– Anh Thanh, Hưng, anh Nguyên và anh Quân phải vào tổ chức vì vậy, mọi người cần có một đợt huấn luyện.
– Không huấn luyện có được không?- Thanh hỏi.
Nhật quay sang cốc đầu Thanh:
– Sao lại không chứ? Bọn anh nhất định phải được huấn luyện nếu không khi làm nhiệm vụ sẽ rất nguy hiểm.
Thanh ôm đầu ai oán nhìn Nhật:
– Anh biết rồi, em đánh đau quá!!!
– Đáng đời.
Nó gõ ngón tay xuống, lên tiếng:
– Được rồi, được rồi. Nghe này, nếu mọi người không muốn
huấn luyện thì còn một cách khác. Bởi vì thời gian huấn
luyện rất lâu vì vậy em đã thay mặt tổ chức xây riêng một khu
tập cho những người muốn đốt cháy giai đoạn.- Nói đến đây,
khóe môi nó khẽ nhếch lên.
Thy nghe thấy thế, mặt lập tức biến sắc:
– Này, mày không định nói là… nơi đó?
Nó gật đầu:
– Là nơi đó!
Những người thuộc tổ chức SA vô thức nuốt nước miếng. Nơi
đó là đâu? Là nơi mà bọn họ đã từng đốt cháy giai đoạn như
vậy. Sau khi theo nó vào tổ chức, bọn họ vì muốn nhanh chóng
theo nó vào cái nơi gọi là” đốt cháy giai đoạn kia”. Nhưng mà
nếu như bọn họ không phải đã từng học võ, có lẽ đã chôn thân
trong cái địa ngục trần gian đó. Các thiết bị hỗ trợ rất kinh khủng, có thể gây chết người chứ chẳng chơi. Nào là máy
phóng dao, cột gỗ đầy gai nhọn, máy chém,… nói chung là các
thiết bị nào có thể giết người đều ở trong đó hết. Bọn họ
phải chỉ trải qua một lần mà sợ đến mức không dám vào lần
thứ hai, cho đến sau này, khi đã lên cấp bậc cao, gần như đứng
đầu tổ chức mới dám quay lại. Tính ra thì sau khi quay lại vẫn còn chút sợ sệt.
Nó trước khi mất trí nhớ đã tự xây riêng cho mình để tự
luyện tập, hình như ngày nào cũng vào. Cho dù vậy vẫn không
tránh khỏi bị thương, bởi vì mỗi ngày là một cách bài trí
khác nhau, chẳng có biết bao nhiêu cách, bao nhiêu thiết bị nguy
hiểm. Đến bây giờ mấy người bọn họ vẫn còn chưa quen nữa
là…⊙___⊙|||. Cho đến khi nó quay trở lại, cách duy nhất nó lên
đứng đầu tổ chức nhanh như vậy là vì nó có thể thoát ra khỏi đó một cách dễ dàng chỉ trong 1 tiếng đồng hồ. Thật là đáng kinh ngạc.
Bốn anh chàng siêu trộm nhìn khuôn mặt đang biến màu sắc như
tắc kè hoa của mỗi người, đến cả một người lạnh như tảng băng ngàn năm là Hà cũng có một chút thay đổi, trong lòng họ bỗng dậy lên cảm giác không an lành.
– Nó như thế nào thì đặt như thế ấy, không được sao? Thôi
được rồi, vấn đề quan trọng bây giờ là chuyện của TA kìa, mọi người định bỏ qua chuyện đó sao?
– Không phải. – Hà nói:- Nhưng mà, tao thấy kì, tại sao bảng
giải mã của anh Thắng lại có bảng số, trong khi Trân lại không
có?
Vũ nói:
– Anh nghĩ chắc là bọn chúng có lí do riêng! Có cả cách
giải chữ số nữa. Thậm chí nếu so với chỉ số IQ của Thắng
thù việc giải mã đó rất dễ dàng.
Thy gật đầu:
– Không lí nào, bọn chúng lại cho Thắng một cơ hội sống
sót. Nếu như thật sự bắt nó phải lựa chọn, chắc chắn một
trong hai người đã nổ chết rồi!
Nhật nói:
– Anh Thắng hình như có gì đó rất đặc biệt đối với TA, với sức công phá của bọn họ, cho nổ luôn cả một tòa nhà là
chuyện dễ như trở bàn tay. Vậy mà lại cho nổ mỗi lầu ba, không phải kì lạ quá sao?
Trân xoa cằm:
– Có phải là vì biết Thắng sẽ thoát ra được cho nên cho nổ
mỗi lầu 3? Để cho khi anh ấy chạy có phải sẽ an toàn hơn?
Phải chăng Thắng là một phần gì đó quan trọng của tổ chức nên bọn họ mới không làm hại? Nhưng anh ta là ai?
Mọi người sau khi nghe Trân nói đều trở nên trầm mặc. Nãy
giờ nó im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo này.
– Được rồi, mọi người về đi, hôm nay thế là đủ rồi, cũng
không nên nghĩ nhiều làm gì. Mọi người tự phân công giải thích
công việc, ngày mai gặp ở đó.
Những người trong TA gật đầu, đứng dậy ra về. Nếu như nó đã không muốn tiếp tục vậy thì cũng không nên làm trái ý nó.
Nó lặng lẽ nhìn theo bóng lưng mọi người đang về, trong lòng rất khó chịu.
Anh Thắng, anh không phải là một phần của TA đúng không anh?
Anh dịu dàng, quan tâm chăm sóc em như vậy, người luôn ở bên cạnh em, giúp đỡ em, giúp đỡ mọi người. Một người tốt như anh, làm sao có thể thuộc tổ chức đó?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT