Sáng hôm sau, nó dậy từ sáng sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng cho những
người kia. Khi bọn họ đến đã thấy nó đặt món cuối cùng lên bàn, một bữa
sáng đầy thịnh soạn. Anh hơi bất ngờ song đã nhanh chóng bị sự lo lắng
chiếm hết, liền nhanh chân đi lại, đỡ lấy dĩa thức ăn từ trong tay nó,
cất giọng đầy trách mắng:
– Thân thể đã như thế, em còn muốn đi lung tung, cấm, cấm triệt để, không có cho em làm mấy thứ này!
Nó nhìn anh trách mắng mà chẳng cảm thấy sợ chút nào ngược lại trong lòng càng thêm ngọt ngào, một người anh như thế này, biết kiếm ở đâu? Nó nghe anh nói như thế, bật cười:
– Cách anh nói thật giống Hưng…. Nhưng mà nghĩ đến Hưng em lại nhớ
ra, anh ấy từ hôm qua đến giờ nói đi là đi luôn gọi điện nói một tiếng
cũng không thèm. Quá đáng thật.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi xị xuống như quả bóng bị xì hơi, nhìn mà thấy thương. Nhưng rất nhanh sau đó, nó lại ngẩng mặt lên nói:
– Thôi, cứ kệ anh ấy. Chúng ta ăn thôi!
Nói xong nó kéo mọi người lại bàn ăn, nhiệt liệt quảng cáo cho món ăn của mình. Mọi người từ lúc nghe nó nhắc đến Hưng, ai nấy trong lòng đều dâng lên cảm giác buồn thay cho nó. Cư nhiên ai nấy đều nhanh chóng khôi phục thần sắc, tránh để nó phát hiện. Phụ nữ có thai thường không nhạy cảm đến mức có thể nhận ra được sự khác thường đó đâu.
Rất nhanh bữa ăn sáng kết thúc, mọi người đều ra ngoài phòng khách ngồi hàn huyên. Nhật là người đầu tiên mở miệng:
– Nhi à, hình như sau khi mày biết mày có con, mày càng thêm thục nữ.
Tuy là một câu hỏi nhưng giọng nhật cũng đã là khẳng định đến chín mười phần. Nó nghe thế lườm lườm Nhật:
_ Hồi giờ tao nam tính lắm sao? Nữ tính chán, chỉ tại mày nữ tính quá nên mới thấy tao nam tính thôi! Hưng cũng chính đã nói thế đấy! Không
tin đến khi Hưng về mày hỏi thử đi!
Nói xong nó cảm thấy bầu không khí hình như ảm đạm hẳn đi, có hơi kì kì. Nó tương đối tò mò:
– Này, mọi người sao thế? Vẻ mặt ấy là thế nào?
Trân nghe thế, nở nụ cười gượng gạo, nói:
– Ui chà, có gì đâu, bất quá tao cũng thấy thằng Nhật nói đúng. Cơ mà tao thích thế, đôi khi mày nữ tính, dịu dàng một chút cũng không vấn
đề!
Phải tránh thằng Hưng ra, nhỏ không muốn nhắc đến hắn, cũng không
muốn cho nó biết những thứ như thế này, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi nếu nó kích động. Nhưng… chỉ sợ thằng Hưng lần này có đi mà không có về, mà
bọn nhỏ và anh cũng không dám chắc rằng họ sẽ trở về an toàn. Cho dù thế thì mọi người cũng không muốn hai mẹ con bọn nó gặp nguy hiểm, nếu thế
biết ăn nói thế nào với thằng Hưng?
Ngồi hàn huyên một chút, mọi người quyết định ra về. Dù gì mục đích
họ đến cũng chỉ để tránh cho Nhi nghi ngờ, vậy thôi là đủ rồi. Sau này
cứu được Hưng ra cứ đưa đến trước mặt nó là được, vì vậy nhiệm vụ lần
này, mọi người tự nhủ trong lòng… nhất định phải hoàn thành!
Sau khi mọi người đi được một lúc, nó liền đứng dậy ra khỏi nhà mà
bám theo. Biểu hiện khi nãy của mọi người, thật sự rất đáng nghi, không
phải là nó không nhận ra, có thai chưa chắc đã mất hoàn toàn khả năng
quan sát nhạy cảm của sát thủ. Mọi người dường như đang tránh né đề tài
về Hưng, mà hôm qua Hưng cũng đi rất lạ lùng, nói không nghi ngờ là điều không thể.
Sau khi đến trước khu ít người cửa vào tàu điện ngầm, mọi người chia
ra tìm tung tích Hưng. Nhưng dường như đó là một điều khó. Trong thời
gian tìm kiếm bỗng nghe tiếng Quân hét lên:
– Mọi người cẩn thận, có cái gì bay đến kìa!
Nghe tiếng Quân,mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một viên
đạn khói đang bay đến. Tất cả mọi người không hẹn cùng hiểu ý đều tránh
khỏi chỗ đạn rơi xuống.
BÙM….. Một làn khói trắng tỏa ra làm mờ hết mọi thứ xung quanh, lúc
này tất cả mọi người đều thấy một bóng hình mờ ảo trong làn khói. Ngay
sau đó lại nghe một giọng nói trầm ổn vang lên:
– Mấy người đến rồi? Nếu muốn cứu tên đó thì phải xem thực lực mấy người thế nào.
Dứt lời bóng trắng đó vút chạy đi, tất cả mọi người không nói hai lời liền đuổi theo. Nó thấy vậy cũng tung mình nhanh chóng đuổi theo, nét
lo lắng cùng tức giận xuất hiện trên gương mặt nhỏ nhắn. Quả nhiên Hưng
là bị TA bắt đi!
Lúc này, hàng cây phía xa xa có một bóng người đứng đó nhìn, khuôn
mặt chỉ là một cảm xúc lạnh tanh. Hôm qua Thắng nhận được tin nhắn đứng ở đây chờ, dù có nghi ngờ nhưng anh vẫn muốn xem không ngờ lại thấy màn
này. Cũng không vội đuổi theo, Thắng cũng đã biết nơi bọn họ sẽ đến. Chỉ là, rốt cuộc TA dang muốn làm cái gì? Sao lại kéo cả Nhi vào? Dù như
thế nào anh vẫn phải đuổi theo, anh nhất định phải bảo vệ Nhi. Tiếp đó
chỉ thấy bóng Thắng vụt mất rồi nhanh chóng chạy theo hướng mọi người.
_________________________________________
Xin lỗi mọi người, chap này ngắn quá đọc không đã. Nhi phải thi nhiều môn nên thời gian viết phải ít lại, hầu như Nhi cũng không viết. Mấy
chap tiếp theo chắc phải một hai tháng mới ra được, xin lỗi vì phải để
mấy bạn chờ. Cảm ơn mấy bạn nhiều nhan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT