Trầm Phi Yên vừa mới rời đi thì điện thoại của Trưởng Tôn Lưu Lam liền vang lên.
"Này, hồ ly, Phi Yên nhà cháu đã rời đi chưa?" Giọng nói non nớt nhưng có điểm ác liệt vang lên. Trưởng Tôn Lưu Lam ngắm nghía cái ngòi bút vàng trong tay, hiện tại đứa nhỏ nào cũng khó đối phó thế này sao? Thằng bé có tính cách như vậy, quả thật hắn không nghĩ nó là một đứa trẻ.
Ví dụ như cuộc điện thoại này từ tên quỷ nhỏ kia gọi đến, vì nó biết bí mật của hắn nên nó uy hiếp, bắt cánh tay đắc lực của mình đi đến Trung Quốc.
Lòng hắn thật bi ai, Vivian có một đứa con như vậy làm hắn ăn cũng chẳng dễ.
"Đại khái là ngày mai sẽ bay tới Trung Quốc, hiệu quả làm việc của Vivian rất cao." Trưởng Tôn Lưu Lam đối với cô gái mà chính tay mình bồi dưỡng ra tuyệt đối tin tưởng.
"Hồ ly, lần sau gặp lại." Giọng nói của đứa trẻ bên kia lộ ra vui sướng làm hắn có chút khó chịu, bị một đứa nhỏ nắm đuôi làm hắn cực kì khó chịu.
"Này, chú có một món quà muốn tặng cháu, hay chú nhờ người tuyển cháu nhé, để chúc cháu và mẹ cháu có thể sống một cuộc đời vui vẻ."
Người cầm microphone bên kia ngây người ra ba giây, từ khi nào mà hồ ly lại tốt như vậy, hắn không bắt cóc, không đuổi giết cậu thì đã là đáng mừng lắm rồi, hiện tại lại tặng quà cho cậu.
Hòa nhạc một ván, trong mắt Trưởng Tôn Lưu Lam hiện lên sự giảo hoạt vô tận, giờ phút này vẻ mặt của hắn hoàn toàn là đang muốn xem kịch.
Không đến nửa giờ, một quyển báo được gửi tới Trầm gia, còn cố ý làm cho chữ nhỏ ở đầu đề thêm lớn.
Mở văn kiện ra là một tờ báo của Trung Quốc, trên đầu tờ báo ghi rõ "Hôn lễ của Hoàng Đế".
Hai tay Trầm Phi Dạ cơ hồ muốn bóp nát tờ báo, đôi mắt phẫn nộ trừng đôi tình nhân trên mặt bìa.
Trưởng Tôn Lưu Lam chết tiệc, nói rằng muốn tặng quà cho cậu quả nhiên là giả, thực chất là hắn đưa cho cậu một tin tức động trời.
Khuôn mặt cậu ta như cẩm thạch tinh tế được con dao nhỏ và nhọn đục đẽo mà thành, chiếc mũi cao khéo léo, đôi môi anh đào nhẵn nhụi, chỉ có đôi mắt là hiện lên vẻ thâm thúy, vừa đen láy lại vừa lóe lên ý lạnh của bắc cực.
"Hiên Viên Hoàng, hãy chờ đấy." Khóe môi Trầm Phi Dạ nhếch lên toát ra vài phần tàn nhẫn, bây giờ cậu ta hoàn toàn đã không còn bộ dáng tiểu vương tử lúc trước nữa.
Nó bước nhanh vào phòng mình, sau đó mặc một chiếc áo gió, đeo một cái cặp lên lưng rồi để lại một tờ giấy lên bàn.
Trước khi đi cậu đem tờ báo chói mắt kia thiêu cháy, xác định không còn cái gì đáng bận tâm, Trầm Phi Dạ mới bước ra khỏi cửa.
Trầm Phi Dạ bắt taxi đi thẳng tới sân bay.
Cha thân mến, con Trầm Phi Dạ tới đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT