rồi bọn họ đang làm gì, Nhã Bửu không còn dũng khí bước xuống xe.

Đáng tiếc, cửa xe lúc này mở ra, anh đưa tay đến trước mặt cô, là một loại tư thế mời mọc.

Nhã Bửu không dám nhìn thẳng Bùi Giai, trong lòng chật vật, cô muốn đi ra nhưng lại sợ hãi do dự.

Thời gian trôi qua khoảng ba giây, hoặc là hơn ba phút, cuối cùng đáy lòng cô bị tiểu ác ma xâm chiếm, thời tiết ban đêm đẹp quá, vì sao lại không dám phóng túng một đêm?

Cô đặt tay vào lòng bàn tay anh.

Bùi Giai nghiêm cẩn nhìn Nhã Bửu, anh cầm tay cô dắt tới ngưỡng cửa.

Nhã Bửu đứng ở trong phòng ngủ của Bùi Giai, mặc dù đã hạ quyết tâm nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện phát sinh kế tiếp, cô không thể trấn định được nữa rồi, nhất là khi cô nhìn thấy tấm drap giường màu xám.

Bùi Giai thuận tay đóng cửa, anh đem cà vạt ném lên sofa, đi đến một góc quầy rượu, anh rót một ly, đưa qua cho cô.

Nhã Bửu lúc này cần thêm can đảm, cô nhận lấy ly rượu uống cạn, hơi tẫn ngẩn tần ngần cũng không dám nhìn anh, nghe thấy anh hỏi: “Nữa không?” Nhã Bửu lại nhận lấy.

Sau khi uống hết hai ly rượu, toàn thân cô đỏ ửng.

Bùi Giai cầm lấy ly rượu trong tay Nhã Bửu rút đi, nói: “Đừng uống nữa.” Sau đó anh ôm eo cô, kéo gần khoảng cách. Trên thực tế Bùi Giai không thích hôn môi, anh vốn là người ưa sạch sẽ, so với hôn môi anh thiên vị việc tiếp xúc thân thể hơn.

Đầu lưỡi của Nhã Bửu lại bị Bùi Giai mút mạnh, cô mơ mơ màng màng nghĩ, Bùi Giai đúng là cao thủ tình trường, hơi thở của anh hòa trộn với mùi nước hoa và hương vị của cô. Anh bắt đầu kéo khóa, cô phản ứng kịp thời, hai tay để trước ngực anh: “Em, em muốn đi tắm.”

Trong mắt Bùi Giai thất vọng rõ rệt, anh không đồng ý buông tay.

Nhã Bửu xoay người, lúc này Bùi Giai mới nới lỏng tay, ở trên môi cô hôn một lúc nữa, khàn khàn nói: “Ừ.”

Nhã Bửu được đặc xá đi vào phòng tắm.

“Không có quần áo của em, mặc tạm cái này.” Anh đưa áo sơ mi trắng qua cho cô.

“… Cám ơn.” Nhã Bửu chật vật trốn vào toilet, cô nhìn chiếc áo trong tay nhớ tới những người phụ nữ trong phim, phụ nữ mặc áo đàn ông trông rất quyến rũ, Nhã Bửu cũng từng muốn thử, nhưng không phải ở lần đầu tiên.

Lần đầu tiên, cô muốn được nằm trên một chiếc giường trải đầy hoa hồng, mặc cho cánh hoa rải dài tung tóe.

Nhã Bửu ngắm nhìn bốn phía, trong toilet không có đồ dùng của nữ, bàn chải đánh răng chỉ có một, trong lòng cô cao hứng lại nhớ tới đồ dùng cá nhân và nước hoa của mình đều để trong hành lý, cô không thể thế này ra đi ra? Nhã Bửu miễn cưỡng mặc lại nội y.

Hai tay cô chống trên bồn rửa mặt, nhìn nhìn người trong gương, tối hôm qua dường như ngủ không ngon giấc, tình trạng làn da không được láng mịn, cô thế này có thể đối mặt với lần đầu tiên không?

Cô dán người lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, không nghe được gì, lại xoay người cầm lấy ly thủy tinh trên bồn rửa mặt, lật úp ở trên cửa nghiêng tai nghe, vẫn không có động tĩnh.

Nhã Bửu như một tên trộm, mở cửa, thăm dò bốn phía, xác định an toàn, lúc này cô mới xách theo giày cao gót rón rén đi ra.

Bùi Giai chắc là đang tắm, Nhã Bửu nhẹ nhõm, cô ra khỏi phòng đi xuống bậc thang, đi đến cạnh cửa, hành lý của cô được để một bên, thuận tay kéo lên, định mở cửa lại bị hệ thống bắt nhập mật khẩu.

Nhã Bửu vô cùng chán nản, từ bên trong mở ra cũng phải cần mật khẩu? Bùi đại thiếu gia thường xuyên ở đây, không phải là quá khoa trương rồi sao? Mức độ chống trộm còn cao cấp hơn ngân hàng, thật không hổ danh là ông chủ của ngân hàng quốc tế.

Nhã Bửu cố gắng ôm hy vọng, cô thử ấn đại sáu con số, đây là sinh nhật Bùi Giai, không chính xác. Nhã Bửu lại thử tiếp, vẫn như cũ không chính xác. Cô cân nhắc ngày sinh nhật của mẹ Bùi Giai, phía sau lưng chợt có người nói: “Mật mã là 202139.”

Nhã Bửu giống như đang đi đào binh bị bắt tại trận, cô lập tức đứng nghiêm, xoay người qua chỉ thấy Bùi Giai mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen, anh đang đứng trên bậc thang nhìn cô.

Trong ấn tượng của Nhã Bửu, đàn ông mặc áo ngủ đều luôn khó coi, nhất là đàn ông Nhật Bản. Bùi Giai không giống như vậy, cho dù anh đang mặc một chiếc áo ngủ, nếu đưa anh thêm một cây trượng, dáng vẻ lúc này sẽ trông giống quốc vương —— một quốc vương anh tuấn.

Hơn nữa quốc vương này lại vô cùng quyến rũ.

Đương nhiên đây không phải là thời điểm để cho cô tưởng tượng, khuôn mặt Bùi Giai lúc này sầm xuống.

“Anh đi thay quần áo, lái xe đưa em về.” Bùi Giai nói xong thì xoay người vào phòng ngủ, không cho Nhã Bửu cơ hội giải thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play