Chạy đến rơi cả dép nhưng tiếng bước chân phía sau càng ngày càng tới gần, chạy gần đến cửa mới thấy trên đó có một cái khóa lớn. Trên trán cô lấm tấm mồ hôi lạnh, Trầm Phi Yên đạp vài cái lên cửa, nhưng cửa này qua chắc, hoàn toàn không động một chút.
Đột nhiên mắt cô sáng lên, phát hiện ra một cái cửa sổ nhỏ tựa hồ có thể đi xuống dưới.
"Đuổi theo mau, phải bắt sống bằng không chúng ta chỉ còn đường chết thôi đó!" Một giọng đàn ông giận dữ rống lên, sau đó hai người nhanh chóng chiu vào cửa sổ.
Ra tới bên ngoài, Trầm Phi Yên giật mình, cô đang đứng cao hơn mặt biển khoảng 10m, dưới chân là gió biển thổi lồng lộng, cây cầu ở giữa không trung cũng bị gió thổi làm cho thân thể bị rung lắc dữ dội. Cô sợ không dám nhìn xuống phía dưới, toàn thân đều run rẩy, cô thực sự rất sợ hãi. Chạy như vậy cứ như kiểu bị kích thích do dính phải lăng tiêu hoa vậy, mà cô lại không thích kiểu kích thích này tí nào.
Sao những người này lại muốn bắt cô, cô trở về cũng đã lâu rồi, lại không có ai nhận ra. Có lẽ là phải đi thắp nhang xả xui thôi, cả người Trầm Phi Yên đều treo trên thang dây, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, chỉ sợ mình sơ ý một chút là có thể được gặp Diêm Vương.
Hiên Viên Hoàng còn chưa đến gần tòa thành nhưng khi ngồi từ xa nhìn lại thì thấy có mấy điểm đen nhộn nhạo trên tường thành của mình. Xe đến gần hơn thì điểm đen cũng càng lúc càng rõ ràng hơn, trái tim của hắn cũng vì thế mà muốn ngừng đập.
Hiển nhiên, hai người trên thang dây đang muốn bắt sống Trầm Phi Yên, đôi mắt Hiên Viên Hoàng lạnh băng lại như có lửa đang phun ra. Lấy ra khẩu súng cất trong ngực, nhắm vào phía hai người kia, chuẩn xác hai tiếng, hai người trên thang dây từ trên cao nặng nề rơi xuống như con bướm hỏng cánh.
Trầm Phi Yên hoảng sợ thiếu chút nữa cũng nhảy khỏi thang dây, cô nghe thấy tiếng súng, sau đó là hai bóng ma xẹt qua trước mặt, trên chiếc váy trắng của cô cũng xuất hiện hai ba dấu máu nho nhỏ.
Cô run rẩy, xụi lơ không dám động đậy, vẫn còn chưa biết phải làm thế nào cho phải. Lúc này, phía dưới đột ngột truyền lên tiếng hét điên cuồng: "Trầm Phi Yên, em nắm chắc thang cho tôi, bằng không có xuống âm phủ tôi cũng không để cho em sống dễ chịu đâu!"
Cả người Hiên Viên Hoàng tức giận, ngay cả hơi thở cũng như bị Trầm Phi Yên siết chặt trong tay đến không chịu nổi, hắn thật không dám tưởng tượng điều gì. Nhỡ đâu, nhỡ đâu Trầm Phi Yên....
Nghe thấy giọng nói truyền tới từ phía dưới, cô quay đầu nhìn lại, đôi mắt ngấn nước: "Tôi không động, anh mau tới cứu tôi xuống đi, huhu!"
Tình hình rất là gay cấn, lúc này mặc dù không có sát thủ truy giết, nhưng mà bản thân đang treo giữa không trung thế này nên không tránh khỏi sợ hãi, Trầm Phi Yên kêu cứu theo bản năng.
"Nắm chặt sợi dây, tôi lập tức đưa em xuống!" Hiên Viên Hoàng nhanh chóng chạy vào tòa thành, cố định mình bằng dây tường ở trên tầng cao nhất, trượt từ phía trên xuống, nhanh chóng ôm lấy Trầm Phi Yên.
Bắt đầu từ lúc được Hiên Viên Hoàng ôm vào người đó, cơn sợ của Trầm Phi Yên nhanh chóng tan đi, trong lòng cảm thấy ấm áp hơn nhiều. Hóa ra đây chính là cảm giác an toàn.
Cái ôm của Hiên Viên Hoàng đầy khoan dung, hơi thở của người đàn ông này lập tức tràn vào mũi Trầm Phi Yên khiến cô chợt cảm thấy ngượng ngùng. Co người lại trong lòng hắn, thế giới lúc này đây tựa như yên bình mà dừng lại vậy.
Nương vào dây thừng, hai người cũng từ từ tiếp đất, chuyện đầu tiên Hiên Viên Hoàng làm là lấy tay che mắt Trầm Phi Yên lại, hắn không muốn cô nhìn thấy thi thể của hai người kia đang phơi trên bãi biển.
Ôm Trầm Phi Yên trực tiếp đi vào tòa thành, sắc mặt của Hiên Viên Hoàng chưa giãn ra được là bao. Chuyện lần này khiến hắn rất giận rồi. Không ngờ lại còn có ý đồ đụng tới Phi Yên của hắn, đã vậy thì đừng trách hắn không để ý đến cái tình nghĩa huynh đệ kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT