Tang Cẩn đứng ngay cửa động vắt óc suy nghĩ cách khống chế chốt mở bom.
Cùng lúc đó, trong động Song Lang, Thích Nguyệt giằng co với ba người phụ nữ, Hồng Sơn Tước và hai người khác, một người mặc đồ đen một người mặc đồ trắng. Hồng Sơn Tước đánh tay không, hai người còn lại cầm cây côn bằng sắt. Thích Nguyệt đưa tay muốn giật lấy vũ khí của bọn họ. Ba người phụ nữ này thân thủ đều không hề bình thường, đặc biệt là Hồng Sơn Tước, mỗi lần xuất chiêu đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết.
Trong tay Thích Nguyệt là một roi da, bề ngoài trông giống dây lưng, là của ba cô để lại. Roi da này tuy không thể so với những vũ khí khác trong cục cảnh sát nhưng ít nhất cho tới bây giờ, cô có thể cản ba người bọn họ cùng lúc tấn công. Một mình cô đối phó với Hồng Sơn Tước, hoặc cùng lúc đánh nhau với hai người còn lại cũng không tốn hết sức lực, nhưng nếu ba người cùng lên, cô sợ bản thân không thể tiếp tục chống đỡ.
Bọn họ đều nhận ra điểm này, cho nên Hồng Sơn Tước ra hiệu cho hai người phụ nữ kia lên, còn mình lui lại, hẳn là đang tìm cơ hội phá vòng vây, đi tìm Tang Cẩn và đoàn người Dương Thiển.
Hai người phụ nữ một đen một trắng nhận lệnh, lập tức cầm cây côn sắt trong tay tấn công. Hồng Sơn Tước nhân cơ hội đột phá vòng vây, đi chặn đám người Tang Cẩn và Dương Thiển.
Hai người phụ nữ một trắng một đen nhận lệnh, lập tức cầm cây côn trong tay tấn công. Quả nhiên Hồng Sơn Tước nhân cơ hội xông tới. Thích Nguyệt cùng bà ta đánh hai chiêu lại bị hai người còn lại tấn công, vì thế không thể không để bà ta đi trước, toàn bộ sức lực tập trung xử lý hai người.
Tay trái Thích Nguyệt kéo căng một đầu cây roi, hai tay siết chặt, sau đó đột nhiên buông ra, cây roi giống như viên đạn bay thẳng tới người phụ nữ áo trắng, đánh vào mắt cô ta. Thích Nguyệt nhân cơ hội này đánh roi về người phụ nữ áo đen, không cho cô ta lại gần.
Cây côn cồng kềnh cộng với thân hình to lớn của người phụ nữ áo đen, sức lực thì có nhưng không đủ linh hoạt.
Thích Nguyệt đánh thêm vài hiệp, nhân lúc cô ta không kịp đề phòng mà quất roi tới, cây roi quấn lấy côn sắt, cô liền dùng lực ở cổ tay, kéo cây côn của cô ta tung đi xa.
Người phụ nữ áo đen muốn lấy cây côn về lại bị cây roi trong tay Thích Nguyệt đánh tới, sau đó thừa dịp cô ta đuối sức mà quay lại đối phó người phụ nữ áo trắng.
Sau trận chiến hỗn loạn, miệng người phụ nữ áo đen phun ra máu, nằm sấp dưới đất. Thích Nguyệt dùng sức đánh xuống, mãi đến khi thấy người không còn giãy dụa mới buông tha. Người phụ nữ áo trắng cũng ngã xuống, hai vai giật giật mấy cái rồi tắt thở.
Thích Nguyệt cùng lúc đánh bại hai người phụ nữ này, sức lực tiêu hao gần như đã không còn, cô thở dốc, chạy nhanh đuổi theo Hồng Sơn Tước.
Hồng Sơn Tước để hai người này giữ chân Thích Nguyệt, còn mình đuổi theo đám người Tang Cẩn và Thích Nguyệt. Trước khi đuổi tới, cô phải trừ bỏ bà ta trước.
..................
Cùng thời khắc đó, trên hòn đảo nhỏ, bãi đất trống trước ngôi chùa.
Bàng Lỗi và Thiết Lang giằng co, khí thế hừng hực, cả hai đều đã bị thương nhưng vẫn bất phân thắng bại. Thiết Lang tuổi đã lên, cho nên sức lực nhanh chóng tiêu hao.
Khóe miệng Bàng Lỗi đã dính chút tơ máu nhưng tinh thần vẫn trấn định, anh vung tay đá chân, mỗi một động tác đều như nước chảy mây trôi. Hư chiêu của Thiết Lang đã không còn tác dụng với anh, ngược lại, anh từ vô số chiêu thức của hắn mà biến hóa, thậm chí còn có thể mê hoặc Thiết Lang, đánh trả hắn.
Bị anh đá trúng đầu gối, cả người Thiết Lang lảo đảo, khuỵu xuống. Việc này đối với Thiết Lang là một đả kích nhục nhã. Hắn bắt đầu trở nên điên loạn, nhanh chóng đứng dậy đánh tiếp.
Bàng Lỗi xoay người, một quyền đấm vào bụng Thiết Lang. Không đợi hắn đánh trả, anh thu quyền, tiếp tục đánh vào ngực hắn, sau đó cả người thừa cơ nhảy lên, chân phải đá thẳng vào mặt của hắn.
Cả người Thiết Lang ngã xuống.
Trận đấu vẫn diễn ra, "Bằng! Bằng! Bằng" Ba tiếng súng đột nhiên vang lên, sự yên tĩnh của hòn đảo lập tức bị phá vỡ.
Bàng Lỗi nhanh chóng xoay người tìm nơi lẫn trốn, vai phải bị đạn sượt qua.
"Bàng tướng quân, bên này, nhận lấy!" Phái sau truyền tới giọng nói quen thuộc, anh quay đầu thấy một người đàn ông mặc đồ vest và mũ vành màu trắng dẫn theo nhân lực bao vây ngôi chùa.
Bàng Lỗi thầm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng duỗi tay bắt lấy khẩu súng. Anh nương theo vách tường đánh đuổi người của Thiết Lang, một bên hỏi: "Lão Bài, tình hình bên dưới thế nào? Có tìm được chỗ khả nghi không?"
"Đều ở dưới cả. Ngôi chùa này quả nhiên chỉ là ngụy trang, cả hòn đảo gần như là một nhà máy sản xuất ma túy. Người của chúng ta đã mai phục, càn quét tất cả. Còn nữa, quanh đây không có thuyền, vì vậy không ai có thể thoát được. Lần này chúng ta có thể đóng cửa đánh chó, toàn bộ bắt sống!"
Lão Bài cười rộ, răng nanh lộ ra, trên mặt là biểu cảm đắc ý. Đột nhiên nghĩ tới gì đó, ông dừng cười, lập tức trở nên nghiêm túc: "Tiểu Vạn đã dẫn người tới động Song Lang tiếp ứng, chỉ là cậu ấy hỏi tôi có nên trực tiếp đi vào không, trong động giống như đang có mai phục."
Trái tim Bàng Lỗi lạnh đi, anh quay đầu quét mắt nhìn bãi đất trống, phát hiện không thấy Thiết Lang, liền nói: "Tôi đi chặn Thiến Lang, ông đưa những người bị khống chế về, sau đó lập tức điều động qua kia cứu người."
"Cậu không đi cứu bạn gái mình sao?" Lão Bài kinh ngạc, "Thiết Lang chắc chắn chỉ ở trên hòn đảo này, hắn chạy không thoát đâu. Cậu nhanh qua bên đó cứu người..."
"Bắt Thiết Lang trước rồi nói."
Nói xong, Bàng Lỗi nhận micro vô tuyến từ Lão Bài, dọc theo cầu thang đi tiếp. Không ngờ, Thiết Lang lại ở sau chùa chờ anh, đứng bên cạnh còn có tên giả Thiết Lang khi nãy.
"Đưa cái này cho cậu ấy." Thiết Lang ra lệnh cho người áo trắng đưa di động cho Bàng Lỗi.
Ánh mắt Thiết Lang lộ ra vẻ hiểm ác, vẻ mặt không cam lòng: "Nếu không muốn những người này bị nổ chết thì lập tức chuẩn bị một chiếc trực thăng. Tôi có thể tặng lại cậu đám người này, nhưng cậu buộc phải để chúng tôi an toàn rời đi. Nếu không, bọn họ đừng nghĩ tới chuyện sống sót."
Bàng Lỗi nhìn màn hình di động, đoàn người đang ở cửa động, trước mặt là cô gái tên Dương Thiển không dám cử động, phỏng chừng là sợ dẫm phải bom. Bên cạnh Dương Thiển, Tang Cẩn đang suy nghĩ gì đó. Thấy cô tạm thời an toàn, trong lòng anh cũng yên tâm một chút.
Người áo trắng giật lấy điện thoại, thần sắc đột nhiên trở nên kích động, lập tức thì thầm gì đó bên tai Thiết Lang.
Hai tay Bàng Lỗi siết chặt thành quyền, trong đầu thầm phân tích tình hình ở động Song Lang, con tin chạy tới cửa động, Thích Nguyệt kiềm chân Hồng Sơn Tước, Tang Cẩn nghiên cứu cách ra ngoài, cô ấy nhất định sẽ làm được. Chỉ cần Chu Tiểu Vạn đuổi tới kịp lúc, bọn họ chắc chắn sẽ được cứu, cho nên quyền chủ động hiện tại hẳn là nằm trong tay anh.
"Thiết Lang, ông muốn trực thăng sao? Không có. Hòn đảo này, tất cả, từ giờ trở đi đã không còn thuộc về ông. Nhưng hiện tại tôi có thể cho ông cơ hội lập công chuộc tội. Khi nãy ông có nhắc tới một đào phạm bị oan, chỉ cần ông chịu cung cấp manh mối cho cảnh sát, chúng tôi có thể suy xét giảm nhẹ hình phạt cho ông."
Sắc mặt Thiết Lang xanh mét, trừng mắt nhìn anh, cười lạnh: "Tao còn tưởng người họ Bàng đều là chính nhân quân tử, hiện giờ xem ra mày chỉ là kẻ tiểu nhân. Mày và bọn cảnh sát Thái Lan liên thủ lừa tao, tao chịu thua. Chỉ là tao thật sự không ngờ ngoại trừ xảo trá, mày còn lạnh lùng vô tình như vậy. Theo tao được biết, trong đám con tin này có người phụ nữ của mày, mày không sợ cô ta bị bom nổ chết sao?"
Bàng Lỗi bị mắng lại không hề tức giận. Trước đây, cảnh sát Thanh An chủ động hợp tác với cảnh sát địa phương nhưng luôn bị từ chối, hiện tại đúng lúc làm lá chắn ngụy trang. Thiết Lang nhất định sẽ nghĩ chỉ cần bên Mỹ truyền ra tin tội phạm vượt ngục, Khương Duy Dân chắc chắn sẽ triệu tập cảnh sát Thanh An, không có cảnh sát địa phương giúp đỡ, một mình anh sẽ rơi vào cảnh tứ cố vô phương. Cho dù Khương Duy Dân không triệu tập đại đội thì bọn họ cũng sẽ rơi vào bẫy trong động, toàn quân bị diệt.
Anh không thể không thừa nhận tâm tư Thiết Lang kín đáo, thận trọng. Anh ngụy trang, hắn dương đông kích tây. Nếu không phải hai ngày trước thời điểm nghiên cứu địa hình, phát hiện nơi này không có nhiều khách hành hương, anh đã thật sự nghĩ động Song Lang mới là căn cứ của bọn họ. Nếu dựa theo kế hoạch ban đầu, đưa đại đội, thậm chí là Lão Bài ẩn nấp gần động Song Lang, hiện tại rất có khả năng toàn quân đã bị diệt. Nhưng hiện tại, tình hình vẫn nguy hiểm như vậy, người con gái anh yêu vẫn nằm trong hiểm cảnh, hơn nữa lại có nhiều người chưa rõ sống chết như vậy, kết quả thế nào anh thật không dám kết luận.
Bàng Lỗi do dự, trong đầu nghĩ lại chiếc điện thoại trong tay người áo trắng khi nãy. Ánh mắt hung ác của Thiết Lang hiện lên tia kinh ngạc, có phải Tang Cẩn đã phá giải bí mật của bom rồi không? Do dự một hồi, anh quyết định đánh cược một phen: "Bạn gái tôi không cần ông quản. Binh bất yếm trá, chỉ cần bắt được các ông, tôi không làm quân tử cũng được. Nếu ông còn sự lương thiện, hiện tại hãy cung cấp manh mối, ít nhất là tốt cho bạn của ông. Hắn ta có bị oan hay không pháp luật sẽ giải quyết, nhưng nếu lần này hắn thật sự vượt ngục thành công, tôi nói cho ông biết, hậu quả không thể tưởng tượng được, đến khi đó tội anh nặng thêm một bậc." Anh quyết không cho hắn đi.
Thiết Lang bật cười, cười xong lại khôi phục biểu cảm lạnh lùng: "Có biết tại sao sói là loài cao qúy nhất thế giới không? Bọn chúng tuyệt đối không bán đứng đồng loại!" Nói xong, hắn chủ động vươn hai tay về phía Bàng Lỗi.
Bàng Lỗi không có tâm tình thảo luận với hắn, anh tiến lên, dùng còng tay khóa chặt hắn và người áo trắng.
Tiếng súng cuối cùng cũng dừng lại. Bàng Lỗi kêu Lão Bài đưa Thiết Lang về, những chuyện còn lại cũng giao cho ông hết.
Anh một bên liên lạc với Chu Tiểu Vạn, một bên bằng tốc độ nhanh nhất lên ca nô, theo lộ tuyến Chu Tiểu Vạn cung cấp chạy tới động Song Lang.
Vì từ ngữ TQ có giới hạn nên một số đại từ xưng hô giữa các nhân vật sẽ thay đổi theo cảm xúc. Nếu có gì không hợp lý mọi người cho mình ý kiến nhé!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT