Từ lần đó, anh đặc biệt chú ý đến an toàn cho cô nên trực tiếp phái lão tứ và các thuộc hạ của mình cùng các vệ sĩ của bố anh bảo vệ cho cô. Cô nói gì cũng không biết nguy hiểm đang rình rập mình khắp mọi nơi, cư ngây ngây thơ thơ mà sống.

Có một hôm khi đi ra cổng trường đang chờ xe cô gặp lại khuôn mặt của cô gái mấy hôm trước ở nhà mình. Thấy cô, cô ta tiến lại gần

-Chị là … hạ vy- cô cố nhớ lại tên cô gái ấy

-Em còn nhớ- hạ vy cười tươi. Chị có thể cùng em nói chuyện chút được không?- cô ta hỏi

-Được, em cũng đang rảnh- nói rồi cô gọi cho bác lưu bảo bác không cần đi đón vội. hai người đi đến 1 quán cà phê gần đó

-Chị có việc gì ạ?- cô mở lời trước

-Anh tiến đạt có nói cho em biết gì về chị không?- hạ vy dò hỏi

-Dạ, không có- cô cảm giác sắp có chuyện gì thì phải

-Em có biết anh ấy có 1 người bạn gái- cô ta chậm rãi dẫn dắt

-Chưa ạ- cô dối lòng, chẳng lẽ chính là cô gài này, cô ấy là đang muốn đòi lại anh ư?

-Người đó là chị- cô ta chậm rãi. Khi đó hai anh chị rất yêu nhau nhưng chị phát hiện mình bị ung thư gan đành phải gạt anh ấy ra nước ngoài phẫu thuật, vì không biết mình có thể sống trở về hay không nên chị đã rất tàn nhẫn để gạt anh ấy ra- hạ vy bắt đầu chảy nước mắt. Cô thấy vậy đột nhiên cảm thấy bất lực thì ra còn có người khác ngoài cô yêu anh như vậy. cô đau lòng, trước kia là anh hiểu lầm thôi nếu bây giờ anh biết sự thật thì anh sẽ gạt bỏ cô đi đúng không?- cô tự nhủ

- Gần đây chị mới trở về, vừa đến nhà đã gặp anh ấy và em, chị biết chị đã mất anh ấy rồi- hạ vy tiếp tục khóc

-… cô chỉ lắng nghe, tim cô thật sự đau quá

-Nhưng chị phát hiện ra chị không thể mất anh ấy được. chị biết hai người chỉ vừa mới quen nhau thôi nên chị cầu em hãy vì một người sắp chết như chị mà để anh ấy bên chị vài bữa được không?- cô ta cầu xin cô

-Sắp… sắp…- cô nhìn hạ vy mà lắp bắp

-ừ, chị không khỏi, 10 năm qua chị quá đau khổ để quên anh ấy nhưng không thể nên chị muốn cuối đời anh ấy có thể thong cảm tha thứ cho chị để chi có thể thanh thản ra đi. Chị cầu em- hạ vy như quỳ xuống cầu cô thật.

-Nếu anh ấy còn yêu chị, em sẽ hảo hảo tác hợp hai người- cô phải cố gắng lắm mới nói được mấy câu ấy. Bảo làm sao để cô quên anh đây, cô không ngờ hạnh phúc của mình lại được cướp từ một người khác, người ta vì yêu anh mới rời anh, giờ người ta sắp chết chẳng lẽ cô còn nhẫn tâm cướp của người ta nhưng mà cô cũng là người mà, làm sao mà vui vẻ mang người đàn ông mình yêu thương nhất cho người khác.

Cô lảo đảo bước về. Lúc đó, lão tứ bí mật bảo vệ cô cũng đã gọi điện cho anh báo cáo tình hình. Anh cau mày không ngờ nữ nhân kia lại có thể dùng đến chiêu này. Nếu là trước đây anh có thể bỏ qua đi nhưng giờ nữ nhân này lại dám phá vỡ quan hệ của vợ chồng anh, không có cửa đâu. Anh lập tức sai người điều tra tất cả các thông tin về hạ vy những năm qua. Anh đương nhiên không có ngu ngốc đến mức điều tra thông tin chính đi mà liên hệ với tổ chức bên đó nhờ họ giúp đỡ. Họ nghĩ anh là ai chứ.

-Hôm nay xảy ra chuyện gì không vui sao?- anh đã biết rồi nhưng vẫn là muốn cô có thể tâm sự với anh

-Không có gì ạ. Anh làm xong rồi nghỉ sớm- cô buông anh ra tiến về phía giường ngủ.

Anh kéo cô lại hôn nồng nhiệt rồi hường tới giường mà đè cô xuống, anh không biết cô gái này có bao phần yêu anh nhưng với tính cách của cô có thể lắm sẽ rời xa anh, anh không cho phép bởi cô là của anh. Hai tay anh dần cởi bỏ trang phục trên người cô

-Anh còn phải làm việc- cô hơi khẩn trương. Dù gì thì từ lần đầu tiên họ không có thân mật hơn ngoài hôn vì ah bận bù công việc còn cô bận bù bài. Đột nhiên gần gũi thế có phần bối rối

-Anh đã xong- anh khàn giọng tiếp tục hôn cơ thể cô tiện tay trút bỏ áo quần của mình.

-Ưm- yêu anh nên cô nguyện ý phối hợp với anh.

Hai người lại lần nữa hoà vào nhau.

Sáng hôm sau, khi cô tỉnh lại đã không thấy anh rồi. vội vàng đến trường chuẩn bị cho buổi học vì thời gian không còn sớm nữa. mấy ngày gần đây dù không có làm gì nhưng sáng nào anh cũng tỉnh dậy trước rồi đợi cô tỉnh hai người mới cũng rời giường nên sang nay không thấy anh cô có phần hụt hẫng. mang theo tâm trạng hơi hụt hẫng đi học nên cô nhanh chóng trở về nhà vào buổi trưa.

Tại một nhà hàng

-Tiến đạt, anh cuối cùng cũng chịu gặp em- hạ vy rất vui khi anh chịu gặp

-Tôi đến muốn nói rõ rang với cô- anh chưa ngồi xuống cũng chưa muốn ngồi xuống đã muốn giải quyết vấn đề

-Anh cứ ngồi xuống đã- cô ta cười thật tươi kéo tay anh ngồi xuống ghế.

Hình ảnh như vậy thật khiến người ta dễ dàng hiểu lầm nếu nhìn từ xa, bởi nhìn trông hình như họ đang rất vui vẻ hẹn hò vì không ai thấy được biểu cảm trên mặt người đàn ông nhưng trên mặt người con gái lộ rõ vẻ vui mừng khôn xiết và thật không biết ông trời vô tình hay cố ý mà lại để cô trong 53 giây dừng tại ngã tư đèn đỏ nhìn thấy trúng cảnh ấy mà không kịp nhìn cảnh lúc sau là anh giận dữ đẩy hạ vy ra vì đèn xanh đã bật. cuối cùng dù có là vợ của anh, cô cũng không thể không tác hợp cho tình yêu của anh với hạ vy đi bởi cô thật lòng mong anh hạnh phúc. Chẳng phải lúc trước cô đã từng nói khi anh thấy người mình yêu cô sẽ ra đi sao. Giờ chính là lúc ấy rồi, không nên dây dưa thêm nữa.

-Buông tay- anh giận dữ hất tay hạ vy ra, khung cảnh này đáng lẽ cô cũng nên thấy, lẽ ra đèn đỏ nên để them 10 giây nữa, chỉ cần 10 giây thôi.

-Hôm trước cô đến trường gặp vợ tôi- anh vào thẳng vấn đề

-Cô ấy nói cho anh biết- hạ vy nghi ngờ vì đáng lẽ nhung sẽ không bao giờ kể chuyện đó

-Không cần, làm gì có chuyện gì qua mắt được tôi- anh lạnh lùng- kể cả việc khi xưa cô đã phản bội tôi ra sao- anh nhìn cô ta bằng ánh mắt giết người. Thực tình, khi ấy tuy không có quyền lực lớn như giờ nhưng anh cũng không phải không có năng lực. chẳng qua là anh không muốn bày ra thân phận của mình nên làm người yêu của hạ vy trên danh nghĩa một cậu thanh niên bình thường thôi. Anh vẫn cho người theo dõi bảo vệ cô ta nên mọi việc cô ta làm anh đều biết, chuyện cô ta vừa làm người yêu anh, vừa quen một thiếu gia khác anh biết cả nhưng tuổi trẻ mới yêu lần đầu nên anh một lòng tha thứ và đối tốt với cô ta mong cô ta tỉnh ngộ. chỉ là cô ta không biết hối cả còn dám qua đêm với người khác trong khi anh và cô ta chưa có gì hơn một nụ hôn thì anh mới cực tức giận, loại con gái như cô ta anh thật không cần. sau đó anh cắt đứt mọi liên lạc bắt đầu tiếp quản công ty phát triển lớn mạnh đến giờ. Nay gặp được nhung coi như đã giúp anh hoàn thiện con người mình rồi.

-Không phải, em không có, anh hiểu lầm rồi- cô ta cứ nghĩ anh chưa biết gì nên cô ta bắt đầu câu chuyện

-Hiểu lầm- anh nhìn cô ta mỉa mai. Cô ta nghĩ anh là ai mà chưa điều tra sao. Anh biết sau khi chia tay cô ta đã trải qua hai đời tình nhân rồi. chẳng qua tên nào sau đó vài năm đều phá sản nên cô ta không cam tâm. Mấy tháng trước thấy anh trên báo chí với chức danh chủ nhân của tập đoàn toàn cầu cô ta mới bắt đầu thực hiện kế hoạch. Cô ta nhờ người làm giả hồ sơ bệnh án rồi về nước. thật không ngờ cô ta điều tra được ít nhiều về nhung nên tiến hành trên nhung đầu tiên. Loại con gái này quả anh không thể tha thứ

-Đúng vậy, Đạt, trước đây là em bệnh nặng, sợ không qua khỏi nên mới nhẫn tâm đẩy anh ra, giờ em đã khỏi, em muốn chúng ta trở về như xưa- hạ vy cầm tay anh cầu khẩn, nước mắt tuôn rơi, nói thật mấy tên đàn ông bình thường mà nhìn thấy cảnh này thì chẳng xà vào mà giúp cô ta tiếc là anh không nằm trong số đó

-Trở về như xưa? Không bao giờ- anh hất bàn tay của hạ vy ra khinh bỉ nói, thật không ngờ cô ta còn lấy cả mạng mình ra nói bừa. nếu không phải anh đã điều tra rõ thì cũng có thể tin màn kịch này là thật đi

-Tại sao chứ? Anh vẫn còn yêu em mà

-Yêu cô? Tôi hận cô còn không kịp

-Trước kia anh rất yêu em mà, tất cả những thứ đó chỉ là hiểu lầm thôi, khong tin anh xem cái này đi- cô ta vừa nói vừa đưa một tập bệnh án ra trước mặt em

-Chi bằng cô xem cái này đi- anh ném một tệp tài liệu về phía cô ta. Tệp tài liệu có hình ảnh từ hơn 10 năm trước cho đến tận bây giờ. Cô ta nhìn thấy mặt tái xanh không nói được lời nào

-Cô đã biết tôi là ai mà còn giở trò đó sao?- anh nhếch mép khinh. Thật ngu ngốc. Từ giờ nếu còn đến làm phiền Nhung thì đừng có trách tôi vô tình- anh nói xong lạnh lung bước ra ngoài bỏ mặc cô ta ngồi đó thất kinh.

Nhung sau khi thấy anh gặp hạ vy cứ ngốc ngốc nghếch nghếch nghĩ họ sẽ giải quyết hiểu lầm nên cô chỉ viết lại một bức thư ngắn kể qua hoàn cảnh mà hạ vy nói với cô, nói với anh hạ vy rất yêu anh, anh hãy trân trọng, yêu thương cô ấy đến cuối đời. Cô sẽ tìm lý do ly hôn để không ảnh hưởng đến anh, cuối thư cô chúc anh hạnh phúc và không quên nói câu em yêu anh.

Anh không biết việc gì. Đến tối về đến nhà không thấy cô đâu. Đến giờ cơm không thấy cô xuống, mọi người lên phòng không thấy có người, anh Lên phòng thì thấy bức thư của cô đột nhiên thấy vừa tức giận vừa đau lòng. Cô vì tình thương dành cho một người xa lạ mà bỏ anh, vì tin cô ta mà rời xa anh, anh không giận sao được nhưng anh biết cô cũng rất đau khổ đi nên thật không nhẫn tâm tức giận với cô.

Anh vội vàng xuống dưới nhà rồi tức tốc ra ngoài nói hôm nay cô đi họp đoàn về muộn nên giờ anh đi đón. Thực tình không muốn cho ông anh biết. nếu cả nhà anh biết sẽ tức giận và đau lòng thế nào đi.

Vội gọi điện cho lão tứ- người anh an bài đi theo bảo vệ cô- lão tứ nói hôm nay cô lạ lắm, đi về nhà mẹ rồi một mình đến ngôi nhà ở ngoại ô mà trước đó anh và cô ở, cô ở lỳ trong đó đến giờ vẫn chưa ra. Anh tứ tôc lái xe đến đó

Cô thật ra chẳng biết mình luôn có người theo dõi nên không biết anh nắm bắt mọi thông tin của mình.Cô muốn trước khi ra đi có thể đến nơi tràn đầy kỉ niệm của hai người bởi đó có lẽ sẽ là những ngày tháng hạnh phúc nhất của cô, cô muốn mãi lưu giữ nó.

Vẫn còn đang lưu luyến chiếc giường lần đầu tiên cô và anh ngủ chung, lần đầu tiên cô và anh hoàn toàn trở thành của nhau chợt có tiếng cửa mở ra

-Anh, sao anh lại ở đây?- cô ngạc nhiên đứng dậy nhìn về phía anh

-Anh đến tìm em- anh nhẹ bước từ từ đến bên cô vuốt ve khuôn mặt cô

-Không phải anh nên …. Nên… ở bên… chị hạ vy sao?- khó khăn lắm cô mới nói được hết câu này mà không rơi nước mắt

-Ngốc này, anh không ở bên em, lý nào phải ở bên cô ta- anh ôm cô vào lòng đau lòng. Giá mà cô đừng hiểu chuyện thì tốt hơn rồi

-Nhưng là.. chị ấy rất .. yêu anh.. em là… không nên…- cô mãi mới nói được vài chữ

-Không nên gì chứ? Anh là không yêu cô ta- anh lau vài giọt nước mắt trên khuôn mặt trắng nõn của cô

-Nhưng mà, chị ấy sắp…. chết, anh là nên…- cô nhìn anh khó xử

-Cô ta không chết được đâu. Em tuyệt đối không được tin lời cô ta. Anh đã điều tra cô ta rồi hôm nay đén nói rõ với cô ta rồi, em không được suy nghĩ lung tung nữa.- anh siết chặt cô

-Nhưng ….- cô con muốn nói nữa

-Sao lắm nhưng vậy- anh mắng yêu.Anh là yêu em quá rồi, Em định bỏ anh thật chỉ vì lời cô ta, em phải bị phạt- nói rồi anh không cho cô cơ hội phản kháng, hôn lấy cô, đè cô xuống giường.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy cô thấy anh đang ôm mình trong lòng. Cô sợ đây chỉ là giấc mơ nên tiếp tục nhắm mắt vùi vào lồng ngực ấm áp của anh định ngủ tiếp nhưng anh không cho cô cơ hội ấy nên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, kể cho cô những chuyện của anh, nhắc nhở cô tuyệt đối không được tin hạ vy, cũng không được tự ý rời xa anh nữa, nếu không anh sẽ lật tung tất cả mọi ngóc nghách để tìm cô. Cô vui vẻ gật đầu như chú mèo con hạnh phúc.

-Anh, không phải căn phòng bí mật ở tầng ba anh không cho người khác vào là nơi cất giữ tình yêu của anh đấy chứ- cô hơi giận dỗi hỏi anh

-ừm, để xem sao- anh lại đùa bỡn cô chút

-Anh – cô giận rồi đó

-Không có, sau này em sẽ biết a- anh ôm cô vào lòng, cô vợ mình cũng biết ghen cơ đấy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play