Hai mươi phút sau,
ông cảnh sát trưởng Gunderson gọi điện cho Jenni báo rằng cảnh sát đã
xác định được nơi gọi đến và đã biết Erich đang ở vùng lân cận của
Duluth.
Duluth là vùng cực Bắc của bang Minnesota, phải mất sáu
tiếng đồng hồ xe mới đến được nơi đó. Jenni thầm nghĩ, nếu như vậy thì
Erich sẽ xuất phát từ Duluth vào buổi chiều mới đến được đây để có thể
nhìn qua ô cửa sổ vào lúc tám giờ tối. Vậy thì, ai sẽ trông nom hai đứa
bé? Không lẻ Erich để chúng ở một mình? Hay là chúng đã chết rồi? Nàng
nhớ rõ kể từ ngày 16 tháng Hai đến nay, chưa được nói chuyện với các
con. Thế là gần hai tuần lễ rồi.
Sau khi biết tin về Erich, bằng một giọng dửng dưng nàng nói với ông cảnh sát trưởng:
- Anh ta đang hoảng loạn rồi!
Ở đầu dây bên kia, không một lời an ủi, ông cảnh sát trưởng nói:
- Tôi cũng nghĩ như thế!
- Vậy chúng ta có thể làm gì?
- Bà có muốn chúng tôi cho công bố lệnh truy tìm hay chúng tôi cho đài truyền hình và báo chí biết tin này.
- Vậy thì, chúng tôi sẽ lập một đội tuần tra đặc biệt để rà soát kỹ trong toàn vùng Duluth. Ngoài ra tôi cũng muốn gởi đến nhà bà một nhân viên
cảnh sát vì thấy rằng tính mạng của bà có thể lâm nguy.
- Không được đâu, Erich sẽ biết ngay.
Đã gần nửa đêm. Lúc này là cuối tháng Hai, hằng đêm nàng khấn nguyện cho
các con, nàng khóc suốt đêm bên gối. Sáng mai khi thức dậy, dẫu thấy
mình trong gương đôi mắt sưng húp, Jenni vẫn ăn mặc tươm tất để đi xuống nhà dưới, pha cà-phê và rửa dọn ly tách.
Rồi, khoát áo đi ski,
Jenni vội vã ra ngoài và đi quanh ngôi nhà, để đến bên cửa sổ căn bếp,
nàng trông thấy nơi đây những dấu chân còn hằn trên tuyết, chúng xuất
phát từ cánh rừng rồi quay trở lại. Nàng thầm nghĩ, hẳn là Erich đã đứng nơi đây, khuôn mặt dán vào ô kính, để rình rập mình.
Đến trưa, ông cảnh sát trưởng lại gọi đến:
Ông nói:
- Thưa bà Jenni, tôi đã trao đổi với bác sĩ Philstrom. Theo ông Philstrom thì chúng ta phải công bố việc truy tìm hai đứa bé, nhưng quyết định là quyền ở bà.
- Xin ông cho tôi có thời gian để suy nghĩ. - Nàng đáp với ý định muốn hỏi ý kiến của Mark.
Bà Rooney ghé thăm Jenni vào lúc hai giờ chiều.
Bà ta nói:
- Jenni à, chúng ta soạn đồ ra may vá nhé!
- Đúng đấy.
Cầm lấy chiếc ghế gần bếp suởi, bà Rooney điềm tĩnh soạn ra những mảnh vải vuông, bà nói:
- Chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ thấy ông ta xuất hiện
- Ai?
- Erich chứ còn ai. Jenni à, bà hẳn biết là Caroline đã hứa với Erich là
luôn có mặt vào ngày sinh nhật của ông ta. Hai mươi lăm năm qua kể từ
ngày bà Caroline mất, Erich luôn có mặt vào ngày hôm đó. Mới năm ngoái
đây thôi Erich đã đi khắp nhà như tìm kiếm một cái gì đó.
- Và bà nghĩ rằng lần này ông ta cũng trở về?
- Luôn luôn như thế.
- Này Rooney, hãy hứa với tôi là đừng kể chuyện này cho bất cứ ai kể cả Clyde.
Rooney nhiệt tình gật đầu:
- Như vậy, chỉ có hai ta là biết giờ Erich trở về, phải không Jenni?
Jenni dứt khoát giữ kín cái tin này và nàng cũng không cho Mark biết khi anh
gọi điện đến để khuyên nàng cho ông cảnh sát trưởng công bố lệnh truy
tìm, nàng từ chối lời đề nghị của Mark.
Nàng nói:
- Mark à, hãy chờ thêm một tuần nữa xem sao.
Tuần lễ chấm dứt vào ngày 9 tháng Ba. Sinh nhật của Erich nhầm vào ngày 8.
o O o
Nàng tin chắc là Erich sẽ về nhà vào ngày 8. Nếu biết điều này hẳn ông cảnh
sát trưởng và Mark sẽ yêu cầu nàng cho phép được đưa cảnh sát đến mai
phục trong các vùng kế cận nông trang. Nhưng Jenni biết Erich sẽ linh
cảm được ngay. Nếu hai đứa trẻ còn sống, thì đây là dịp sau cùng để nàng có thể cứu chúng. Erich đang mất dần sự tĩnh táo.
Sống trong lo sợ suốt tuần lễ, Jenni không thể làm gì được ngoài việc cầu xin ơn Trên giúp nàng.
Nàng đếm từng ngày trôi qua... ngày hai, ba, tư, năm sáu... cầu xin cho trời đừng đổ tuyết. Đường xá được thông thoáng, sáng ngày bảy. Có điện thoại của ông Hartley gọi đến từ New York..
Ông Hartley nói:
- Jenni, lâu quá tôi không được tin gì của bà. Bà có khỏe không? và cháu gái thế nào?
- Cám ơn ông, chúng tôi vẫn ổn cả..
- Jenni à, chúng tôi rất tiếc báo cho bà một vấn đề khá rắc rối. Hẳn bà
còn nhớ Wellington Foundation, cơ quan trước đây đã mua hai bức tranh
"Mùa gặt ở Minnesota và Mùa xuân ở nông trang" với một giá rất cao.
- Vâng, tôi nhớ.
- Sự việc là khi họ lau chùi những tác phẩm này thì phát hiện thấy lộ ra
một chữ ký Caroline Bonardi dưới chữ ký của ông Erich, như vậy là ông
Erich đã mạo nhận ký vào những bức tranh mà ông không hề vẽ. Jenni à,
tôi sợ rằng sẽ bùng ra một vụ tai tiếng. Chiều mai, ban lãnh đạo
Wellington Foundation sẽ triệu tập cuộc họp bất thường và sau đó có buổi họp báo. Như vậy, chiều mai, giới báo chí sẽ làm rùm beng chuyện này.
- Ngăn họ lại! Phải ngăn họ lại!
- Ngăn ư? Làm sao tôi có thể ngăn họ? Việc giả mạo là điều rất nghiêm
trọng, một khi người ta đã trả bạc triệu cho một tác phẩm của họa sĩ mới nổi... và khi người nghệ sĩ đó được ca ngợi thì không ai chịu im tiếng
với một vụ giả mạo. Jenni à, tôi rất tiếc nhưng việc đó vượt ngoài tầm
của tôi. Khi tôi nói với bà đây, thì một cuộc điều tra đang tiến hành để xác định lý lịch của Caroline Bonardi, vì tình bạn nên tôi báo cho bà
biết.
- Tôi sẽ báo lại với Erich, cám ơn ông Hartley.
Một
lúc lâu sau khi gác máy, Jenni vẫn còn ngồi sửng, mắt nhìn vào ống nghe. Nàng biết chẳng còn cách gì để chặn đứng vụ tai tiếng. Rồi đây giới báo chí sẽ đổ đến đòi gặp Erich. Chẳng mấy chốc họ sẽ biết ngay rằng
Caroline Bonardi là con gái của họa sĩ Everett Bonardi và là mẹ của
Erich Krueger. Chỉ cần chú tâm xem xét những bức tranh là người ta có
thể xác định được rằng chúng đã có cách đây trên hai mươi lăm năm.
Nàng lên lầu ngủ sớm với hy vọng Erich sẽ muốn trở về hơn khi thấy ngôi nhà
đã chìm trong bóng tối. Jenni đi tắm như đêm đầu tiên mới đến đây; nàng
đã cho vào nước tắm một nắm bột thơm mùi thông, mùi thơm lan tỏa khắp
phòng. Nàng thả tóc ngâm trong nước. Nàng mặc vào chiếc áo ngủ màu ngọc
bích rồi đặt bánh xà phòng thơm mùi thông dưới gối và đảo mắt nhìn quanh phòng. Mọi thứ đồ vật đã ở nguyên chỗ cũ chẳng có gì làm xáo trộn cái
tính thích ngăn nắp của anh ta, hai cánh cửa tủ đã đóng, màn cửa kéo
ngay ngắn.
Sau cùng nàng lên giường và bỏ máy bộ đàm mà ông cảnh sát đưa cho nàng vào ngăn bàn ngủ.
Suốt đêm không hề chợp mắt, Jenni lắng nghe tiếng đồng hồ điểm từng giờ.
Nàng thầm gọi, Erich, hãy về đây. Và biết rằng nếu anh ta có ở đó thì
mùi thông sẽ dẫn dắt anh ta đi về phía hành lang. Nhưng, khi những tia
nắng đầu tiên xuyên qua bức màn thì cũng chẳng có động tĩnh gì của
Erich. Jenni ngủ đến tám giờ sáng. Một ngày mới làm tăng thêm nỗi sợ hãi của nàng. Đêm qua, nàng đã mong được nghe có tiếng chân, được trông
thấy cánh cửa mở ra và Erich đến tìm nàng, đến kiếm bà Caroline.
Chỉ còn vài tiếng đồng hồ trước khi bản tin buổi chiều được phát đi trên đài phát thanh.
Trời âm u, nhưng tin khí tượng cho biết tuyết sẽ không rơi. Jenni không biết mình nên mặc áo gì. Nàng thầm nghĩ, Erich rất đa nghi nếu thấy nàng mặc gì khác ngoài chiếc áo sandai và quần tây, anh ta có thể cho rằng nàng
đang chờ đợi một người đàn ông nào đó.
Nàng không buồn nhìn mình
trong gương, bởi sáng nay, nàng đã dành thời gian để chăm chú nhìn khuôn mặt mình, nàng đã sững sờ khi trông thấy đôi mắt thất thần và đôi gò má lộ hẳn, mái tóc nay đã dài vì thế nàng búi cao trên gáy. Nàng bỗng nhớ
cái hôm mà nàng trông thấy khuôn mặt Erich trong gương mờ hơi nước. Lúc
đó, Erich đã trao cho nàng chiếc áo ngủ màu ngọc bích và trực giác của
nàng đã báo nguy nhưng nàng không muốn ghi nhận.
Nàng đi xuống
nhà dưới, kiểm tra tất cả các phòng, rồi lau bàn và chùi rửa mọi vật
dụng ở bếp. Trong những tuần qua, nàng không ăn gì ngoài thức ăn đóng
hộp, tuy vậy nàng vẫn dọn dẹp thật ngăn nắp để làm vừa lòng Erich. Nàng
lấy giẻ lau bụi các kệ sách trong thư phòng và thấy rằng cuốn sách thứ
tư trên hàng kệ thứ ba tính từ phải qua không còn nơi đây, đúng như
Erich đã nói.
Thật là kỳ lạ khi trong một thời gian dài nàng đã
chối từ một sự thật và đã để mất một đứa con nhỏ và có thể cả những đứa
con gái chỉ vì nàng đã không muốn nhận ra con người thật của Erich.
Vào buổi trưa, trời tối sầm, gió nổi lên vào lúc ba giờ chiều. Gió hú trong lò sưởi, xua tan những đám mây. Và rồi bỗng nhiên mặt trời bỗng ló dạng thật muộn vào buổi chiều, làm rực rỡ những cánh đồng phủ tuyết. Đi từ
cửa sổ này sang cửa sổ khác, Jenni chăm chú nhìn cánh rừng, con lộ dẫn
đến bờ sông, nàng cố nhìn rõ một chiếc bóng dưới mái hiên của kho lúa.
Jenni trông thấy những người thợ của nông trang ra về lúc bốn giờ chiều,
những người mà nàng không hề quen biết. Erich đã cấm họ tuyệt đối không
được lân la đến gần ngôi nhà và mỗi khi ra đồng Jenni cũng chẳng đến gần họ. Đối với nàng, chuyện xảy ra cho Joe là quá đủ..
Năm giờ
chiều, Jenni nghe tin tức ở radio. Sau khi đã đọc những tin chính xác và mau lẹ, người phát ngôn viên đọc tiếp: "Và sau đây là tin nhanh mà
chúng tôi vừa nhận đuợc - Wellington Foundation vừa tiết lộ về một vụ
giả mạo tranh đến kinh ngạc: Erich Krueger, bang Minnesota, người được
xem là họa sĩ nổi tiếng nhất kể từ Andrew Wyet, đã ký tên trên những bức tranh mà ông đã mạo nhận. Tác giả thật sự của những bức tranh đó chính
là bà Caroline Bonardi. Được biết bà Caroline Bonardi là con gái của nhà vẽ chân dung rất danh tiếng Everett Bonardi và là mẹ của ông Erich
Krueger".
Tắt radio. Jenni biết, chẳng bao lâu nữa, chuông điện
thoại sẽ reo và các nhà báo sẽ tràn vào nhà. Hẳn Erich sẽ trông thấy họ
và cũng có thể anh ta đã nghe tin tức phát ra từ radio để biết rằng mọi
việc đã an bài. Trong trường họp đó, Erich sẽ dứt khoát trả thù Jenni.
Rối bời, Jenni lảo đảo bước ra khỏi căn bếp. Nàng thầm nghĩ, phải làm gì
đây? Liệu nàng có thể làm được gì? Không biết đi đâu, nàng đành vào
phòng khách. Ánh chiều tà tràn ngập căn phòng, soi sáng bức tranh của bà Caroline. Bất chợt thương cảm người đàn bà đã từng như nàng trải qua
những lúc rối bời, Jenni đến gần, chăm chú nhìn bức tranh: bà Caroline
ngồi ở hiên nhà, chiếc áo choàng không tay màu xanh lục khoác quanh
người, tóc xõa nhẹ trên vầng trán, trong cảnh chiều tà đó có chiếc bóng
của cậu bé Erich đang vội vã chạy về phía mẹ.
Jenni chăm chú nhìn, chiếc bóng của cậu bé Erich đang vội vã...
Ánh nắng chiều lan tỏa khắp căn phòng. Hẳn buổi hoàng hôn sẽ rực rỡ với
những sắc màu đỏ, cam, tím và những đám mây đen điểm vân ánh sáng.
Chiếc bóng đang vội vã chạy về phía người mẹ...
Jenni biết chắc rằng Erich đang ở đâu đó trong cánh rừng và nàng nghĩ đến cái phương cách duy nhất buộc anh ta phải lộ diện. Nàng nhớ tới cái khăn
quàng mà Rooney đã đan cho nàng., và nhận thấy cái khăn ấy không đủ lớn
nhưng nếu nàng có thể mặc thêm một cái gì...cái chăn lính của bố Erich,
nàng nhớ ra nó được cất giữ trong cái rương bằng gỗ thông, cái chăn này
gần như cùng màu với áo choàng của bà Caroline.
Vội vã lên tầng
gác đựng đồ. Jenni mở chiếc rương, lục lọi phía trong và lấy ra hai bộ
đồ lính, cái chăn được xếp gần dưới đáy rương, màu kaki của nó thật
giống màu chiếc áo choàng không tay. Nàng thấy mình cần cây kéo và nhớ
ra có một cái trong giỏ đựng đồ may.
Mặt trời sắp lặn. Trong ít phút nữa, trời sẽ tối.
Jenni trở vào nhà bếp. Với đôi tay run rẩy, nàng bắt đầu cắt một ô trống giữa cái chăn và tròng vào đầu, rồi nàng quàng chiếc khăn lên đôi vai. Cái
chăn rủ xuống mặt đất, trông tựa như cái áo choàng không tay phủ lấy
nàng.
Trực nhớ đến mái tóc của mình, bây giờ nó dài hơn mái tóc
của bà Caroline; nhưng trên bức tranh, bà Caroline búi tóc. Đứng trước
cái gương ở nhà bếp, Jenni cũng búi tóc lên như thế, nàng lấy tay hất
nhẹ mớ tóc để chúng xõa trước trán. Jenni bước đến nơi cửa phía Tây của
hàng hiên. Nàng thầm nghĩ, ta là Caroline đây. Ta sẽ đi như Caroline,
ngồi như Caroline và ta ngồi đây ngắm cảnh hoàng hôn như Caroline trước
đây vẫn làm, ta sẽ nhìn đứa con trai nhỏ đang vội vã chạy đến với ta.
Mở cánh cửa, Jenni lặng lẽ đi ra ngoài trời lạnh căm. Đến bên cái xích đu
dáng thuyền, xê dịch nó về hướng trời lặn và ngồi xuống.
Cố bắt
chước thật đúng dáng vẻ của bà Caroline trên bức tranh, cũng đôi tay để
chéo trên đầu gối, rồi thật nhẹ nhàng, nàng bắt đầu ngồi đu đưa.
Tựa một quả cầu đỏ rực, mặt trời đang xuống thấp để mất hẳn ở cuối chân trời.
Trong tiếng gió xào xạc của hàng thông ở bìa rừng, vẫn đong đưa trên chiếc
xích đu, Jenni lặng ngắm cảnh hoàng hôn với những sắc màu hồng, tím
thẳm, cam và những áng mây lẻ loi. Nàng biết chẳng mấy chốc, đứa bé trai sẽ chạy ra từ cánh rừng để đến bên mẹ...".Hãy đến đây, con trai bé bỏng của mẹ, đến đây, Erich".
Đột nhiên, Jenni nghe một tiếng rú the thé càng lúc càng the thé hơn: "Á,a a..quỷ đội mồ...Mày đi đi...Mày đi đi".
Một chiếc bóng lảo đảo tiến đến gần, chiếc bóng này cầm súng trên tay khoác áo choàng xanh, với mái tóc dài đen mà gió làm tung bay rời rạc. Khuôn
mặt méo mó vì kinh hãi đang nhìn chăm chăm về phía Jenni.
Nàng chạy vội về phía cửa, chụp lấy nắm đấm, nhưng cánh cửa đã kẹt bên
trong. Kéo cái chăn lên để khỏi vướng, nàng bắt đầu chạy theo hình chữ
chi, lao nhanh xuống những bực thềm hàng hiên, băng qua cánh đồng. Những phát súng đuổi theo nàng. Jenni chợt cảm thấy đau nhói ở bờ vai, một
cảm giác nóng ran nơi cánh tay, lảo đảo, nàng không biết chạy đi đâu.
Nàng nghe tiếng thét kỳ lạ vang lên phía sau 'Quỷ, quỷ..'.. Nàng lò mò
trông thấy cái chuồng bò ở phía phải. Nàng biết, đây là nơi mà Erich
không đặt chân đến kể từ khi bà Caroline qua đời. Trong một nổ lực tuyệt vọng, Jenni kéo mạnh cánh cửa dẫn vào căn phòng nhỏ làm kho chứa các
bình sửa. Lúc này, Erich đang ở sát sau nàng. Jenni vội vã chui vào
chuồng bò và chạy ào qua phía bên kia trước ánh mắt dửng dưng của đàn bò đang nhai rơm trong máng. Những bước chân càng lúc càng gần hơn..
Hoảng loạn, nàng chạy đến góc cùng của chuồng bò, nơi ấy lúc trước đặt bồn
chứa nuớc và có tường vây quanh dành cho những chú bê mới sinh. Bồn chứa trống trơn. Nàng quay lại và đối diện với Erich.
Đứng cách nàng
độ ba thước, Erich dừng lại và phá lên cười. Áp súng vào má, hành động
của hắn thật chính xác như ngày nào nhắm bắn con chó của Joe. Họ nhìn
nhau. Những hình ảnh thật giống nhau trong chiếc áo choàng không tay màu xanh, với những mái tóc nâu. Nhưng chỉ chút khác biệt đó là mớ tóc vàng vén không khéo nên lộ ra ngoài bộ tóc giả.
Có tiếng thốt lên:
- Quỷ ma...Quỷ ma..
Mắt nhắm nghiền Jenni thì thầm: "Ôi, Lạy Chúa! "
Nàng nghe tiếng súng nổ, sau đó một tiếng thét được kết thúc bằng một tiếng
ùng ục. Nhưng nàng nhận ra rằng nó không được thốt ra từ miệng nàng mà
từ Erich đang sóng soài trên đất, máu trào từ miệng và mũi, đôi mắt mờ
đục, máu me đầm đìa mái tóc giả. Phía sau Erich, bà Rooney đang cầm khẩu súng săn, với nòng súng hạ thấp.
Bà ta từ tốn nói:
- Để trả thù cho Arden.
Quỳ xuống bên Erich, Jenni hỏi:
- Erich, các con còn sống không?
Đôi mắt hoảng loạn, hắn ra dấu:
- Còn...
- Có ai ở gần chúng không?
- Không... một mình...
- Erich, chúng ở đâu?
Đôi môi mấp máy hắn nói:
- Chúng ở...
Rồi cố nắm lấy tay nàng, bấu những ngón tay quanh ngón trỏ của nàng., hắn
thều thào: "Xin lỗi, mẹ, xin lỗi, mẹ...Con không muốn...làm … hại
mẹ...".
Đôi mắt nhắm lại, toàn thân hắn giật nẩy lên lần cuối và Jenni thấy những ngón tay hắn buông ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT