“Hừ! Đồ con gái bất hiếu… Cút đi!”

Mặc cho thái độ xa cách của mẹ, Lâm Tuyết vẫn như cũ quỳ xuống, níu lấy tay mẹ nức nở: “Mẹ! Mẹ đừng bỏ con mà!”

Mẹ Lâm gạt tay Lâm Tuyết ra, lạnh giọng: “Được! Mày trở lên dương gian, trả thù tên cặn bã Mộ Cảnh Từ kia, như vậy tao sẽ không chấp nhất nữa…”

Hình bóng mẹ Lâm dần dần mờ nhạt rồi tan biến hẳn. Không gian u ám tối tăm chỉ còn lại một mình Lâm Tuyết ngồi ngẩn ngơ dưới đất, khuôn mặt đẫm lệ.

Giữa tình thân và tình yêu, cô biết chọn thế nào?

Sau chuyện của Lâm Tuyết, danh tiếng cùng sự nghiệp Mộ Cảnh Từ được tiếng thơm, phát triển lại phát triển, tiền tài lũ lượt kéo đến chui vào túi của anh khiến anh vô cùng hài lòng.

Ban ngày, anh là một Mộ Tổng mẫu mực, tài giải, được vạn vạn người hâm mộ.

Khi màn đêm buông xuống, lớp mặt nạ được gỡ ra, Mộ Cảnh Từ trầm mình trong lạc thú thâu đêm, tận sức mà hưởng thụ.

A Lan – người được anh ‘cưu mang’ ngày ấy – tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, vừa chăm sóc con gái anh rất tốt, lại còn ‘phục vụ’ anh rất khá.

Nhờ A Lan, Mộ Cảnh Từ có thể tự do rời khỏi nhà mấy ngày liền mà không vướng bận con cái gia đình.

Sự nghiệp thành công, gia đình an ổn.

Đời người, được thế này thì còn gì bằng!?

À, nói về con gái anh một chút. Mộ Cảnh Từ suy nghĩ mãi mà vẫn chưa tìm được cái tên nào thật thích hợp cho con, rốt cuộc nảy ra sáng kiến: đợi đến lúc con biết nói, tên của con sẽ đặt theo lời đầu tiên con nói ra!

Vừa ý nghĩa, lại vừa đỡ phải vắt óc suy nghĩ!

Ông Trời rất công bằng, không ai xui xẻo mãi, mà cũng chẳng ai may mắn hoài…

Hàng loạt tin đồn xuất hiện, khơi gợi lại những scandal không hay trước đây của Mộ Cảnh Từ.

Thông tin mật của công ti bị rò rỉ, hàng loạt khách hàng đòi ngừng hợp tác, dù cho hợp đồng đã bàn bạc ổn thỏa.

Mộ Cảnh Từ mấy ngày liền thức trắng đêm giải quyết sự cố lần này. Hôm nay sự tình có phần dịu lại, anh mới có thời gian nghỉ ngơi một chút.

Lâm Tuyết đau lòng nhìn đôi mày khi ngủ vẫn còn nhíu chặt, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, còn có khuôn mặt ngày thường ngời ngời tuấn tú giờ lại lún phún những râu.

Thấy anh như thế này, cô ngoài đau lòng thì chỉ có đau lòng. Anh đối với cô ra sao không quan trọng, Lâm Tuyết vẫn mãi mãi chỉ biết yêu anh, và yêu anh nhiều hơn mà thôi.

Lâm Tuyết xúc động, khẽ đưa tay định sờ lên khuôn mặt ngày đêm hằng mong nhớ, nhưng, cô chợt nhớ ra một điều: Hồn ma, không thể chạm vào con người, nếu không sẽ…

Có chút hụt hẫng thả tay xuống, Lâm Tuyết đứng đấy, lẳng lặng ngắm nhìn anh ngủ. Có thể hay không, cô mãi được ngắm nhìn anh như thế này? Bình an lắm…

Cửa phòng ‘cạch’ một tiếng mở ra. Là A Lan.

Tim Lâm Tuyết không hiểu tại sao lại nhói lên. Không có cô, vẫn còn biết bao nhiêu cô gái khác nguyện ý ở bên anh, hầu hạ anh. Không có Lâm Tuyết, Mộ Cảnh Từ vẫn sống tốt vô cùng.

Nhưng điều xảy ra tiếp theo khiến Lâm Tuyết giật mình hốt hoảng: Đôi mắt hiền lành của A Lan chớp mắt đã biến thành ánh nhìn tràn đầy sát khí cùng thù hận. Con dao trên tay A Lan sáng choang, theo từng bước chân chậm rãi của cô ấy dần tiến sát Cảnh Từ.

Đồng tử A Lan mở to, môi cắn mạnh, hai tay nắm chặt cán dao, dùng hết sức bình sinh đâm xuống.

Cô đã lén ăn trộm thông tin mật của hắn đưa cho phóng viên, thành công khiến hắn suy sụp. Nhưng như thế chưa đủ! Chị cô bị hắn dụ dỗ, bị hắn ép phá thai, đau lòng đến mức ngây dại, rồi tự kết thúc tuổi xuân của mình. Nợ máu phải trả bằng máu, cô phải giết chết hắn!!!

Một dao mạnh mẽ giáng xuống, khi cách cổ Mộ Cảnh Từ vài centimet thì đột nhiên ngừng lại.

Lâm Tuyết vào khoảnh khắc chết chóc ấy, kịp thời bắt lấy tay A Lan.

A Lan không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao con dao lại đột ngột dừng lại? Cô dùng sức đâm xuống, nhưng giống như có một thế lực vô hình giữ chặt tay cô lại.

Dương khí cùng sát khí nồng đậm từ A Lan tỏa ra khiến tay Lâm Tuyết vô cùng đau đớn, nhưng cô không hề có ý định buông tay.

Cô phải bảo vệ Cảnh Từ!

Lâm Tuyết dùng chút sức lực còn sót lại, đẩy mạnh về phía trước. A Lan giằng co nãy giờ đã thấm mệt, bị đẩy ngã xuống sàn, con dao văng ra xa. Tiếng ‘leng keng’ đánh thức Mộ Cảnh Từ.

Mộ Cảnh Từ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, tại sao A Lan lại có mặt ở đây, còn cầm theo dao?

Lâm Tuyết mỉm cười nhìn Cảnh Từ. Vừa mãn nguyện, lại vừa luyến tiếc cùng thê lương.

Em không thể ở bên anh, nhìn ngắm anh, bảo vệ anh nữa rồi, Cảnh Từ…

Cửa phòng đã đóng, nhưng không hiểu sao, lại có một làn gió lạnh thoảng qua. Lâm Tuyết tan ra thành từng mảnh nhỏ, theo cơn gió kì lạ kia biến mất.

Ánh mắt quyến luyến của cô gái say đắm nhìn người mình yêu, tựa như vẫn còn hiện hữu đâu đây…

~~~~~~

Lâu quá mới viết lại, giọng văn hơi kì mọi người thông cảm nha :'(

~ END ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play