CHƯƠNG 5

Kuroba đi theo Heiji ra cửa, lưu lại Shinichi một mình ở nhà chờ Ran Mori đến.

Đây sẽ là lần cuối cùng để Shinichi lại cho nữ nhân kia! Trong lòng hai người cùng thầm hạ quyết tâm.

“Nhưng là, tại sao ngươi muốn đi theo ta?!” Heiji chịu không nổi hỏi Kuroba, hắn không cho rằng hai người quan hệ tốt đến mức đi vệ sinh cũng cùng vào cùng ra a!

“Dù sao ta cũng không có chỗ nào để đi, hai người cùng nhau có vẻ sẽ đỡ nhàm chán hơn.” Kuroba đút hai tay vào túi quần, chờ Heiji đuổi kịp.

“Thật không biết ngươi là một tên trộm kiểu gì mà lại thích ở cùng thám tử?!” Heiji mau hai bước, cùng Kuroba đi song song.

“Ngươi làm ơn đừng cứ một tiếng tên trộm hai tiếng tên trộm, được không!” Kuroba trừng hắn.

“Sao vậy, ngươi cũng biết kẻ trộm là đáng xấu hổ ?!” Heiji buồn cười nhìn hắn.

“Ta là nói ngươi đừng dùng từ ‘tên trộm’ mà xưng hô với ta, thật sự là hạ thấp cấp bậc của ta, đối ta là một loại vũ nhục!”

“Thực chịu không nổi ngươi!” Heiji nhịn không được liếc cái xem thường nhìn hắn: “Ngươi thật không sợ ta cùng Shinichi bắt ngươi vào tù?”

“Các ngươi còn chưa có lấy được chứng cớ, bắt ta sao được?!” Kuroba hướng hắn cười khinh.

“Điều này ngươi có thể yên tâm, chứng cớ chỉ là chuyện sớm muộn!” Heiji kiên định nói.

“Ta đây sẽ chờ các ngươi!” Kuroba thoải mái phất tay.

“Đúng rồi, ngươi có biện pháp đả bại Ran Mori sao?” Heiji hỏi.

Kuroba nghe vậy, sắc mặt thay đổi một chút, sau nửa ngày mới thở dài: “Không có!”

Hai người vì thế lại hít vào một ngụm khí.

***

“Như vậy, tớ về nhé.” Ở cửa, Ran Mori nói với Shinichi.

“Cậu xác định không cần tớ đưa về?” Shinichi hỏi.

“Không cần.” Ran Mori giơ nắm đấm lên: “Không có vấn đề gì đâu.”

“Vậy được rồi, ha ha.” Shinichi lau mồ hôi.

“Tớ đi đây.” Ran Mori vẫy tay, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Ran!” Chưa được hai bước, Shinichi gọi cô lại.

“Hửm? Chuyện gì?”

“Tớ…… Cái kia…… Tớ……” Shinichi ngập ngừng, mãi mà không nói được câu nào ra miệng.

Ran Mori cũng không thúc giục cậu, kiên nhẫn chờ câu dưới.

Shinichi hít vào một hơi, rốt cục hạ quyết tâm thổ lộ với Ran Mori: “Tớ –”

“Chúng tôi đã trở lại!” Ngoài cổng truyền đến thanh âm của Kuroba vừa vặn đánh gãy Shinichi.

“Di? Ran chuẩn bị về rồi sao?” Heiji hỏi.

“Ừ, tớ có hẹn với Sonoko, đi trước.” Shinichi trợn mắt nhìn Ran Mori nói lời từ biệt với ba người sau liền rời đi.

Thật là, cậu thật vất vả lắm mới lấy được dũng khí! Shinichi liếc mắt trừng hai người một cái, xoay người vào nhà.

“Hô, nguy hiểm thật!” Kuroba thở phào một hơi.

“Đúng vậy!” Kỳ thật, hai người đã đứng đợi ngoài cổng từ nãy, cũng thấy Shinichi cùng Ran đứng ở cửa, vốn là định chờ Ran Mori đi rồi mới vào nhà, kết quả lại nhìn đến Shinichi cư nhiên muốn thổ lộ với người ta! Liền vội vàng “kịp thời” hiện thân.

***

Cơm chiều sau, Kuroba lấy một hộp băng trò chơi mới nhất ra: “Honey, muốn chơi không?”

“Ưm.” Shinichi hiện giờ đã lười đi sửa cách xưng hô của Kuroba cho đúng.

Vì thế, Kuroba cùng Shinichi ngồi xuống “chiến đấu”, Heiji thì đọc sách ở sô pha phía sau bọn họ.

“Shinichi, cậu đem toàn bộ mọi chuyện đều nói cho Ran Mori rồi sao?” Heiji mở miệng hỏi.

“Không.” Shinichi một bên nhìn chằm chằm màn hình, một bên đáp. Mỗi khi nghĩ đến việc mình lấy thân phận Conan để cùng Ran trải qua ‘một số chuyện’, cậu liền cảm thấy da mặt nóng cháy, lại càng không dám tưởng tượng nếu Ran biết được, sẽ có cái kết cục gì!

“Vậy tốt nhất là không nên nói, dù sao đều là chuyện đã qua!” Nếu như bị Ran Mori biết hai người từng vô cùng thân mật như vậy, nhất định lại càng không dễ dàng tách bọn họ ra.

“Ưm!” Shinichi thuận miệng đáp: “Ai nha, như thế nào lại vậy!” Shinichi cả kinh hô, trên màn hình đã hiện chữ “game over”

“Ha ha, Honey, kỹ thuật của em thật sự là quá kém cỏi!” Kuroba cười nhạo.

“Hừ, lần này là ngoài ý muốn!” Từ khi làm Conan, cậu dành gần hết thời gian rảnh rỗi để ‘nghiên cứu’ máy chơi game đó.

“Vậy em có dám cùng ta đánh đố hay không a, Honey?” Kuroba chọn mi hỏi. Trong lòng cao hứng nhìn Shinichi từng bước từng bước một đi đến cạm bẫy mà hắn đã chuẩn bị tốt.

“Có cái gì không dám, còn sợ cậu không chịu giữ lời thôi!”

“Tốt lắm, chúng ta liền tiến hành quyết đấu một chọi một, ai thua liền thoát một lớp quần áo. Như thế nào?”

Cởi quần áo? Shinichi có chút chần chờ.

“Không dám sao?” Kuroba không chút do dự dùng phép khích tướng.

“Được, đến lúc đó cậu thua cũng không cho phép thối lui!” Shinichi quả nhiên mắc mưu.

“Tôi cũng muốn tham gia!” Heiji nói.

“Di? Nhưng game này chỉ có thể chơi hai người cùng lúc mà thôi.” Shinichi ngây ngốc nói.

Heiji ngồi xuống sàn bên trái Shinichi, sờ sờ đầu của cậu: “Tớ cá là cậu không thắng được Kuroba. Nếu cậu thắng, tớ cũng cởi một lớp quần áo, nếu cậu thua…… ừm…… Tớ liền hôn cậu một cái.”

“A?!” Shinichi lần nữa khẳng định, Heiji quả nhiên có vấn đề.

“Cái gì?!” Kuroba kinh hô, Heiji quả thật quá giảo hoạt !

……………………………………………

Tiểu Bạch: IQ của bé vứt đâu hết rồi thế này =.,=

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play