Trường mà Lâm Đồng Chi học rất có tiền, hơn nữa cách thức dùng tiền bạc rất có dạng nhà giàu mới nổi, cho nên khi cô không tìm được bác sĩ tâm lý ở
bệnh viện lớn trong thành phố lại không tìm được sách có liên quan trong các thư viện ở trường học, tự nhiên cô nhớ tới ở trường học có mạng
lưới Internet rất phổ biến mà ở bên ngoài vẫn còn rất ít thấy chưa tiến
vào cuộc sống của người dân.
Cô gửi một bức thư công khai xin
giúp đỡ, sau đó, không đến năm ngày, bạn bè trên mạng nhiệt tình gửi thư trả lời làm cho hộp thư của cô đầy, cô chọn từng cái có nội dụng có ích nhất từ trong hộp thư, gửi qua bưu điện cho ba. Đám bạn trên mạng nói,
bệnh của mẹ vẫn không tính là nghiêm trọng, chỉ cần người nhà cố gắng
quan tâm và chăm sóc nhiều hơn, kết hợp với cách chữa bệnh tâm thần, từ
từ là có thể khôi phục bình thường. Đây là may mắn trong bất hạnh, ba
nhìn đồ cô gửi qua, hết sức chấp nhận, hỏi rõ thứ này là từ đâu tới, mua một máy vi tính cũng nhanh chóng học lên mạng, bắt đầu vụng về mà học
lên mạng, tự mình suy xét một phương pháp trị liệu, quả nhiên, không lâu sau, Lâm Giản mừng rỡ viết thư cho cô, nói mẹ oán trách ít hơn, hơn nữa trên mặt đã xuất hiện nụ cười. Lâm Đồng Chi bỗng chốc không thể tin
được cái tin tức tốt này, buổi tối đặc biệt chạy đến một buồng điện
thoại đường dài gọi điện thoại về nhà, mẹ nghe điện thoại, mẹ ở đầu bên
kia săn sóc nói, "Chi Chi, bây giờ con đã lớn rồi, muốn mua chút quần áo gì đó cũng đừng tiết kiệm cho nhà." Lời nói dịu dàng bên trong toát ra
tình thương của mẹ, vành mắt của Lâm Đồng Chi đỏ lên, nước mắt thiếu
chút nữa rơi xuống.
Cô vừa ngâm nga một giai điệu vừa đi trở lại
phòng ngủ, còn chưa gõ cửa, Tiêm Mã Vân liền mở cửa kéo cô đi vào. Một
đám sói cái tươi cười nhìn cô chằm chằm như hổ rình mồi, mấy ngày nay
tâm tư của Lâm Đồng Chi đều để vào chuyện ở nhà cho nên không nghe thấy
mọi người trong phòng ngủ bàn chuyện gì. Lúc này cô nhìn thấy tư thế của bọn họ, cảm thấy hơi sợ hãi, cười hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Mã Vân đại
diện toàn bộ người trong phòng, mở miệng nói: "Cậu phải mời khách!"
Lâm Đồng Chi nghe xong thấy chỉ là một chuyện nhỏ, không khỏi thở phào nhẹ
nhõm, không do dự liền đồng ý, "Mời khách sao, được." Sau đó Mã Vân mới
hài lòng gật đầu, "Không tệ không tệ, rất có tâm, cũng không uổng bọn
mình đề cử cậu nhận hai học bổng."
Lâm Đồng Chi giật mình, không thể tin chỉ vào chóp mũi của mình, "Mình? Hai học bổng?"
Mã Vân vỗ một cái vào gáy cô, " Này, đừng có tham lam, hai học bổng còn chưa đủ phải không?"
Lâm Đồng Chi lắc đầu xua tay, ý bảo phản ứng của mình tuyệt đối không phải
ghét bỏ mà thật sự ngạc nhiên vui mừng, lúc này Mã Vân mới không giận mà vui vẻ an ủi cô, "Cậu choáng váng sao, thành tích học kỳ cuối của cậu
tốt như vậy, lấy được học bổng có cái gì lạ?"
Lâm Đồng Chi còn có chút không thể nào đón nhận được, cô còn không dám tin cuộc đời cô cũng có lúc lấy được học bổng, đó chính là đãi ngộ tốt nhất mà chỉ những học sinh ưu tú mới có thể hưởng thụ, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình và học
sinh ưu tú bốn chữ này liên tưởng cùng một chỗ.
Lục Tân Hạ cũng
cười ha ha, "Cậu đừng đắc ý, mình cũng lấy học bổng thứ ba đó. Chỉ là,
cậu nhiều tiền hơn mình, đương nhiên phải bắt đầu ăn từ cậu, hai học
bổng có 500 đô la, đủ cho bọn mình ăn mấy bữa."
Tâm trạng của Lâm Đồng Chi vốn là không tệ, chứ đừng nói bánh thịt từ trên trời rơi
xuống, cho dù muốn cô bỏ tiền riêng ra mời khách cô cũng cam tâm tình
nguyện, vì vậy cô rất rộng rãi nói, "Quản các cậu ăn no." Mọi người ồn
ào quyết định dùng tiền này, liền bắt đầu yên tĩnh chờ tiền này khi nào
mới từ trên trời rơi xuống.
Cô cũng không coi đó là một việc lớn, nhưng dù sao cũng là chuyện vui, ngày gần đây liên tiếp gặp được toàn
tin tức tốt, cũng không khỏi có chút vui vẻ phơi phới vó ngựa nhẹ ý tứ.
Nhưng đắc ý mà không biết thu lại, lập tức ông trời cũng không quen
nhìn, ngày đầu tiên cô gọi bạn bè đi ra ngoài ăn, rất có vài phần tư
thái của chị cả. Sau đó, sáng hôm sau, cô phát hiện mình thật sự là vui
mừng hơi quá, "Vui quá hóa buồn", người bạn tốt luôn không đúng giờ lại ở dưới tình huống không hề chuẩn bị tới. Vết màu đỏ trên khăn trải giường buộc cô phải rời giường bằng tốc độ nhanh nhất, thu hết toàn bộ bình
nước nóng trong phòng ngủ đến nhà tắm giặt khăn trải giường.
Bởi
vì khi giặt khăn trải giường không thể tránh khỏi phải tiếp xúc với nước lạnh, bụng của cô lại càng đau hơn. Sắc mặt của cô rất xấu, cho nên hai tiết học tiếp theo khi đổi phòng học, Hạ Vọng Lan và Vương Nguyệt ngồi
bên cạnh cô cũng nhịn không được vươn tay đỡ cô. Hai người đỡ cô đến nhà vệ sinh, cô xử lý qua loa một chút, cau mày đi ra ngoài, Vương Nguyệt
vẫn còn chờ ở cửa, thấy cô đi ra, vội đi lên đỡ cô, lại nói cho cô biết, "Hạ Vọng Lan về phòng rót nước nóng cho cậu..., cậu thấy đỡ hơn không?"
Lâm Đồng Chi không còn hơi sức đến nói chuyện, chỉ gãi nhẹ ở trong lòng bàn tay của Vương Nguyệt bày tỏ cảm ơn. Hai người từ từ đi tới phòng học
mới ở phía trước tìm một góc khuất ngồi xuống, Lâm Đồng Chi bất mãn nằm
bò trên bàn học nhắm mắt nghỉ ngơi, qua mấy phút, chuông vào học vang
lên, Hạ Vọng Lan mang một bình giữ nhiệt, trên tay còn lại cầm mấy phong thư nhiều màu rất lo lắng vọt vào, cô ở phòng học băn khoăn một trận,
sau khi tìm được các bạn còn không kịp thở đã chạy tới góc chỗ các bạn
đang ngồi, nặng nề đặt cái cốc lên trên bàn của Lâm Đồng Chi, lại thở
hổn hển nói, "Lúc mình trở về phòng ngủ, đúng lúc thấy đưa thư tới,
phòng mình có rất nhiều thư."
Ngày thường Hạ Vọng Lan thích nhất
là tìm thư ở phòng thường trực, tìm được thì vui vẻ cả ngày, lúc này
thấy vẻ mặt của cậu ấy, dĩ nhiên là tìm thấy thư mà cậu ấy muốn nhận.
Cậu ấy cười tít mắt vội vàng đem thư chuyển tới chuyển lui cho các thành viên trong phòng, mãi cho đến lúc giáo sư Chu đi vào, bạn học bên cạnh
đưa ngón tay lên làm dấu chớ có lên tiếng, cậu ấy mới an tĩnh lại, cúi
đầu vui rạo rực mở lá thư của cậu ấy ra.
Lâm Đồng Chi nhìn một lá thư màu trắng ở trước mặt, là một lá thư của một bưu điện nào đó từ học viện (trường cao đẳng đào tạo một chuyên ngành đặc biệt) của tỉnh thành ở quê, cô mừng rỡ trong lòng, ngay cả cơn đau bụng cũng giảm bớt mấy
phần, cô nàng Lý Ngọc Hỉ lười biếng này nhanh như vậy đã gửi thư tới, đủ để chứng minh người này rất chú trọng tình bạn của hai người, dù sao cô cũng không có tâm trạng để học, dùng móng tay mở lá thư ra, lấy thư ra.
Nhưng Lý Ngọc Hỉ vẫn lười biếng, một lá thư chỉ có hai trang giấy, Trong đó
có nửa tờ manga cũng dùng để vẽ một sĩ quan Oscar to lớn mặc đồng phục
phẳng phiu, nhưng nói người này lười biếng, lại vẫn nhớ rõ Lâm Đồng Chi
thích nhất 《 cung điện hoa hồng Vẹc-xây (của Pháp) 》 trong Oscar.
Lá thư này có chút qua loa, ngắn gọn tỉ mỉ, nhưng vẫn hài hước như trước,
phía trên nói một chút về cuộc sống ở trường học, lại bổ sung một tin
đồn thú vị, phía dưới cuối cùng có một đoạn ngắn liên quan đến Lâm Đồng
Chi, "Mới nghe được một truyện cười, nói cậu thầm mến Cố Duy Bình, mình
nghĩ tới nghĩ lui, khả năng duy nhất có thể truyền ra scanda giữa hai
người nhất định do cậu từng ngồi sau lưng cậu ấy, nói như vậy, mình rất
mong đến học kỳ sau mình có thể trở thành nhân vật chính trong các tin
đồn, dù sao mình cũng ngồi cách cậu ấy không xa. . . . . . ."
Lâm Đồng Chi cười cười, nếu như mình không thẹn với lương tâm, chắc có thể
cười thoải mái hơn, chỉ là lúc này nghĩ đến, đối với bạn tốt có cảm giác áy náy, Lý Ngọc Hỉ là bạn tốt nhất của mình, lại gián tiếp từ miệng của người khác mới biết được tin yêu đương của mình, mình thật sự không
thoát khỏi hiểm nghi trọng sắc khinh bạn. Trong lúc thấy áy náy, cô lập
tức xé hai tờ giấy trong vở ra viết thư trả lời cho Lý Ngọc Hỉ.
"Nếu mình nói đây không phải chuyện cười cậu tin không? Xin lỗi, vì mình đã
không nói cho cậu biết, còn nữa, lần trước ở trên xe quá vội, cho nên
cũng quên nói cho cậu biết, lời đồn không phải tất cả đều sai, là mình
thích cậu ấy trước, hiện tại bọn mình đã cùng nhau, cứ như vậy đi, cậu
không bị dọa chứ? Cụ thể sau này gặp mặt rồi hãy nói, còn nữa, mình rất
thích Oscar cậu vẽ cho mình. . . . . ."
Cô viết hai tờ giấy liền
một lúc, viết thư cho Lý Ngọc Hỉ xong, có thể là cử động tay trong một
thời gian dài, máu lưu thông nhanh hơn, ngược lại bụng cũng không đau
như lúc trước nữa, cô rất tinh tế uống một ngụm nước ấm, nhấp môi, vẫn
chưa hết ý lại xé hai tờ giấy nữa, viết một cái tên khác ở trên đầu.
"Hôm nay nghe người khác nói mình thầm mến cậu, thật sự rất ấm ức, tại sao
tất cả mọi người kể cả gia đình cậu đều đánh giá cậu cao như vậy, cậu
cũng không dài tám cánh tay, hừ. Thật ra mình cũng không kém như trong
tượng tưởng của các cậu đâu? Nói cho cậu biết, học kỳ này mình cũng lấy
được học bổng đó. Thời tiết chỗ cậu thế nào? Thời tiết chỗ mình vẫn rất
lạnh, nhưng trên những cành hoa đào mầm non đã bắt đầu nhú ra..., lúc
nghỉ đông ở nhà xem một bộ phim, gọi là《Tokyo Love Story》, lúc xem phim
đã khóc, càng khoa trương hơn là Lâm Giản còn tập trung hơn cả mình, xem hết phần cuối liền mắng xối xả, nó nói đời này nhất định cũng phải tìm
được Akana Li Xiang của nó, về sau, nó luôn tìm hình tượng Suzuki Honami trong phim ở cửa hàng video, nhưng mình cũng không phản đối, mỗi ngày
mở ti vi lên là có thể thấy nụ cười sáng lạn, cảm giác thật sự rất tốt. . . . . ." Cô đã viết rất nhiều điều vô nghĩa, ngược lại tâm trạng càng
tốt hơn, một đôi mắt to toát ra một loại hào quang điềm tĩnh tươi đẹp,
làm cho một chút người không liên quan ở bên cạnh nhìn thấy phải ngây
người.
(Akana Li Xiang là một nhân vật trong bộ phim Tokyo Love Story)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT