CHƯƠNG 6

“Mặc Nha!”

“Ân?”

“Ngươi nói ngươi yêu ta, vì sao vậy?” Nhìn lên trần nhà, Sở Phượng hỏi nghi vấn trong lòng.

Từ lần làm tình thứ hai, Sở Phượng phát giác dục vọng bản thân đối với Mặc Nha chỉ tăng lên chứ không giảm, gần đây còn hận không thể cột Mặc Nha vào bên người, cùng hắn tùy thời tùy chỗ phát tiết, hơn nữa thứ gia tăng không ngừng không chỉ là tính dục, ngay cả cảm tình đối với Mặc Nha cũng tăng lên.

Khi hôn Mặc Nha, khi nghe Mặc Nha nói với y rằng “yêu y”, y bắt đầu để ý đến Mặc Nha, chú ý tới Mặc Nha, quan tâm Mặc Nha, khi ôm Mặc Nha động tác càng lúc càng ôn nhu!

Sự tình phát triển vượt qua dự liệu của y, phát triển theo hướng y không thể khống chế được nữa. Đây không phải điều y muốn, chạm vào Mặc Nha cũng không phải là mục đích của y.

“Vì cái gì ư?” Ngẩng đầu, nhìn Sở Phượng rất nghiêm túc hỏi vấn đề này, Mặc Nha cười ngọt nào, tự nhiên nói, “Không vì cái gì a, ta chính là thích ca ca, thích đến không thể tự thoát ra được tình cảnh này. Loại tâm tình này không phải là yêu sao?”

“Thật không? Ngươi chưa từng nghĩ đến lý do vì sao ư?” Đối câu trả lời đương nhiên của Mặc Nha cười nhạt, Sở Phượng nói: “Vậy ngươi vì cái gì thích ta?”

Thích đến không thể tự thoát ra được chính là yêu? Không có gì lý do mà cứ yêu? Nói đùa gì vậy! Bọn họ không còn là tiểu hài tử nữa!

“Lý do? Ta nghĩ là bởi vì ta và ca ca vốn là một phôi thai sau đó tách ra a!” Tuy rằng lớn lên không giống, nhưng bọn họ quả thực là song bào thai, hắn chỉ sinh ra sau y vài phút thôi.

“Chúng ta là dị trứng song bào thai, không phải là một phôi thai tách ra.” Lãnh đạm trả lời, Sở Phượng quyết định vứt bỏ Mặc Nha, món đồ chơi ngoan ngoãn nghe lời này. Món đồ chơi khiến y động tâm, y không cần. Nếu ngoạn vui cuối cùng hậu quả là đem tình cảm chính mình ra ngoạn, y thà rằng không cần. Y không muốn thích Mặc Nha mà y ghét nhất!

“Này. . . . . . Ta không biết!” Thành thật trả lời, Mặc Nha cũng không biết bản thân vì cái gì mà thích ca ca, chính là hồi nhỏ rất thích bám lấy ca ca, vừa không thấy ca ca là vô cùng sợ hãi. Cho dù ca ca từ sau năm thứ năm ở tiểu học không cho hắn gọi ca ca, hắn vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu được ở bên ca ca. Ca ca nói gì hắn đều nghe, miễn là có thể đi theo bên người ca ca. Cho dù phát giác tình cảm bản thân khả năng không được hồi đáp rất lớn, hắn vẫn không ly khai ca ca, cũng liền thuận theo tự nhiên tiếp tục như vậy. Hiện tại ca ca đột nhiên bảo hắn nghĩ lý do, điều này đối với một kẻ luôn hành động thuận theo tự nhiên như Mặc Nha không hề nghi ngờ chính là một nan đề.

“Phải không? Vậy ngươi có biết hay không? Ta chán ghét ngươi!” Sở Phượng đột nhiên lộ ra nụ cười quái dị, hôn hôn hai gò má Mặc Nha, xem như lễ vật chia tay cuối cùng.

“Ca, ca ca!” Không tin vào tai mình, bật dậy ngồi lên người Sở Phượng, Mặc Nha nghĩ bản thân mình đã nghe lầm .

Ca ca chán ghét hắn! Vì cái gì? Ca ca vì cái gì lại nói như vậy? Hắn vẫn luốn nghe lời y?

“Ta chán ghét ngươi, từ năm thứ năm đã ta đã bắt đầu chán ghét ngươi, phi thường phi thường chán ghét ngươi, chạm vào ngươi cũng chỉ bời vì nhàm chán. Hiện tại, ta đối với ngươi a, không muốn ôm ngươi thêm lần nào nữa!” Đẩy Mặc Nha đang ngồi trên người y, Sở Phượng xoay người đưa lưng về phía hắn, “Còn có, về sau không có sự cho phép của ta, không được tùy tiện vào phòng ta. Ngươi có thể quay về phòng mình. Những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này cứ coi như là một giấc mộng!”

“Vì cái gì? Ca ca vì cái gì chán ghét ta? Ta rất nghe lời a?” Kinh hoảng kéo cánh tay Sở Phượng lắc mạnh, Mặc Nha nói, tâm bời vì lời nói của Sở Phượng mà co rút đau đớn .

Mộng! Hắn để ý như vậy, vất vả như vậy, liều mạng truy đuổi từng bước đi của ca ca, như thế nào có thể coi những thứ tốt đẹp ấy là một giấc mộng!

“Không vì cái gì, chính là chán ghét, ta ngán lắm rồi! Mau đi ra!” Gạt tay Mặc Nha, Sở Phượng dứt khoát nhắm mắt lại, không nghe Mặc Nha nói gì nữa.

“Không. . . . . . Phải. . . . . . Không cần. . . . . . Ta không cần! Ta không cần! Ta không cần!” Không rời đi, Mặc Nha không ngừng gào lên với Sở Phượng: “Ta không cần, ta không muốn chấm dứt với ca ca, không muốn rời khỏi ngươi, cho dù đó là quan hệ *** đơn thuần, ta cũng không muốn. Không muốn ngươi nói chán ghét ta, ca ca!”

“Ngươi, ” Bị âm thanh ầm ĩ phía sau làm phiền, Sở Phượng xoay người ngồi dậy: “Ngươi thực phiền, đi ra ngoài! Nghe được không. . . . . .” Nhìn Mặc Nha ngồi ở phía sau, Sở Phượng sửng sốt. Mặc Nha khóc!

Nước mắt từ trong mắt Mặc Nha trào ra, một giọt một giọt rơi xuống giường, thấm đẫm một góc, đồng tử màu đỏ đau xót thống khổ nhìn y.

Ca ca chán ghét hắn, bản thân đã cố gắng rất lâu, cho dù cùng ca ca phát sinh quan hệ cũng cam tâm, vậy mà cuối cùng vẫn bị cự tuyệt. Tâm hắn đau quá! Đau đến không thể thở nổi! Không! Không cần! Hắn không cần!

“Không. . . . . . muốn. . . . . . Không. . . . . . muốn. . . . . . Không. . . . . . muốn. . . . . . bị. . . . . . Ghét. . . . . . Ta. . . . . . Không. . . . . . muốn. . . . . . Ta. . . . . . Không. . . . . . muốn. . . . .” Miệng nỉ non lặp lại, nước mắt Mặc Nha giống như những hạt trân châu thấm đẫm ga giường trắng muốt, khóc đến cuối cùng chỉ thành tiếng rên rỉ, hai tay che miệng thấp giọng nghẹn ngào .

“Mặc Nha, ngươi. . . . . .” Nhìn Mặc Nha khóc thành như vậy, Sở Phượng nhưng lại có cảm giác tâm chính mình cũng trở nên đau đớn, vươn tay, nghĩ muốn lau nước mắt, nhưng vừa giơ tay lên đã bị Mặc Nha túm lấy.

“Ta phải làm thế nào mới khiến ca ca thuộc về ta. Nói cho ta biết đi, ca ca!” Ngẩng đầu lên, Mặc Nha hôn lên môi Sở Phượng.

“Mặc. . . . . .” Chưa nói xong đã bị Mặc Nha hôn, Sở Phượng chưa kịp hiểu điều gì đã bị Mặc Nha đặt ở dưới thân, hai tay bị một tay Mặc Nha nắm trụ, cố định trên đỉnh đầu.

“Mặc Nha, buông ta ra!”

“Không cần, đừng nói buông ra, ca ca không muốn Mặc Nha sao!” Trong thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở, hai mắt chảy lệ bi thương nhìn Sở Phượng, trong mắt ánh in hình Sở Phượng, trong tim cùng đầu chỉ nghĩ muốn được ở bên cạnh người trước mắt, bất luận dùng phương pháp gì cũng được!

“Buông! Mặc! Nha! Ngươi không nghe lời ta sao không?”

“Không cần, không cần, ca ca, phải như thế nào ngươi mới yêu ta? Phải như thế nào ngươi mới có thể thuộc về ta? Nói cho ta biết?” Ý thức bản thân thật sự bị ca ca chán ghét, hết thảy không thể trở về như xưa, thương tâm quá độ khiến Mặc Nha đóng chặt tâm chính mình, cự tuyệt âm thanh, bên ngoài cho dù đó là âm thanh của ca ca mà hắn yêu nhất.

“Nói cho ta biết! Ca ca!” Vừa hôn vừa hỏi nuốn có được đáp án, thân thể tự nhiên hành động, trong đầu nghĩ đến một phương pháp khiến ca ca thuộc về mình. Tay hắn học theo cách Sở Phượng nắm lấy phân thân hai người ma sát cạnh nhau, tựa hồ nếu làm như vậy hắn có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Sở Phượng.

“Mặc. . . . . . Nha. . . . . . Dừng. . . . . . Dừng tay. . . . . .” Gian nan nói, Sở Phượng lúc này mới phát hiện sự tình không ổn. Y, có khả năng, bị Mặc Nha thượng!

“Không cần, không cần chán ghét ta, ca ca!” Khóc , Mặc Nha lại hôn lên môi Sở Phượng, nhẹ nhàng hôn, giống như yêu thương luyến tiếc trân bảo. Đồng tử màu đỏ đã không còn tiêu cự, vô thần nhìn Sở Phượng, toàn tâm toàn chỉ ý nghĩ đến việc làm….làm cho Sở Phượng thuộc về hắn. .

“Ngô. . . . . . A. . . . . .” Thân thể run lên, Sở Phượng ở trong tay Mặc Nha đạt tới cao trào, nhất thời quên giãy dụa.

“Không cần chán ghét ta, ca ca, không cần chán ghét ta. Ta sẽ thực nghe lời. Không cần chán ghét ta!” Bàn tay dính đầy *** lần mò xuống dưới, đến nơi chưa từng bị người chạm vào của Sở Phượng, tham nhập vào trong, đưa toàn bộ chất lỏng trên tay vào bên trong Sở Phượng kĩ càng bôi trơn .

Một kẻ nghe lời lại làm như thế? Nói đùa gì vậy?

Sở Phượng bị động tác Mặc Nha làm cho tức giận đến nổi điên, liều mạng vặn vẹo, ý đồ giãy khỏi kiềm chế của Mặc Nha, nhưng y đã quên, một kẻ yêu đánh nhau như Mặc Nha so với y mạnh hơn rất nhiều. Nếu không phải Mặc Nha nguyện ý nghe theo lời y, y làm sao có thể ôm được Mặc Nha thiện chiến như vậy.

“Muốn thế nào mới có thể khiến ca ca thuộc về ta? Nói cho ta biết đi!” Thì thào tự nói , Mặc Nha một tay nâng lên thắt lưng Sở Phượng, để bản thân tiến vào giã hai chân y, xâm nhập vào trong cơ thể Sở Phượng, cùng y hòa thành nhất thể, tựa hồ như vậy có thể khiến Sở Phượng thuộc về hắn.

“Đau muốn chết, Mặc Nha, không cần, mau đi ra, đau muốn chết!” Đau đớn gào lên, Sở Phượng liều mạng vặn vẹo .

“Ca ca, ca ca, yêu ta được không? !” Lần thứ ba hôn Sở Phượng, Mặc Nha vừa nói vừa khống chế không được vặn vẹo phần eo, trong cơ thể Sở Phượng trìu động cho đến khi đạt tới cao trào.

Sở Phượng lần đầu tiên bị ôm, trong khi làm dùng sức giãy dụa quá mức, kết quả đến khi cao trào bởi vì không được tiếp nhận được kích thích mà ngất đi.

Hai mắt vô thần dần có tiêu cự. Nhìn ca ca yêu dấu vô lực nằm trên giường, hai mắt thống khổ nhắm chặt, hai tay bị y chặt chẽ cố định trên đỉnh đầu, mà phân thân chính mình, thế nhưng ở trong cơ thể ca ca!

Hắn ôm ca ca!

Kinh hoảng nhận ra bản thân vừa làm chuyện gì, Mặc Nha sợ hãi chậm rãi rời khỏi cơ thể Sở Phượng. Nhìn Sở Phượng từ từ tỉnh lại, hắn nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, cầm lấy quần vứt trên mặt đất chạy ra phòng.

“Mặc! Nha!” Sở Phượng mở hai vừa vặn nhìn thấy Mặc Nha chạy ra khỏi phòng mình, không kìm được âm thầm cắn răng gọi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play