Anh làm anh trai của em, yêu thương em, được không Nhi? Để anh
chăm sóc em, em muốn gì, anh sẽ cố gắng chiều hết, được không?
____________
Tôi nhận được tin ba mẹ bị tai nạn xe là khi tôi đang học. Khi tôi đang vui vẻ cười nói cùng với các bạn lại không hề biết
rằng ba mẹ mình đã bị tai nạn và đang cấp cứu. Tuy chỉ là
một học sinh lớp 7 nhưng tôi biết rằng sự thật không chỉ là
một vụ việc đâm xe đơn giản như vậy, bởi vì tôi đã từng nghe
thấy ba mẹ tôi nói chuyện. Họ lo lắng cho sự sống của họ và
cho sự sống của tôi, ba tôi đang gặp nguy hiểm. Đối thủ của ông
là một xã hội đen, nhất định sẽ tìm mọi cách để thủ tiêu ông vì ông đã biết được bí mật của đám người đó và cũng vì sự vững chãi của công ty đám người đó trên thương trường. Tôi biết rằng tuy ba mẹ tôi không nói nhưng họ lo lắng cho tôi, lo lắng cho
sự an toàn của tôi, cho sự sống của tôi. Đúng lúc này, tất cả những
người ba mẹ tôi giúp đỡ, họ hàng, bạn bè, tất cả bọn họ, không một người nào đứng lên giúp ba mẹ tôi. Bọn họ, tất cả bọn họ đều quay lưng đi
như không nhìn thấy gì. Thật là một lũ người bạc nghĩa, thật không xứng đáng là người. Trong lòng tôi thầm khinh bỉ lũ người đó. Cho đến sau
khi tôi nhận được tin ba mẹ chết 2 ngày có một người phụ nữ đã đến tìm
tôi khi tôi đang nhốt mình trong căn nhà to lớn lạnh lẽo mà ba mẹ để
lại.
Đó là lần đầu tiên, một người phụ nữ hiền hậu có nụ cười ấm áp, và bà ấy có phong thái rất giống với mẹ tôi. Bà nói:
– Cô là em gái của ba cháu tên Hạ Tiểu Băng. Rất vui được gặp cháu, ba cháu nhờ cô chăm sóc cháu.
Tôi nhìn bà ấy, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp, nụ cười mà bà ấy đang nở trên môi tạo cho tôi cảm giác rất gần gũi. Tôi hoàn toàn không nghi
ngờ lỡ như bà ấy có ý định giết hại tôi loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực
mà tin bà ấy, tôi đáp:
– Cháu là Hạ Từ Vũ chắc cô cũng biết, cháu chỉ muốn hỏi cô một câu.
Bà ấy hơi tò mò hỏi:
– Chuyện gì.
– Ba mẹ cháu, là ai giết?
Người phụ nữ ấy khi nghe xong thì có hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh đáp:
– Cô không biết, nếu cháu muốn… tại sao cháu không tự tìm hiểu? Cháu muốn trả thù tại sao không tự mình tìm người mà đời nợ?
Tôi ngước mặt nhìn bà ấy hỏi:
– Cháu có thể sao? Bây giờ chỉ còn lại căn nhà này, một chút vốn cũng không có… cháu có thể làm được gì?
Bà ấy bật cười:
– Cô sẽ giúp cháu, thế nào? Cháu biết ba mẹ có người hại chết nhưng
lại không thể làm gì? Cô là em gái ba cháu, đương nhiên phải giúp anh
của mình chứ! Nhưng nếu cháu muốn, đến nhà cô sống, làm con nuôi của cô, cô cho cháu toàn quyền quyết định.
Tôi hơi nghi ngờ:
– Cô… giúp cháu thật sao?
Người phụ nữ mỉm cười xoa đầu tôi:
– Ba cháu đã nhờ cô chăm sóc, tất nhiên cô sẽ giữ lời. Có hay không
cháu cũng sẽ vẫn đến ở nhà cô. Cháu thông minh như thế, từng này tuổi đã biết rất nhiều, ba mẹ cháu sẽ rất tự hào nhưng… cô không muốn cháu luôn giữ trong lòng khái niệm trả thù, như vậy là không tốt. Chắc ba mẹ cháu trên trời cũng sẽ không hài lòng nếu cháu cứ canh cánh trong lòng
chuyện trả thù đâu. Nào, giờ thì về nhà cô thôi.
Tôi im lặng một chút rồi cũng gật đầu đồng ý. Ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ sau này sẽ là mẹ của tôi, tôi cười:
– Được, con sẽ về với mẹ!
Người phụ nữ hơi ngạc nhiên về cách thay đổi xưng hô của tôi nhưng bà cũng vui vẻ đáp lại, hai chúng tôi cùng nhau lên trở về căn biệt thự
của bà ấy.
Khi bước chân vào nhà, tôi đã thấy một cô bé với mái tóc màu vàng kim buộc hai bên, khuôn mặt trắng hồng hơi xanh như bị bệnh, vóc dáng mảnh
mai nhỏ bé càng dễ thương thêm khi cô bé khoác lên mình một chiếc váy
màu trắng hơi xòe phía dưới. Cô bé nhìn tôi cười rạng rỡ, nụ cười càng
tươi thêm dưới ánh nắng mặt trời. Lúc đó tôi chỉ có hai từ trong đầu khi nhìn thấy hình bóng nhỏ bé đó_ Thiên thần. Cô bé này chính là một thiên thần. Cho dù có hơi xanh xao nhưng nụ cười đó, nụ cười vô tư và hồn
nhiên, không vướng chút gì xấu xa của xã hội này, một nụ cười đã khiến
tôi như nhìn thấy ánh sáng trong màn đêm u tối.
Cô bé bỗng nắm lấy cánh tay tôi cười hỏi hét lớn, có vẻ như rất phấn khích:
– Anh… anh là Hạ Từ Vũ? Em là Lâm Hạ Nhi! Em sẽ là em gái của anh, rất vui được gặp anh! Anh hai!
Tôi hơi ngạc nhiên hỏi cô bé:
– Sao lại gọi anh là anh hai?
Cô bé cười rất vui vẻ:
– Thì anh lớn tuổi nhất, là anh hai! Anh ba cũng nói thế mà!
Tôi hơi ngạc nhiên:
– Anh ba?
Lúc này có một giọng nói trầm trầm hơi bông đùa vang lên phía trên tầng:
Cậu bé này tuy có vẻ trẻ còn nhưng rất ra dáng một người
anh, chỉ là hình như có vẻ rất chơi bời? Tôi đã nghĩ như vậy.
Mặc dù tôi cực kì ghét những người chơi bời như cậu ta nhưng
đối với cậu ta lại là một cảm giác khác, hoàn toàn không một chút cảm giác gì gọi là chán ghét.
Cậu ta nhìn Nhi, cất giọng trêu chọc, có vẻ như rất ghét cô bé:
– Mày tính làm gì? Bị bệnh như vậy còn ra ngoài này, còn muốn bệnh thêm à?
Cô bé không hề khó chịu vì giọng điệu của anh trai, ngược lại còn cười rất tươi:
– Em chỉ muốn đón người mới thôi mà, sau này anh ấy sẽ là anh hai đấy!
– Không cần mày xen vào, biến vào phòng của mày đi! Lo cho cái bệnh của mày đi kìa!
Khi Thanh vừa dứt lời thì tôi nghe giọng nói tức giận của
người đàn ông ở phía trên lầu, một người đàn ông đi xuống có
vẻ như là chồng của cô Băng:
– Con lúc nào cũng lớn tiếng với em hết! Nó có lỗi gì? Nó bị bệnh như vậy con còn mắng chửi nó?
– Con có lỗi sao? Từ lúc nó sinh ra ba mẹ lúc nào cũng quan
tâm đến nó, có xem con là con trai hai người đâu cơ chứ!
Lúc này tôi nghe thấy giọng cô Băng, có vẻ như bà ấy đang rất tức giận:
– Đi về phòng! Con còn nói như thế là mẹ cho con hiểu thế
nào là không quan tâm luôn đấy! Em con bị bệnh cầm có người chăm sóc, đã không chăm sóc em còn mắng nó như vậy?
Thanh nghe xong thì lủi thủi về phòng, lúc này cô mới cúi xuống nói với cô bé thiên thần:
– Con chơi với anh đi, xem anh Vũ như anh hai con là được. Nhi không buồn nữa nhé! Có người chơi với con rồi!
Cô bé mỉm cười vui vẻ : – Vâng!
Nói rồi, cô bé kéo tôi chạy về phòng. Cô bé rất nhí nhảnh, kéo tôi chạy lên xem phòng mà tôi sẽ ở, rồi lại sang căn phòng đối diện, đó là phòng của cô bé. Thì ra hai chúng tôi ở đối
diện nhau, còn phòng Thanh thì ở bên cạnh phòng tôi.
– Em lớp 3, anh Thanh lớp 5. Từ nhỏ em đã bị bệnh rồi, rất
yếu. Mọi hoạt động rất khổ sở, anh Thanh lúc nào cũng mắng em như vậy, em đã quen rồi. Em muốn có một người anh yêu thương
mình nhưng có vẻ em chỉ là cái gai trong mắt anh ấy, thấy em
làm gì cũng khó chịu. Em chỉ còn cách từ từ hóa giải sự
khó chịu trong lòng anh ấy mà thôi! Chuyện hôm nay cúng như mọi
ngày, rất bình thường, anh không cần bận tâm đâu!
Tôi nhìn cô bé, một thiên thần dễ thương như vậy tại sao lại
bị bệnh? Tại sao lại không thể có được tình thương của anh trai như mong muốn? Đôi lúc tôi cảm thấy ông trời thật quá bất công, những người tôi yêu thương đều ra đi trong vài phút, còn cô bé
này cho dù có ba mẹ ở bên nhưng tình anh trai mà cô bé mong
muốn có nhất lại không có được, thậm chí còn nhận được sự
chán ghét của anh trai. Đac vậy lại phải chịu căn bệnh hành hạ thân thể thế này, ông trời thật sự rất bất công.
Lúc trên xe, tôi đã được nghe cô Băng kể về cô bé. Nhi bị
bệnh từ lúc mới sinh, vì sinh non nên rất yếu ớt, cho đến khi
lớn vẫn rất yếu, mỗi lần bị bệnh là như sắp chết, sống như
vậy thật sự rất mệt mỏi, đã vậy đến khi lớn lại càng yếu
hơn, hôm nay nghe tôi đến, cô bé đã cố gắng hết sức mới có thể chịu đựng được như vậy.
Trong lòng tôi dâng lên cảm giác chua xót, thiên sứ đẹp như
vậy, thánh thiện như vậy tại sao lại phải chịu khổ như vậy
chứ?
Tôi không kìm được ôm cô bé vào lòng. Nhi hơi ngạc nhiên nhìn tôi:- Anh Vũ?
– Anh làm anh trai của em, yêu thương em, được không Nhi? Để anh
chăm sóc em, em muốn gì, anh sẽ cố gắng chiều hết, được không?
Cô bé nghe xong, đôi mắt sáng hẳn lên, nụ cười tươi rói nở trên môi:
– Tại sao lại không chứ? Em rất vui nữa cơ, anh Vũ em gọi anh là hai nhé!
Tôi nghe thấy giọng nói vui mừng đó, nói:
– Em muốn gọi anh thế nào cũng được.
~~~~Thời gian trôi đi~~~~~~
Tôi chơi rất vui vẻ với hai anh em này, cho dù lúc nào Thanh
cũng cáu kỉnh với Nhi. Cho dù vậy, cậu bé không hề có ác cảm với tôi, ngược lại có vẻ như rất thân với tôi. Có một ngày
hỏi sao Thanh lại thích chơi với nhưng lại ghét Nhi, cậu bé chỉ nói:
– Em có anh trai, không chơi với anh, chơi với tên côn đồ ngoài chợ sao? Anh là anh trai, lo mà chăm sóc cho em đi.
Tôi chợt hiểu ra, cho dù tôi lạnh lùng đến đâu, trong lòng hai người này đều không hề có ác cảm, không cảm thấy khó gần,
ngược lại còn rất muốn bước vào thế giới của tôi.
Cho đến một ngày, tôi bị bắt cóc, tôi biết người bắt tôi là ai nhưng đến khi được cứu ra, tên khốn đó đã biến mất. Sau khi
trở về nhà, tôi nhốt mình trong phòng, ai lại gần đều bị tôi
đuổi ra, tôi gần như là một kẻ điên không ai có thể lại gần.
Tôi nhốt mình trong phòng như thời gian tôi ở một mình tại căn
biệt thự nhà họ Hạ. Bởi vì mỗi lần nhớ đến ba mẹ, tôi đều
bị kích động như vậy. Vỏ bọc lạnh lùng của tôi không phải
lúc nào cũng hiệu nghiệm. Có thể trong mắt mọi nguời, tôi rất lạnh lùng và khó gần nhưng lúc tôi nhớ ba mẹ, tôi lại nổi
điên, lúc tôi nói chuyện với thiên sứ nhỏ tôi lúc nào cũng dịu dàng. Vỏ bọc của tôi hoàn toàn vỡ tan khi đứng trước nỗi đau, nỗi nhớ và tình yêu thương, nó hoàn toàn tan biến.
Tất cả mọi người, không một ai có thể vào phòng, không một
ai có thể nói chuyện với tôi. Một tuần trôi qua, mọi thứ vãn
như cũ, cho dù Thanh có khuyên thế nào, ba mẹ nuôi của tôi có
khuyên thế nào, tôi hoàn toàn không thể nào chịu nổi cảm xúc
của mình, tôi hoàn toàn mất kiểm soát.
– Mọi người cứ đi đi, nhất định không được đứng ở ngoài.
Nói rồi, cô bé đóng cửa lại, bên ngoài vang lên tiếng bước
chân, có lẽ mọi người nghe theo lời cô bé đi khỏi căn phòng. Tôi quay lưng với cô bé nói:
– Em ra khỏi phòng đi.
Nhưng cô bé không nghe vẫn cứ tiến lại tôi, tiếng bước chân
nhẹ nhàng làm tôi cảm thấy bình yên đến kì lạ. Đã một tuần
rồi tôi không gặp Nhi, tôi nhớ nụ cười của cô bé, nhớ giọng
nói của cô bé. Một tuần nay tôi không nghe thấy cô bé nói gì
cả, không khuyên can cũng không nói tiếng mào, có vẻ như nguyên
một tuần này cô bé biến mất vậy. Chẳng lẽ bệnh của cô bé
tái phát, phải nằm trong phòng không thể ra ngoài được sao?
Nghĩ đến đây, lòng tôi bỗng cảm thấy nặng trĩu, đã hứa sẽ
chăm sóc cô bé ấy vậy mà tôi chẳng làm được gì lúc bệnh cô
bé tái phát. Nghĩ đến đây,tôi bỗng cảm thấy một bàn tay dịu
dàng đặt lên vai tôi, giọng nói của cô bé vang lên:
– Anh Vũ.
– Tránh xa anh ra!-Tôi thẳng thừng hất bàn tay đó ra vì lực
hơi mạnh, cô bé cũng yếu vậy nên đã ngã xuống nền đất lạnh
giá.
– Em không muốn anh thế này đâu, em rất sợ nếu như mất đi một người anh trai yêu thương em như vậy! Đừng mà… đừng mà… anh Vũ
ơi, anh quay lại đi… là người anh trai dịu dàng… thương yêu em gái đi mà!
Vừa nói cô bé vừa khóc, nhìn những giọt nước mắt lăn dài
trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tôi bỗng cảm thấy áy náy.
Mọi người yêu thương tôi như vậy, nhất là cô bé thiên sứ nhỏ
này cũng thế, vậy mà tôi lại không biết, cứ cho rằng tình cảm của những người này chỉ là giả tạo.
Tôi vòng tay ôm chặt lấy cô bé, nói:
– Anh xin lỗi. Thiên sứ nhỏ, em đừng khóc, anh xin lỗi. Anh
hứa với em, dù thế nào cũng sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho em,
bảo vệ em, anh sẽ là người anh trai yêu thương em nhất trên thế
giới này.
Cô bé ngước mắt lên nhìn anh:
– Thật chứ?
Tôi gật đầu chắc chắn: – Anh hứa.
Bởi vì em chính là thiên thần của anh. Là người đã kéo anh
ra khỏi màn đêm u tối, cho anh thấy được anh sáng lúc anh bi quan nhất, nụ cười của em, giọng nói của em, sự dịu dàng nhưng
nhí nhảnh của em chính là động lực để anh tiếp tục bước
tiếp, tìm người đã hại cha mẹ, trả lại những gì mà ba mẹ và anh phải chịu đựng.
Thiên thần nhỏ của anh, anh sẽ bảo vệ em…
-Tôi cứ tưởng cô không tỉnh, bế cô vào phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước bồn cầu, nhưng xem ra chuyện này không thể thực hiện được rồi.
– Anh không biết thương hoa tiếc ngọc sao? Ném mạnh như
– Đúng. Lúc nổ, lửa đã bùng lên thành hình chữ A. Tao nghĩ
có khả năng là tên A chuyên đặt bom và sử dụng chất gây nổ bên
tổ chức đó.
– Không thể. Đám người đó không rảnh đến mức phá nhà để
khiêu khích chúng ta. Thủ đoạn ra tay không kiêng nể như vậy chỉ
có thể là TA. Nhưng mà chữ cái đó, nếu như viết tắt tên tao
không lẽ… là nhắm vào tao sao?
Thy thở dài:- Nhắm hay không nhắm nói chung chúng ta cuối cùng cũng phải chiến đấu với kẻ thù.
– Hừ. Cứ chấp nhận hết.
Thy bật cười:
– Rồi rồi, ngủ đi. Mai nói tiếp.
– Ngủ ngon.
Cúp máy nó nằm thẫn thờ nhìn lên trần nhà.
Chuyện mình nghe được, có lẽ vẫn chưa phải là lúc để nói.
Khi nào tìm được căn cứ, xác thực được có phải là mấy người
đó rồi tính tiếp. Haizzz, mệt thật đấy, lỡ như mấy người đó
là bọn siêu trộm thì thế nào? Nhưng nếu như anh ba là siêu
trộm, không lẽ hai lại không biết? Còn tổ chức TA nữa, bọn
chúng muốn cái gì chứ? Sao lại cho nổ nhà? Cảnh báo, khiêu
khích? Trả thù? Rốt cuộc là vì gì chứ!…
Miên man suy nghĩ, sau một khoảng thời gian cuối cùng nó ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, nó bị một giọng nói lạnh lùng làm cho tỉnh
ngủ. Người nào đó không biết, cứ tưởng là anh đang gọi dậy,
thế nên cứ kì kèo làm nũng nên mà không mở mắt ra. Buộc cho
người đang khổ sở vì phải lôi con heo lười kia dậy, vì quá bực mình mà bế thốc nó lên, ôm trong vòng tay.
Nó đang nằm yên trên chiếc giường, bỗng cảm thấy mình được
ai đó bế lên, thậm chí còn nằm trong cả vòng tay xa lạ thì
giật mình tỉnh giấc.Trước mặt là khuôn mặt của một chàng trai lạnh lùng nhưng vẫn mang nét trẻ con trên mặt, nó hoảng hốt
vùng vẫy.
– Tôi cứ tưởng cô không tỉnh, bế cô vào phòng vệ sinh rửa
mặt bằng nước bồn cầu, nhưng xem ra chuyện này không thể thực
hiện được rồi.
– Anh không biết thương hoa tiếc ngọc sao? Ném mạnh như vậy,
ít nhiều tôi cũng thấy đau chứ! Tôi có phải mình đồng da sắt,
vốn dĩ tôi cũng không phải loại người mạnh mẽ gì đâu! Mà này
anh nói gì? Rửa mặt với bồn cầu? Này!
Hắn ngoáy ngoáy lỗ tai, phun ra ba chữ ” ồn ào quá” rồi bỏ ra ngoài, để lại nó đang tức điên lên trong phòng.
Liếc mắt ra phía cánh cửa đã đóng lại nó hừ hừ hai tiếng rồi bỏ vào phòng vệ sinh.
Nếu không phải giả vờ mấy thứ ngu ngốc này để anh khỏi nghi ngờ, còn lâu tôi mới cho anh bế rôi ném đau đến như vậy. Chết
tiệt, tên này lực cũng mạnh thật đấy!
Lúc ra khỏi phòng đã thấy hắn đang đứng đợi ở trước cửa
rồi. Nó hơi bất ngờ, nó làm vệ sinh cá nhân hơn một tiếng,
vậy mà hắn ta còn có thể kiên nhẫn chờ nó lâu như vậy, ngoài
hai anh ra đây là lần đầu tiên!