Chuyện phía Ran được giải quyết, thực đã khiến Shinichi có thể vứt xuống một cái gánh nặng rất lớn, nhưng muốn cậu đứng giữa Heiji cùng Kuroba trong hai chọn một……
“Suy nghĩ gì vậy?” Shinichi lại nhíu mày, Kuroba có chút đau lòng – chấp nhận bọn họ liền khiến cậu khổ sở như vậy sao?
“Ưm? Không có gì!” Shinichi hồi thần, nhìn thấy Kuroba ngồi xuống bên người, liền dời ánh mắt, lại phiêu đến tờ báo trên bàn trà vừa lúc có đưa tin nhà Suzuki triển lãm châu báu.
“Cái kia…… Kuroba, cậu……” Cậu muốn bảo Kuroba đừng xuống tay với triển lãm châu báu lần này, nhưng là, cậu lấy thân phận gì để khuyên bảo hắn đây!
Kuroba theo đường nhìn của Shinichi cũng thấy được tin tức, lại bắt gặp bộ dáng Shinichi muốn nói lại thôi, trong lòng cũng biết cậu định nói cái gì với hắn, tà tà cười, cúi người gần sát lỗ tai Shinichi: “Shinichi muốn bảo ta không nên động tới triển lãm châu báu lần này sao?”
“Ách…… Nếu có thể…… Không đi đương nhiên là tốt……” Một mảng đỏ ửng hiện lên hai má, hắn…… nỉ non như vậy ở bên tai mình, có một loại thân mật nói không nên lời.
“Vậy Shinichi định lấy cái gì bồi thường tổn thất cho ta đây?” Tay trái lặng lẽ quàng qua sau lưng Shinichi, tuy chưa có đưa cậu lâu nhập trong lòng, nhưng cũng đã đem cậu vây trong hơi thở của mình.
“Bồi thường?……” Cậu chính là không muốn nhìn đến có kẻ đi phạm án, hơn nữa còn là người mà chính mình để ý, nhưng…… tại sao cậu cần trả giá chứ?! Cũng đâu phải lỗi của cậu!
“Chỉ cần một cái hôn, Shinichi chỉ cần cho ta một cái hôn, ta sẽ không động đến nó!” Shinichi trốn tránh bọn họ đã lâu, hắn…… cũng đã có rất nhiều ẩn nhẫn cùng khát vọng đối với Shinichi rồi!
Trầm mặc.
Ngay lúc Kuroba định buông tha, lại nghe thấy Shinichi đỏ mặt lên, âm thanh rất nhỏ nói: “Được!”
“A?” Kuroba sửng sốt. Có lẽ là đã có chút quen với chuyện Shinichi trốn tránh, hiện tại đột nhiên được đến sự cho phép của Shinichi, làm cho Kuroba có chút phản ứng không kịp.
“Không cần ngạc nhiên như vậy chứ!” Shinichi co rụt người. Trời mới biết cậu đã mất bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra lời, tên này cư nhiên lại có phản ứng như vậy!
Cũng may Kuroba trước khi Shinichi chạy trốn đã kịp lấy lại được tinh thần, một tay kéo Shinichi vào trong lòng mình, ôm chặt lấy, hung hăng hôn lên môi cậu.
Chấm dứt nụ hôn dài triền miên, Kuroba vẫn không muốn buông ra Shinichi, lưu luyến ở bên môi cậu, hạ xuống vô số thiển hôn.
Shinichi khó khăn lắm mới có thể tìm lại được hô hấp của mình, lại bắt gặp ánh mắt Heiji chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở cửa phòng khách. Heiji chợt xoay người rời đi, dứt khoát đến mức khiến Shinichi cảm thấy đau lòng.
Cậu…… thích Heiji sao? Ánh mắt Heiji làm cho tâm cậu thật đau!
Trấn an tốt Kuroba, Shinichi đến phòng Heiji, lại nhìn đến Heiji đang thu thập hành lý của mình, kinh hãi: “Heiji, cậu muốn đi đâu?”
Heiji ảm đạm nhìn vào mắt Shinichi: “Nếu Shinichi đã có lựa chọn, tớ nghĩ, tớ cũng không còn lý do tiếp tục lưu lại nữa!”
“Không phải, không phải như vậy, Heiji, tớ cũng không phải lựa chọn Kuroba mà buông tha cậu a!” Shinichi quá gấp, đem tâm tình trong lòng mình nói rống lên.
“Có ý tứ gì?” Heiji cùng Kuroba vừa theo vào đến đều là sửng sốt.
“Tớ…… Tớ……” Shinichi hiện giờ là vừa vội vừa thẹn, cuối cùng quyết định mặc kệ tất cả: “Tớ không thể chọn một trong hai người các cậu, bởi vì tớ đều không muốn mất đi bất kì ai trong hai cậu. Tớ biết như vậy là không đúng, đối với các cậu cũng thực không công bằng, tớ cảm thấy rất áy náy, nhưng là không có cách nào, tớ thích hai người nhiều như nhau, cho nên tớ không biết nên chọn như thế nào a!” Shinichi có chút không kìm chế được ngã ngồi xuống, vùi đầu vào trong cánh tay.
Thích…… cả hai bọn họ!
Kuroba Heiji kinh ngạc nhìn đối phương — bọn họ nghĩ tới Shinichi cự tuyệt, cũng từng mơ tưởng Shinichi sẽ nhận, nhưng là lại chưa từng nghĩ tới, Shinichi lại thích cả hai người bọn họ!
……………………………………………………………………………………….
Tiểu Bạch: quà năm mới của ta đây, chúc mọi người luôn vui vẻ và hạnh phúc nhé XD
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT