Kỳ nghỉ đông năm nay nghỉ từ hôm đó đến mùng bốn năm sau, chiều hôm nay,
là giờ học cuối cùng, không khí trong lớp học rất sôi nổi, khổ luyện làm vui vẻ đã sớm trở thành một loại bản năng, có người vừa lấy cặp sách
vừa cười, “Công nhân người ta được nghỉ bốn ngày, bọn mình được nghỉ
nhiều hơn người khác mấy ngày rồi."
Lời này lại bị cô Tương nghe
thấy, cô đi vào quay đầu liền chửi mắng một trận, "Lấy chính mình so
sánh với công nhân rất có tiền đồ? Tôi nói cho các bạn biết, không thi
đậu đại học thì các bạn ngay cả công nhân cũng không bằng!"
Mọi
người lè lưỡi, đều có chút không kiên nhẫn đứng dậy, từ đầu học kỳ tới
nay, các bạn học đều ở trong trường, gần như không có ai được ngủ ngon
như ở nhà, ai không muốn sớm về nhà chứ. Nhưng, lúc này vẫn phải không
yên lòng ngồi ở đây nghe dạy dỗ. Chờ cô Tưởng nói ra một chữ "Nghỉ" cuối cùng, không còn ai sợ lại bị trách mắng nữa, "Oh" một trận ồn ào,
người của một lớp, tan tác như chim muông.
Người nhà rất nhiệt
tình chào đón Lâm Đồng Chi trở về: ba cầm túi giúp cô, Lâm Giản nhặt
giày giúp cô, chảo dầu trong tay mẹ "lách tách" vang lên. Một học kỳ
không gặp, Lâm Giản lại cao hơn cô nửa cái đầu, hai người vẫn như cũ
không nói được mấy câu nghiêm chỉnh lại bắt đầu gây gổ, Lâm Đồng Chi
cuộn tờ báo đi gõ Lâm Giản, lại phát hiện bây giờ chính mình căn bản
không với tới đầu của tên nhóc này, liền nổi giận. TV trong nhà thay
đổi, ghế sofa cũng đổi. Lâm Đồng Chi dò xét một vòng, trêu đùa ba, "Ba,
nhà chúng ta mọi thứ đều thay đổi, học kỳ sau con về nhà, ba đừng ngay
cả mẹ cũng đổi nha."
Ba cười mắng một tiếng, "Không trên không
dưới!" Trên mặt lại có chút mất tự nhiên, Lâm Giản len lén giật vạt áo
của cô, Lâm Đồng Chi hiểu ý ngậm miệng, lấy cớ ra ngoài. Lại qua mấy
phút, hai chị em lén lút ở trong phòng sách chụm đầu. Lâm Giản xụ mặt,
thở dài một tiếng nói "Gần đây không biết tại sao, mẹ cả ngày âm dương
quái khí, ba cũng luôn không vui, làm cho người ta phiền chết được, còn
như vậy em đều muốn ở lại ký túc xá của trường." Cô suy nghĩ một chút,
lại hỏi, "Tại sao mẹ không vui? Có phải tại ba ở bên ngoài có cái gì rồi không?" Lâm Giản lắc đầu, "Không có khả năng? Em thấy ba mỗi ngày đều
về nhà đúng giờ." Cô dùng sức vỗ đùi em trai, làm ra vẻ bỗng nhiên hiểu
ra, "Chị biết rồi, có thể mẹ đến thời kỳ mãn kinh rồi." Cô lấy giọng
điệu từ cầu nhiều phúc nói với Lâm Giản, "Chú em, nhiệm vụ duy trì bình
yên cho gia đình chị đây liền giao cho em đó."
Buổi tối đêm ba
mươi, cả nhà bọn họ nhìn liên hoan văn nghệ tết âm lịch, Lâm Đồng Chi
vừa cảm thấy mình quá xa xỉ, dành quá nhiều thời gian vào những việc
không liên quan đến học tập như vậy, vừa rồi lại bị Trần Bội Tư, Chu
Thời Mậu chọc cười đến đau cả bụng. Sau khi tắt ti vi, cô và anh trai đi trên đường phố, cầm ống chứa hạt thủy tinh nhiều màu, trong sự vui
sướng còn mang theo thật sâu cảm giác tội lỗi. . . . . . Cuộc sống thật
mâu thuẫn.
Buổi chiều của ba hôm sau, Lâm Đồng Chi mang theo
không tha (không muốn) đi ra ngoài, cô đã nói với ba mẹ, học kỳ sau cô
sẽ không về nhà, ở trường học chuyên tâm học hành. Cho nên mẹ chuẩn bị
đồ cho cô nhiều hơn so với những năm trước, ba ngoại lệ, làm cho chú
Tiểu Chu đưa cô đi, khi chú Tiểu Chu nhận lấy cái túi trong tay Lâm Giản rồi để vào phía sau xe, Lâm Giản hô to một câu với cô, "Thi không đậu
cũng không sao, trong nhà còn có em !" Mẹ "Phi" "Phi" kéo Lâm Giản lui
về phía sau, trong không khí nồng nặc khói thuốc súng, ở nơi xa truyền
đến tiếng chuông cửa, không biết nhà ai có khách tới nhà chúc tết. Lâm
Đồng Chi nắm quần áo thật chặt, chui vào trong xe, cửa xe đóng lại, dần
dần cũng không nghe thấy nữa, cô bị ngăn cách ở bên ngoài náo nhiệt phồn hoa, đi đến một cái thế giới khác.
Học kỳ mới bắt đầu, liền như
thổi lên kèn hiệu xung phong. Trước lớp học bên trái tấm bảng đen dựng
một biển hiệu tự chế đếm ngược thời gian thi vào trường đại học, mỗi chữ đều có kích thước to nhỏ khác nhau, rất đậm lại rất đậm, tô đen lại tô
đen, rất dọa người. Có một vài bạn học chưa tới báo danh, xem ra đã lựa
chọn những con đường khác, có bạn học chuyển ra ngoài, thuê phòng khác
để học tập. Còn có người, thậm trí vào giờ cơm trưa cũng không muốn lãng phí thời gian, vì vậy đặt ở mấy cái bàn trống phía sau, từng món một,
có cháo Bát Bảo, mì ăn liền, còn có cả Thái Dương thần, Ba buội cây, và
còn nhiều món ngon miệng khác, cái gì cần có đều có, rực rỡ muôn màu, đủ để mở một nhà hàng.
Thành tích của Lâm Đồng Chi vẫn luôn ở vị
trí thứ mười, nhưng thái độ của cô rất nghiêm chỉnh, muốn học nhiều một
chút vậy thì sẽ biết nhiều hơn về tình hình học tập, không đến mức quá
thực dụng. Nhưng không khí say mê trong lớp học vẫn ảnh hưởng đến cô,
chẳng hạn như buổi trưa trong lớp học có một nhóm người đang quên ăn
quên ngủ, cô đã ăn xong và trở lại lớp học để đọc sách, thường nhìn
không thấy một nửa, những cái bụng đói kêu vang làm anh bạn rốt cuộc
hiểu ra mình còn không có ăn cơm trưa, trong lớp có thể sẽ dẫn phát phản ứng dây chuyền, sau đó cả phòng học bốn phương tám hướng nhào tới chỗ
mùi thơm của mì ăn liền, làm cho mọi người rất háo hức.
Ngoại trừ học tập, học tập, vẫn là học tập, Lâm Đồng Chi không nghĩ ra trong
khoảng thời gian này từng lưu lại cho cô kỷ niệm gì khác. Đúng rồi, còn
có, Cố Duy Bình và Lưu Tinh từ chối danh ngạch cuối cùng của một nhóm
người được cử đi học, Lưu Tinh là vì không thích bị cử đi học ở trường
chuyên ngành. Mà Cố Duy Bình lại đang giả vờ khóc, cậu ấy nói, "Nếu đọc
sách nhiều năm như vậy, không đi thi đại học một lần, luôn cảm thấy
thiếu chút gì đó." Những lời này tự nhiên dẫn phát ra một làn sóng mới.
Mùa đông dần dần trôi qua, mùa xuân cũng chậm rãi đi qua, mà mùa hè cuối
cùng cũng tới. Sau đó, những khoảnh khắc đặc biệt cuối cùng đã đến. Làm
nhiều chuẩn bị như vậy, chảy nhiều mồ hôi như vậy, nhưng đến ngày này,
lại không có mấy người dám nói mình có tự tin tuyệt đối, rất nhiều người vẫn có quá nhiều hối tiếc và hối tiếc không có nắm chắc thời gian cho
tốt.
Lâm Đồng Chi đứng ở bên ngoài vạch kẻ màu vàng cho phép, cô
ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, sau đó cô nhìn thấy Lưu Tinh mặc dù đang cười, nhưng nụ cười có chút không tự nhiên, nhìn thấy vẫy tay với cô
sau đó cười một cái với Lý Ngọc Hỉ, nhìn thấy Văn Tử, Tề Giai. . . . . . Sau đó, cô thấy Cố Duy Bình quy củ đứng ở bên ngoài vạch màu vàng cầm
một thiết bị văn phòng phẩm nhựa nhỏ, cái tên kia đứng thẳng tắp, như
một thanh kiếm vừa được mài tốt, trái tim cô đột nhiên bình tĩnh lại,
không còn tiếc nuối, cô tiến vào theo tiếng chuông đầu tiên vang lên,
không chút do dự tiến vào phòng thi.
Thi xong, nộp bài thi của
môn cuối cùng rồi đi ra, Lâm Đồng Chi phát hiện trong sân trường có rất
nhiều giấy trên đất, bút máy thước các loại đồ dùng khác, hơn nữa còn có người hét lên rồi ném mấy thứ này xuống đất, cô sửng sốt một chút, theo thói quen nhớ lại đề bài một chút, nhưng cô phát hiện mình đã không nhớ nổi bất kỳ một cái công thức nào, trong óc như đã trống rỗng. Đột nhiên cô dừng bước, giống người điên dùng hết hơi sức toàn thân hô to một
tiếng, sau đó lấy giấy và bút máy ra sức ném lên trời.
Không có
ai kinh ngạc, không có ai trách cứ, các giáo viên đi qua đi lại ở xung
quanh vẻ mặt lý giải tươi cười. Đều biết hành động của bọn họ sẽ làm
tăng lượng công việc của dì lao công lên, cũng chỉ lắc đầu hiện ra gương mặt tươi cười. Đột nhiên cô cảm thấy rất xấu hổ, cô cúi xuống, nhặt
giấy ở xung quanh lên, bỏ vào thùng rác.
Cô không cần nghĩ cái
gì, cũng không cần làm cái gì, ở nhà nhàn nhã xem ti vi và lo lắng chờ
kết quả. Cuối cùng cô có thể cầm điều khiển ở trong tay, không cần dùng
sách tham khảo để che quyển tiểu thuyết rồi nhìn lén, nhưng cô lại giống như một tù phạm bị nhốt nửa đời người rồi đột nhiên được thả ra, vẫn có chút không cách nào thích ứng được với loại ngày đường hoàng chính đáng này, không cách nào thích ứng được từ con chuột lại biến thành mèo.
Nhưng dần dần, bởi vì cô phải học tập mà nhận được đối xử đặc biệt những thứ này cũng bị hủy bỏ, làm vệ sinh, mua thức ăn, nấu cơm, giặt quần
áo. . . . . . Cả ngày chỉ ăn với ngủ, cô mập lên rất nhanh, dĩ nhiên,
đây cũng là một loại phiền não khác.
Trong ba lần cô trở lại
trường: Đánh giá, xem thành tích, điền bảng nguyện vọng. Ông trời phù
hộ, cuối cùng cô cũng đậu vào trường đại học, Lý Ngọc Hỉ không hổ là bạn xấu, cùng cô giống nhau như đúc. Lưu Tinh phát huy không được tốt lắm,
không vào được Phục Sáng mà cậu ấy vẫn muốn đi, mà uất ức đi Bắc Hàng,
hễ nói tới, cậu ấy lại nghiến răng nghiến lợi không cam lòng. Về phần Cố Duy Bình, cậu ấy am hiểu nhất chính là chế tạo ngạc nhiên, lần này tự
nhiên cũng không ngoại lệ, cậu ấy căn bản không có xem thành tích của
mình cũng đã trúng tuyển vào đại học bắc kinh, ba nguyện vọng lại đều
điền là đại học Nam Kinh, có vẻ như vậy cũng không đủ để chứng minh sự
quyết tâm của cậu ấy. Trong lớp làm cho người tiếc hận chính là Tạ Miêu, cậu ấy vừa nhìn thấy bảng điểm liền ngã xuống đất ngất đi. Mặc dù Lâm
Đồng Chi giao tiếp cùng cậu ấy không nhiều, nhưng nghĩ tới cô liền không có lý do thay cậu ấy khổ sở. Cuộc sống giống như một ván cờ, có người
thắng, có người thua, nhưng ngược lại với tất cả mọi người bỏ ra giá
cao mà nói, người thắng không đáng mừng, người thua lại thật đáng buồn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT