Cô hy vọng cả cô và đồng nghiệp sẽ giữ thái độ khiêm tốn trước thế giới khoa học tinh thần rộng lớn kia.

Trời nước một màu xanh biếc.

Mặt biển êm ả giống hệt một đứa trẻ, chơi đùa mệt mỏi rồi sẽ trở nên im lặng.

Thích Nguyệt nhìn phong cảnh tới xuất thần, lòng thầm than mệt. Tưởng Phỉ Phỉ vẫn còn ở bên cạnh nói gì đó, nhưng cô gần như không thể nghe rõ. Cuộc thi biểu diễn đã kết thúc, cô đã hoàn toàn không còn hứng thú lãng phí thời gian với bọn họ, thỉnh thoảng sẽ hỏi Phác Dư Sư, du thuyền rốt cuộc tới khi nào mới cập bến.

Phác Dư Sư nói rằng hiện tại vẫn còn một vài hoạt động, cho nên du thuyền phải tới khuya mới cập bến Hongkong, nếu cô cảm thấy mệt thì có thể về phòng nghỉ ngơi trước.

Nghe đáp áp mơ hồ kiểu này, Thích Nguyệt rất tức giận, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý.

Phác Dư Sư đưa cho cô một tấm bản đồ, nói rằng phòng cô ở tầng một, nơi đó khá yên tĩnh, âm thanh từ tầng ba này sẽ không ảnh hưởng tới cô. Chỗ này vừa đúng ý cô. Cô nhận lấy bản đồ định về phòng, đi được vài bước rồi dừng lại, xoay người hỏi: "Phác tổng, chị có mấy dụng cụ như ốc vít gì không? Tôi có một chiếc xe đồ chơi muốn sửa lại."

"Có có, Phỉ Phỉ có, cô ấy thường dùng để tháo lắp máy tính, đúng lúc tôi vừa mượn của cô ấy. Lát nữa cô cứ tới phòng tôi, tôi ở phòng 218, chỉ là..." Phác Dư Sư híp mắt lại, trêu đùa, "Thích Nguyệt, bây giờ tôi đã biết thì ra cô có con rồi, cô đây là cố ý trêu đùa chúng tôi đúng không? Bọn họ không giống cô, đều là những thiếu nữ mới lớn, tôi phải nghiên cứu xem làm thế nào để gả bọn họ ra ngoài."

Phác Dư Sư nói xong, vẫy tay với cô, sau đó bắt đầu nói chuyện với Tưởng Phỉ Phỉ và Lâm Tê.

Thích Nguyệt vốn muốn đính chính, món đồ chơi này là quà cho cháu cô, nhưng cuối cùng vẫn lười mở miệng. Dù sao cô cũng không có ý tìm bạn trai, chờ du thuyền cập bến, cô sẽ lập tức bỏ chạy.

Cô xoay người xuống tầng một, nhìn số phòng 114 thì không khỏi nhướng mày, muốn đổi phòng. Cô có thể tưởng tượng ra tâm tình vốn rất hào hứng bị cô chọc xuống con số 0 của Phác Dư Sư, nghĩ nghĩ một hồi vẫn cảm thấy nên nhẫn nhịn một chút.

Thích Nguyệt đang ngủ thì bị tiếng bước chân trên lầu đánh thức. Lúc tỉnh lại, cô có thói quen nhìn đồng hồ, đã 15h30. Cô muốn ngủ tiếp nhưng lại không ngủ được, nghĩ tới chuyện chiếc xe đồ chơi, cô lập tức đứng dậy, lên lầu hai phòng 218 mượn Phác Dư Sư dụng cụ.

Vừa tới trước cửa 218, cô liền thấy Tưởng Phỉ Phỉ đi xuống, có lẽ là từ tầng ba xuống đây. Bởi vì cầu thang cách nơi này rất gần, cho nên cô thấy rất rõ, sắc mặt của Tưởng Phỉ Phỉ không tốt cho lắm.

Tưởng Phỉ Phỉ đi ngang phòng Phác Dư Sư, nhìn Thích Nguyệt cười cười. Vừa thấy Phác Dư Sư, bước chân cô ta đột nhiên dừng lại, biểu cảm trên mặt cũng cứng đờ, làm như rất kinh ngạc.

Phác Dư Sư vừa thấy Thích Nguyệt liền rời khỏi phòng, đóng cửa lại, trực tiếp nhét đồ vào tay Thích Nguyệt: "Thích Nguyệt, cô về phòng trước đi, tôi có chút chuyện phải đi tìm Phỉ Phỉ và Lâm Tư." Nói xong, chị ta kéo tay Tưởng Phỉ Phỉ chạy lên lầu ba.

Thích Nguyệt cầm dụng cụ về phòng, bắt đầu sửa đồ chơi. Cô tưởng sẽ rất đơn giản, không ngờ loay hoay suốt một tiếng vẫn chưa hoàn thành, hơn nữa còn không cẩn thận làm xước tay. Sửa xong, cô bắt đầu thu dọn thì nghe hình như bên trên tầng ba có tiếng cãi vả. Cô cầm dụng cụ lập tức chạy lên, muốn xem trên đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Cô vừa tới lầu hai thì cửa phòng Phác Dư Sư đột nhiên mở ra. Chị ta thấy Thích Nguyệt, trên mặt cả kinh, sau đó lập tức lộ ra tươi cười: "Thích Nguyệt, đúng lúc tôi đang muốn tìm cô đây."

"Bên trên có người cãi nhau đúng không? Vì sao chị không đi khuyên bọn họ?" Thích Nguyệt cảm thấy nơi này thật hỗn loạn.

Phác Dư Sư bất đắc dĩ lắc đầu: "Có lẽ lại là Phỉ Phỉ và Lâm Tê. Tôi thật không hiểu nỗi, Lâm Tê dịu dàng như vậy lại bị Phỉ Phỉ làm cho tức giận tới giơ tay múa chân. Phỉ Phỉ kia vừa mở miệng đã nói mấy lời đay nghiến. Không biết để bọn họ cạnh tranh có phải là chuyện tốt hay không. Nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, Sam chỉ có một."

Thích Nguyệt từ chối cho ý kiến, Tưởng Phỉ Phỉ cùng Lâm Tê đã gần ba mươi, bọn họ có tâm lý muốn kiếm chồng cũng không có gì lạ.

Tiếng cãi vã trên tầng ba kéo dài mãi, thỉnh thoảng cô có thể nghe mấy câu của Tưởng Phỉ Phỉ "Sao có thể như vậy?", "Thật quá đáng!" Hai câu này cứ lặp đi lặp lại liên tục, dường như vô cùng tức giận.

Thích Nguyệt thấy bản thân đừng nên dính vào chuyện này, lỡ như Tưởng Phỉ Phỉ cũng coi cô là đối thủ cạnh tranh, vậy trận hỗn chiến này sẽ càng kinh khủng.

"Thích Nguyệt, thật sự xin lỗi, du thuyền không thể cập bờ nhanh như vậy. Chỉ là cô cứ yên tâm, trên du thuyền này, tất cả đồ ăn thức uống đều do công ty chúng tôi cung cấp. Tôi đã mấy ngày làm việc rồi nên muốn ngủ một lát. Chờ tôi tỉnh dậy, chúng ta cùng ăn tối được không?"

Thích Nguyệt nhìn chị ta, quả nhiên, tóc tai Phác Dư Sư hỗn loạn, vẻ mặt còn đang buồn ngủ. Tuy rằng nghe thuyền không thể nhanh chóng cập bờ, trong lòng vô cùng bực tức, nhưng cô cũng không đành lòng trách chị ta, vì thế nhanh chóng liền nhanh chóng rời đi.

Thích Nguyệt nhớ Phác Dư Sư từng nói dụng cụ là của Tưởng Phỉ Phỉ, cô cũng biết phòng của cô ta xéo với phòng này. Cô đi tới, đơn giản đặt đồ trước cửa phòng, lát nữa Tưởng Phỉ Phỉ đi xuống, đương nhiên có thể nhìn thấy. Xong việc, cô liền xoay người xuống lầu.

Sau khi về phòng, tiếng cãi vã trên boong tàu đã không còn nữa, bốn phía lại trở về yên tĩnh. Cô không có chuyện gì làm, nên lại lên giường ngủ. Mãi tới bữa cơm tối, Phác Dư Sư tới gọi ăn cơm, cô mới tỉnh dậy.

Thích Nguyệt lên phòng ăn ở tầng ba gặp Lâm Tê, hơn nữa còn có ba nhân viên khác, Hoàng Binh cũng có mặt, duy nhất chỉ không thấy Tưởng Phỉ Phỉ. Cô thuận miệng hỏi: "Phác tổng, sao không thấy Tưởng Phỉ Phỉ vậy?"

"Cô ấy hả, có khi nào do mệt mỏi không? Cô ấy nói với tôi cơm tối cô ấy sẽ tự giải quyết." Phác Dư Sư vừa đưa cho cô đĩa rau vừa trả lời.

Thích Nguyệt nhìn Phác Dư Sư: "Phác tổng, cho dù mấy người muốn làm gì, chỉ cần hợp pháp thì tôi không có ý kiến, nhưng đừng để sự tình nháo tới tai nạn chết người. Tưởng Phỉ Phỉ là người thẳng thắn, không phải kẻ xấu. Ăn xong, chúng ta cùng đi xem cô ấy đi." Nói xong cô mới nhận ra, hiện tại cô đã không còn là cảnh sát, nhưng cách làm việc đó đã thành thói quen, bao gồm cả cách nói chuyện. Trong lòng cô không khỏi buồn bã.

Phác Dư Sư cũng đồng ý, hai người ăn nhanh rồi cùng tới phòng Tưởng Phỉ Phỉ.

Phòng Tưởng Phỉ Phỉ quả nhiên ở lầu hai, xéo đối diện với phòng của Phác Dư Sư, phòng 215. Bên ngoài dán tấm biển "Đang nghỉ ngơi, xin đừng quấy rầy".

Thích Nguyệt do dự một hồi, nhẹ nhàng gõ cửa: "Tưởng Phỉ Phỉ, cô ở bên trong sao? Vì sao không ăn tối vậy? Du thuyền chưa thể nhanh chóng cập bến, bây giờ cô không ăn, buổi tối sẽ đói đấy. Còn nữa, hồi chiều tôi có đặt dụng cụ trước phòng của cô, cô có thấy chưa?"

Hồi lâu, trong phòng mới truyền tới tiếng trả lời: "Để tôi yên đi!"

Thích Nguyệt giận tới mức thiếu chút nữa đã đạp cửa phòng. Cô gái này thật không biết điều, nói chuyện khách khí một chút sẽ chết người sao? Cô ta thật sự cho rằng mình là nữ hoàng lạnh lùng à? Cô ta lạnh lùng, trong lòng cô ta thoải mái, nhưng người khác lại bị chính cô ta làm cho nghẹn chết đấy!

Đương nhiên, cô chỉ có thể oán thầm trong lòng, cảm thấy cả người mệt mỏi liền xoay người xuống lầu, cũng không chào hỏi một tiếng với Phác Dư Sư.

Thích Nguyệt về tới phòng thì cảm thấy đau đầu, vừa nằm xuống liền ngủ.

Lúc cô tỉnh lại đã là buổi chiều, hơn nữa, cô là bị tiếng đập cửa dồn dập làm cho thức giấc. Cô xoa xoa đầu, xuống giường, đi ra mở cửa.

Đứng trước cửa là ba người đàn ông, phía sau là hai người mặc đồng phục cảnh sát, người đứng trước mặc đồ bình thường, lấy giấy chứng minh thân phận đưa cho cô xem: "Cô Thích Nguyệt đúng không? Tôi là cảnh sát thuộc Hongkong Du Chí Long, hiện tại cô là nghi phạm trong vụ án mưu sát Tưởng Phỉ Phỉ. Phiền cô lập tức theo chúng tôi về đồn cảnh sát Hongkong một chuyến."

"Mưu sát? Tưởng Phỉ Phỉ?" Thích Nguyệt bị hai chữ này làm cho tỉnh lại, tuy rằng đầu vẫn rất đau nhưng cả người không khỏi hoảng sợ. Cô cố gắng giữ vững bình tĩnh, trong đầu thầm nhanh chóng nghĩ ra đối sách.

Cô nhìn lại văn bản trước ngực Du Chí Long: "Cảnh sát Du, chào anh. Hiện tại tôi cũng không muốn nhiều lời, chỉ thỉnh cầu anh giúp tôi làm hai chuyện. Thứ nhất, lập tức phong tỏa chiếc du thuyền này, không cho người trên đây rời khỏi, cũng cấm cảnh sát bên ngoài ra vào làm hư hiện trường. Thứ hai, tôi không thể về đồn cảnh sát ở Hongkong với anh, nếu tôi nhớ không lầm, chiếc thuyền này chở khách theo định kỳ, chiều hôm qua lúc 13h xuất phát từ cảng Xà Khẩu của Thâm Quyến, tới vị trí hiện tại vẫn là hải vực của hai nơi. Vì thế tôi muốn nhờ cảnh sát Đại Lục trợ giúp..."

"Cảnh sát Thích?" Du Chí Long cắt ngang cô, "Tôi đã điều tra, cho nên biết cô cũng từng là cảnh sát. Nguyên nhân là vầy, đồng nghiệp của cô không thể nhúng tay điều tra vụ này để đảm bảo công bằng công chính. Hy vọng cô có thể thông cảm."

"..." Sống lưng Thích Nguyệt bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, điểm này sao cô lại quên mất chứ?

"Chỉ là, yêu cầu của cô cũng không phải hoàn toàn không hợp lý. Cô yên tâm, du thuyền đã được chúng tôi phong tỏa, pháp y đang trên đường tới đây. Cô muốn cảnh sát Đại Lục giúp đỡ, có một người, chúng tôi có thể đề cử với cô."

Nói xong, Du Chí Long lập tức lấy điện thoại ra gọi, tên trên màn hình là, hoa khôi Tang Cẩn.

......................

Tang Cẩn thấy điện thoại trong túi cứ rung suốt buổi học, cô tưởng là Bàng Lỗi gọi cho cô, cho nên trực tiếp khóa máy.

Trên bục giảng, giáo sư Grosson đang tổng kết kiến thức trong nửa năm này. Tất cả các tiết lý thuyết đã hoàn thành, hôm nay đã là buổi cuối cùng. Ông giao cho mỗi học sinh một nhiệm vụ, mỗi người phải tự mình hoàn thành sườn bài tâm lý cho vụ án, trong thời gian quy định hiệp trợ cảnh sát phá án thành công thì có thể thông qua bài thi, thuận lợi tốt nghiệp. Ba học sinh có tốc độ phá án nhanh nhất sẽ được tài trợ toàn bộ học phí tại Mỹ, coi như là phần thưởng.

Giáo sư Grosson giao nhiệm vụ xong liền nâng tay nhìn đồng hồ, còn một ít thời gian, ông liền hỏi mọi người thời gian học tập nửa năm vừa rồi có cảm nhận gì.

Cả lớp có ba mươi người đến từ các nơi trên thế giới, đa phần đều có kinh nghiệm trong tâm lý học tội phạm. Ngày đầu tiên đi học, thời điểm tự giới thiệu bản thân, Tang Cẩn biết được quá khứ của bọn họ, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Vụ án của Đàm Tuyết Thiến có được tính là kinh nghiệm của cô hay không? Lúc đó cô vừa hỏi, tất cả mọi người đều bật cười. Bọn họ cứ nghĩ cô đang nói đùa, bởi vì không ai tin cô không có kinh nghiệm trên phương diện này.

Nửa năm này, Tang Cẩn rất chăm chỉ học tập, cho dù là tiết lý luận hay thực tiễn. Cô coi tất cả bạn học trong lớp như giáo viên của mình. Đương nhiên, ngoại trừ Âu Dương Húc. Không phải cô không muốn, nhưng người này như thần như quỷ, cô gần như không biết anh ta xuất hiện thế nào. Thỉnh thoảng bắt gặp, nhưng anh ta cũng chưa bao giờ nói chuyện với bất kỳ ai.

"Dingding, it"s your turn now, please." [Đinh Đinh, bây giờ tới lượt cô.] Giáo sư Grosson đột nhiên gọi làm suy nghĩ của cô cắt ngang.

Tang Cẩn lập tức đứng lên, bắt đầu phát biểu ý kiến.

"Don"t rely on profiling too much. Crime psychological profile is not all-powerful, it"s just a tool. This is my viewpoint." [Không được quá phụ thuộc vào những gì viết bên trên. Phác họa tâm lý tội phạm không phải vạn năng, nó chỉ là một công cụ. Đây là cách nhìn của em.]

Tang Cẩn vừa dứt lời, trong phòng học liền xuất hiện đủ loại tranh luận, có người đồng ý, nhưng đa phần đều hỏi, nếu không coi trọng một khoa học tâm lý tội phạm này, vì sao còn phải tới học?

Giáo sư Grosson hỏi cô nguyên nhân, cô liền bắt đầu giải thích.

Đầu tiên, cô nói tới FBi của Mỹ, có lẽ vì quá nhiều phim ảnh làm nền giúp đỡ, trong con mắt ủa mọi người, đặc biệt là những người bình thường, FBI như một huyền thoại. Nhưng có nhà phê bình vạch trần rằng, cách làm việc của FBI quá rập khuôn, nhất là việc ỷ lại cơ sở dữ liệu tội phạm có sẵn, dùng phương pháp truyền thống để phác họa chân dung tội phạm.

Tang Cẩn cũng cảm thấy như vậy. Hiện tại cô rốt cuộc có thể lý giải, vì sao lần đầu tiên xuất hiện ở cục cảnh sát thành phố Thanh An, bản thân tự xưng là tiểu thuyết gia phạm tội lại khiến Bàng Lỗi bài xích như thế. Các bộ phim đã vô tình khiến đại chúng có một nhận thức sai lầm, bọn họ chỉ nghĩ tội phạm dù nguy hiểm cỡ nào, chỉ cần ở trước mặt FBI đều sẽ sa lưới. Thực tế là vậy, có rất nhiều vụ án chưa được giải quyết, cho dù là FBI, bọn họ căn bản cũng không phá được. Lấy một vụ án nổi tiếng, sát thủ mổ bụng Jack, đã hơn một trăm năm trôi qua, rất nhiều chuyên gia đã phác họa chân dung tâm lý tội phạm, bao gồm cả FBI, nhưng tới nay vẫn chưa ai biết bộ mặt thật sự của hung thủ.

Tang Cẩn không thể không nghĩ tới những gì mình đã trải qua, đời này, có lẽ cô phải mang trên lưng thân phận con gái của kẻ giết người.... Không! Cô lập tức gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, nhanh chóng biến ngữ điệu bi quan thành một mặt tích cực lạc quan khác.

Cô nhấn mạnh tâm lý học tội phạm không phải vạn năng là hy vọng cả cô và đồng nghiệp sẽ giữ thái độ khiêm tốn trước thế giới khoa học tinh thần rộng lớn kia. Không phải không cần, mà là cẩn thận sử dụng, hơn nữa còn không ngừng cải tiến phương pháp. Mỗi một vụ án đều có đặc điểm riêng của nó, bọn họ phải tận dụng mỗi một chi tiết mới có thể vẽ ra chân dung thủ phạm, hiệp trợ phá án.

Tang Cẩn nói xong, không khí trong phòng đột nhiên trở nên im lặng. Cuối cùng, phá vỡ bầu không khí kia là một gã cảnh sát đột nhiên xuất hiện ngoài cửa, kêu giáo sư Grosson ra ngoài.

Sau khi trở lại, Grosson kêu Tang Cẩn đi ra, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông ấy cô có thể cảm nhận được, có vụ án mới tới tìm bọn họ hiệp trợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play