Thy đợi Nguyên lấy ghế cho mình, ngồi xuống nói:
– Cậu ta sao? Nội tạng bị chảy máu qua lâu, vai bị thương
nặng đến bây giờ vẫn còn hôn mê. Mày thật chẳng ra làm sao?
Làm cái gì mà để Nhi bị như thế chứ? Cậu ta vốn sức khỏe đã yếu, mới tiêm xong đang trong thời kì yếu nhất đã thế lại còn ngấm mưa, cậu rốt cuộc đã làm gì mà để nội tạng cậu ta bị
chảy máu chứ? Cậu không bảo vệ cho cậu ta sao? Cậu có xứng
đáng là hôn phu cậu ta không thế?!
Hắn im lặng một chút rồi ngẩng đầu hỏi chị:
– Cô ấy tiêm cái gì chứ? Bị bệnh gì cơ?
Chị hừ một tiếng rồi bỏ ra khỏi phòng, trước khi đi đặt cặp lòng lên bàn rồi nói:
– Tao phải sang bên kia. Con Nhi bị gì không liên quan đến mày,
chỉ cần biết cậu ta rất yếu mà thôi! Hài lòng rồi chứ? Cậu
ta yêu mày như vậy, đỡ cả một đập cho mày làm nội tạng chảy
máu mà hôn mê trong khi mày chủ suốt ngày nghĩ đến vị hôn thê
vớ vẩn nào đó, đôi khi tao thấy con Nhi thật ngu ngốc khi chấp
nhận mày. Nếu như mày không bị thương thì anh Vũ và anh Thanh
có lẽ đã giết mày rồi.
Mày có thông minh đến mấy trong cồn việc có giỏi đến mấy
trong lúc làm nhiệm vụ, tại sao mày lại ngu ngốc chọn cái tên
điên này hả Nhi? Xem đi, hắn ta có cảm kích việc mày đỡ cho
hắn đâu chứ? Ông trời chắc đang trả thù mày đấy Nhi!
Nó đang ngồi trên giường nói chuyện với Vũ, Thanh và Thy thì thấy hắn mở cửa đi vào. Trong phút chốc cả căn phòng chìm
vào im lặng. Thanh, Thy và Vũ trao đổi mắt với nhau, cuối cùng
kiếm một cái cớ đi ra ngoài để lại căn phòng cho nó và hắn.
Sau khi mọi người đã ra khỏi, nó không nhìn hắn nữa, quay
mặt nhìn sang chỗ khác. Nó nghe thấy tiếng dép, cứ tưởng hắn
ra ngoài, đang định thở phào thì thấy một bên giường lún
xuống.
Hắn ngồi bên cạnh nó, nhìn nó chằm chằm. Khuôn mặt nó vốn
dĩ đã thiếu sắc nay còn tiều tụy và xanh xao hơn. Cả người
dường như nhỏ bé hơn dưới bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình.
Mặc dù vậy, trong mắt hắn nó vẫn rất đẹp.
Nó khẽ liếc hắn, thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn, không
kìm được, than một tiếng trong lòng, người gì đâu mà, bị bệnh
cũng đẹp như vậy, khí chất chẳng hề giảm tí nào.
Hắn ngồi nhìn nó một lúc lên tiếng:
– Sao không nói gì?
Nó nói nhỏ:
– Có gì để nói chứ?
Hắn không tức giận, chỉ nói:
– Nhìn thẳng vào tôi mà trả lời này!
Nó quay ngoắc sang hắn hét lớn:
– Có gì mà để nói chứ?!
Sau đó là một trận ho dài. Hắn chẳng những không hối cải mà còn nhìn nó dửng dưng, đợi nó ho xong, nói tiếp:
– Sao lại đỡ cho tôi? Sao lại để bị thương như vậy?
Nó không thèm trả lời, quay mặt sang chỗ khác.
– Anh… anh yêu tôi không có nghĩa là được hôn bá đạo như vậy!
Phải để cho người thở nữa chứ! Anh làm tôi ngất xỉu thì như
thế nào?
Hắn cười đểu, giọng đầy vẻ cưng chiều:
– Em muốn anh cho em thêm thời gian? Được vậy mỗi lần anh sẽ
cho em thêm 5 giây nữa, được rồi chứ? Vị hôn thê bé nhỏ của anh, em muốn gì, anh sẽ chiều hết!