Một vầng trăng khuyết như lưỡi liêm treo lơ lững giữa đêm đen như mực, từng lọn gió mát mẻ thanh lương thổi vào phòng, ánh nến lay động trái phải, giống như trái tim tiểu thất giờ khắc này.

Đây không phải lần đầu tiên y đụng vào cây gậy gỗ này trên người Chử Thiếu Kiệt, mơ hồ cũng hiểu được nó hình như không phải gậy tầm thường như vậy, nào có cây gậy nào đụng vào lại nóng như lửa thế?

Miên Miên thân thể cũng không đốt lửa, vấn đề nhiều lên, y cúi thấp đầu, hai tai dài đen nhung nhung ngượng ngùng xoắn xít thành một đường cong cong.

Tiểu Thất thấp tiếng hờn dỗi nói: “Miên Miên, ta không hỏi nữa.”

“Côn gỗ??”

Chử Thiếu Kiệt thiếu chút nữa thì cười đến sốc hông, ôm Tiểu Thất đang phản ứng luống cuống, thầm nghĩ nên ra ta từ chỗ nào.

Hắn nhìn chằm chằm hai tai đen nhánh hơi cong cong, chậm rãi nói: “Tiểu Thất thật sự muốn đây là vật gì?”

“…”

Chử Thiếu Kiệt cười cười, “Thật ra cái gậy này Tiểu Thất cũng có.”

Tiểu Thất che lấy đôi mắt mở to dưới lớp vải mỏng, “Ta cũng có? Sao ta lại không biết đâu.”

Y cũng không có sở thích mang theo gậy gỗ nha.

Chử Thiếu Kiệt lộ ra nụ cười quỷ quyệt, ngón tay lần xuống dưới, chậm rãi tháo mở dây lưng.

Tiểu Thất cả kinh, thân thể giật nảy khiến Chử Thiếu Kiệt phải đề sức áp xuống, bất an sốt sắng mà hơi nhích nhích, “A, Miên Miên ngươi đang làm gì thế…”

“Tìm gậy cho ngươi.”

Ngón tay thô ráp xẹt qua thắt lưng trên trán đổ tầng tầng mồ hôi, Chử Thiếu Kiệt ghé gần đến quan sát phản ứng của Tiểu Thất, đông tác trong tay không chậm trễ chút nào.

“Nhưng mà, nhưng mà, tìm gậy vì sao còn phải cởi quần?”

Thân thể mát lạnh, Chử Thiếu Kiệt bao ôm cả người Tiểu Thất vào trong ngực, nhẹ nhàng thả một hơi thở nóng vào bên gáy non mềm, chóng lại dục vọng phun trào dâng lên trong ngực, ánh mắt ám trầm.

Tiểu Thất đúng là rất đẹp mắt đâu, không một đường nét nào không căng mịn mềm dai mà ngây ngô, tuổi trẻ thật tốt.

“Miên, Miên Miên, a!”

Tiểu Thất cúi đầu khinh hô, hơi thở gấp gáp nóng rực ong ong rơi vào bên cổ Chử Thiếu Kiệt, mười ngón tay siết trắng bệch, tóm chặt vạt áo hắn lo tha, trong miệng hừ loạn ra khí, “Ngươi, ngươi đụng nơi nào nha, ân!”

Hoãn thần nửa ngày, Tiểu Thất hơi di chuyển thân thể, vòng tay siết chặt trên eo thị uy vỗ nhẹ, Chử Thiếu Kiệt thở ra một hơi nóng rực, “Đừng lộn xộn, tiếp tục như vậy nữa ta có thể sẽ không nhịn được, ân?”

Tiểu Thất ngực phập phồng thở dốc lên xuống, “…A.”

Chử Thiếu Kiệt hỏi: “Tiểu Thất thoải mái không?”

Tiểu Thất hơi dao động, cuối cùng gật đầu. “Miên Miên, ta biết gậy gỗ là cái gì, ngươi, ngươi sau này đừng lại…”

Trăng treo lơ lửng trên thinh không giờ khắc này cũng e thẹn trốn vào tầng mây, cả viện triệt để tối đen, bóng đêm trêu ngươi, câu ra trái tim rục rà rục rịch của Chử Thiếu Kiệt.

“Tiểu Thất, ta rất yêu ngươi.”

Chử Thiếu Kiệt thẳng thắn toàn bộ tâm ý của mình, “Ta muốn sinh hoạt cùng ngươi, ngày đêm chung giường chung gối, kể cả chuyện xảy ra vừa rồi, còn cso rất nhiều chuyện thân mật chưa làm qua, ta đều muốn làm cùng ngươi, chỉ làm với ngươi.”

Hắn còn nói: “Ta vốn định chờ ngươi lớn hơn một chút mới nói cho ngươi, nhưng ta nhìn không nổi.”

Cuối cùng hắn hoit: “Tiểu Thất, ngươi nguyện ý không?”

Gió ngừng thổi, cây ngừng lay, Tiểu Thất chuyển động thân thể, tay khoát lên khuỷu tay Chử Thiếu Kiệt, ửng hồng hai bên má dần đậm sâu, y xuyên qua lớp gạc mỏng nỗ lực nhìn rõ ràng quang ảnh mơ hồ, trong đầu phác hoạ ra mỗi tấc hình dáng mặt mày Chử Thiếu Kiệt, tim đập như hươu chạy, nhỏ giọng nói: “Ta nguyện ý.”

“Bông tơ bông tơ, ta nguyện ý.”



Một đêm ấm áp ngọt ngào, ánh sáng mỏng manh lọt vào phòng, Chử Thiếu Kiệt nương theo tuyến ánh sáng yếu ớt, để tầm nhìn rơi vào thuỵ nhan của Tiểu Thất không thể dứt ra.

Nụ cười bên khoé miệng hắn mãi chưa thể ngừng, đêm qua càng là một đêm không thể chợp mắt, không thể tin được Tiểu Thất trong ngực này đã cùng với hắn thành một đôi, coi lòng trống vắng mười năm đột nhiên lấp đầy toàn người này, tư vị mật ngọt lan tràn trong lòng, khoé miệng cười đến toan mỏi.

“Tiểu Thất.”

Hắn gẩy gẫy hàng mi dài đổ xuống của thiếu niên, môi hồng hào của người đương trong mộng hơi cong lên, mơ mơ hồ hồ gọi: “Miên Miên…”

Chử Thiếu Kiệt nheo mắt, ý cười bên môi không ngừng khuếch tán, cúi đầu, lần lượt ngậm mút hai phiến môi mềm mại kia, “Sao lại cứ khiến người thương như vậy đâu.”

Tiểu Thất dưới vầng sáng ảm đạm di động tỉnh táo dậy, y xoa môi sưng tấy, mũi hít vào hương, bên người lại không còn nhiệt độ hằng quen.

“Miên Miên?”

Y xoa xoa hai tai, tai đã khôi phục dáng dấp lúc trước, không cần đội đấu bồng nữa.

Ngoài phòng có người đẩy cửa đi vào, “Tiểu công tử, ngươi dậy rồi.”

Tiểu Thất kéo áo mỏng, “Ngươi là?”

Người kia nói: “Tiểu công tử cứ gọi ta là Nhị Hổ đi, ta là người Huyện thái gia lưu lại dặn dò chăm lo đồ ăn cho ngươi, nếu có chuyện gì khác, cứ gọi ta là được.”

Nhị Hổ là một thiếu niên tay chân chịu khó làm việc nhanh nhẹn, Chử Thiếu Kiệt cho cậu chút bạc, cố ý căn dặn cậu chăm sóc Tiểu Thất thật tốt.

Tiểu Thất hỏi: “Miên, Huyện thái gia đâu?”

Nhị Hổ nói: “Huyện thái gia đã dẫn người đi tìm nguồn nước rồi, tiểu công tử đừng sợ, ta ở lại đây cùng ngươi, không đi đâu cả.”

Tiểu Thất thân thể mềm mại yếu đuối, Nhị Hổ chưa từng thấy dạng người như y trước đây, thở cũng không dám thở hồng hộc, Huyện thái gia đã đích thân phân phó chăm sóc cẩn thận, nhất định là người rất quý giá đi.

Chỉ tiếc đôi mắt không nhìn thấy, chân cũng có vấn đề.

Nhị Hổ rón rén uy Tiểu Thất ăn điểm tâm, lo lắng y buồn bực, dẫn y ra sân ngồi một lát, kể cho hắn chút chuyện lý thú trong thôn để giải buồn, lúc Tiểu Thất cười rộ lên, Nhị Hổ khờ nói: “tiểu công tử, ngươi cười rộ lên còn đẹp hơn cả hoa.”

Cũng không trách Huyện thái gia che chở y chu toàn, đến trong thôn, bạc chẳng tiếc, cuồn cuộn áo cơm tốt nhất đưa đến chỗ y đây.

Tiểu Thất chưa từng nhìn thấy chính mình dáng dấp lớn lên thế nào, y hiếu kỳ hỏi: “Ta thực sự rất dễ nhìn sao?”

Nhị Hổ gật đầu mạnh, nhớ tới mắt y không nhìn được, đỏ mặt liên tục nói: “Thực sự rất đẹp, ta chưa từng đọc sách nên cũng chẳng nghĩ ra được lời nào dễ nghe cả, tiểu công tử đẹp hơn so với tất cả các cô nương ta từng gặp qua trong thôn.

Tiểu Thất có chút vui mừng, “Kia Huyện thái gia sẽ yêu thích ta đi.”

Nhị Hổ tâm tư thô thiển, không lĩnh hội được ý tứ trong lời nói của y, “Chắc chắn là thích.”

Tiểu Thất sờ sờ gạc mỏng quấn trước mặt, có lúc y thực rất muốn xem xem chính mình, nhưng mà trước hết, người y muốn nhìn thấy nhất vẫn là Chử Thiếu Kiệt.

Gió nóng thổi xuôi bên tai y nỉ non, “Thực nhớ Miên Miên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play