Chân đi khập khiễng, miệng không ngừng nguyền rủa Hiên Viên Hoàng chết không được tử tế, cô còn độc mồm trù “người anh em” của hắn bị hỏng, cho hắn cả năm cũng không thể “làm ăn” được gì. Mỗi một bước đi, Trầm Phi Yên cảm thấy người mình như bị lăng trì, đau đớn. So sánh cô lúc này với loài bạch tuộc quả không sai, khổ sở lê bước như động vật không xương, đau chết đi được.
Đều là do cái tên không biết tiết chế kia hại, cho dù hắn thích đến cỡ nào cũng không nên hành hạ cô thành thế này chứ, biến cô thành người chẳng ra người, ngợm không ra ngợm, thật giống con bạch tuộc không xương xấu xí. Bi kịch chính là, cô lớn từng này mà bước đi loạng choạng y hệt một đứa trẻ con đang tập đi.
"Có chuyện gì?" Vừa mở cửa, Trầm Phi Yên tức giận, không kiên nhẫn hỏi.
Trong nháy mắt, cô đột nhiên ngây người, tự hỏi ở đây sao sinh ra nhiều trai đẹp vậy?
Sa Khung đứng ngây trước cửa, vừa nhìn thấy cô gái có gương mặt trắng trẻo thì lập tức đỏ ửng. Cậu ta vội vàng cúi thấp đầu không dám ngước nhìn Trầm Phi Yên, nhưng trong giây lát cũng đủ cho cậu ta thấy “cảnh xuân” trước ngực cô, khe rãnh mê người thấp thoáng ẩn hiện.
"Mời… mời… mời cô mặc quần áo tử tế ạ." Sa Khung ngượng ngùng khom lưng, nửa ngày mới lắp ba lắp bắp thốt lên được vài chữ. Nếu thấy cái gì không nên thấy, nhất định cái mạng nhỏ của cậu sẽ không giữ được.
"Á..." Lúc này cô mới nhớ tới thì đã… hơi muộn, Trầm Phi Yên phát hiện quần áo trên người vô cùng xộc xệch, có vài cái nút còn bị bung ra, đã vậy trước ngực đầy dấu hôn đậm nhạt. Nói một cách khác, khuôn ngực cám dỗ của cô đều được phô bày hết cho người đối diện “chiêm ngưỡng”.
Cuống quít cài nút áo cẩn thận, cô xấu hổ hỏi:"Cậu tìm tôi có chuyện gì? Tôi không quen cậu.”
Sa Khung đứng chôn chân phía sau môt lúc mới dám ngẩng đầu lên, nhìn đôi môi sưng đỏ của cô, hơn nữa vừa chứng kiến cảnh tượng như vậy, tuy rằng tuổi cậu cũng không lớn lắm nhưng cũng khiến Sa Khung lập tức hiểu được đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Dù sao cậu cũng chỉ là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi nên bộ dạng của Trầm Phi Yên cũng dọa đến cậu ít nhiều. Sa Khung hít một hơi sâu như lấy hết can đảm, nghẹn ngào thành khẩn nói:"Phu nhân, xin cô cứu chị gái của tôi, cậu chủ đuổi chị tôi ra khỏi tòa thành mất rồi."
Nghĩ đến việc cậu chủ sa thải chị mình, Sa Khung chỉ có thể cuống quít đến gặp cô van xin cầu cứu. Tuy lần đầu gặp, nhưng cậu cảm thấy cô chính là người duy nhất có thể cứu được chị gái mình.
Nếu không phải hôm nay cậu tình cờ đến đây thăm chị thì cậu cũng chẳng biết trong này có phụ nữ. Tòa thành là tài sản của tổ tiên Hiên Viên gia mấy đời để lại, rất ít người lui tới, được xem như một nơi tôn nghiêm, không bao giờ có chuyện cậu chủ dẫn phụ nữ về đây chơi đùa. Vì thế Sa Khung rất thích nơi này.
"Chị gái cậu là ai vậy?" Trầm Phi Yên mơ hồ, ngước nhìn cậu thanh niên ngây ngô trước mặt, lại cảm thấy đường nét cậu ta nhìn rất quen thuộc như đã gặp ở đâu rồi, nhưng cô suy nghĩ mãi mà vẫn nghĩ không ra.
Sa Khung vừa nghe, đáy mắt lập tức ngân ngấn nước, nói:"Chị tôi tên Sa La, là quản gia của tòa thành này. Bởi vì lần trước sơ suất không bảo vệ tốt phu nhân, cậu chủ tức giận liền sa thải chị, không cho ở lại Hiên Viên gia nữa, thậm chí còn đuổi ra khỏi thành bảo. Tôi xin cô cứu chị tôi với. Cả nhà chúng tôi đều là người giúp việc của Hiên Viên gia, cha mẹ chúng tôi cũng vậy, cả đời phục vụ ở đây và mất tại nơi này. Vì thế nơi đây đối với chị rất đỗi thiêng liêng và là chỗ ở duy nhất, nếu chị bị đuổi đi, chị sẽ chết mất."
Giờ phút này Trầm Phi Yên mới tỉnh ngộ, đường nét đẹp trai của cậu thiếu niên này đúng là rất giống Sa La.
Sa La, cô gái có gương mặt lạnh như băng kia, tuy luôn vô cảm và đạm mạc, nhưng luôn xử lý mọi việc thỏa đáng, ngày hôm đó lại còn chu đáo mang cho cô một lọ hoa Tường Vi thơm ngát. Một người tốt như vậy, bởi vì không bảo vệ được cô nên bị sa thải.
"Cậu dẫn tôi đi gặp Hiên Viên Hoàng ngay, cái tên lạnh lùng độc ác, sao chỉ vì một việc cỏn con liền đuổi một người luôn trung thành và tận tâm như thế chứ!!" Trầm Phi Yên nghĩ đến mà bốc hỏa, một cô gái nhỏ bé như Sa La căn bản không thể địch lại năm tên đàn ông to con đó, Hiên Viên Hoàng không phải có ác ý hay sao?
"Cám ơn, cám ơn phu nhân!" Đôi mắt ngập nước tràn đầy vẻ kích động, Sa Khung khẽ đưa tay quệt mắt, nhanh chóng dẫn Trầm Phi Yên đi đến đại sảnh gặp Hiên Viên Hoàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT