CHƯƠNG 1

“Em trai ngươi hiện tại ở trong tay ta, ta bắt cóc hắn. Nếu muốn hắn còn sống, không được báo cảnh sát. Nếu không cứ chờ thay hắn nhặt xác đi!” Shinmura đem công đạo trong lời nói của nam hài nói qua một lần,ngữ khí hung ác kia quả thực liền cùng bọn cướp thực sự không khác hai loại, làm cho người ta không khỏi hoài nghi là hắn hành động rất tốt, hay là hắn thực sự là hắc đạo?

Người tiếp điện thoại bên kia tựa hồ đã bị kinh hách rất lớn, vài người ồn ào hơn nửa ngày sau, cuối cùng mới có thanh âm nam nhân lạnh lùng hỏi:[ngươi muốn cái gì?]

Shinmura liếc mắt nhìn nam hài một cái ”Đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi.” Nói xong, hắn liền treo điện thoại.

”Tốt lắm, đều làm theo lời của cậu phân phó.” Hắn đi ra khỏi buồng điện thoại công cộng.

Nam hài ngẩng đầu liếc hắn một cái, không có ý tứ muốn cảm ơn.

“Không có việc nữa, tôi phải đi.” Shinmura cũng không để ý.

Chính là…… Hắn nhìn thoáng qua nam hài, tổng cảm thấy có chút không thích hợp.

Nếu nói là trò đùa cũng thôi bình thường thôi, nhưng là nam hài này…… Lại một chút cũng nhìn không ra là đứa trẻ thích đùa dai, hơn nữa ánh mắt cậu ta có chút vô thần, thậm chí không có tiêu cự, phảng phất như lúc nào cũng là mộng du, rất giống với một con mèo vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

“Uy? Cậu không sao chứ?” Shinmura ở trước mặt nam hài phất tay,”Đùa cũng đùa xong, nên về nhà đi ? Trêu cợt người khác như vậy chơi đùa tốt lắm sao?”Hắn thấy nam hài không nói chuyện, liềnnhún nhún vai đi đến xe hơi của mình, ở trong lòng còn không ngừng nói thầm, hắn hôm nay thật sự là điên, cư nhiên không có việc gì chạy tới cùng một đứa nhóc bày trò? Nếu như bị Takahashi biết được, nhất định sẽ mắng hắn đại khái ngày quá nhàn rỗi, rất nhàm chán, sau đó một lần nữa tìm đâu ra một đống công việc cần hắn xử lý.

“Chờ một chút.” Nam hài đột nhiên đuổi theo gọi hắn.

Shinmura hơi hơi nghiêngngười, nhìn thấy nam hài lại cầm dao bạc lại chỉ vào cằm mình ”Anh đã muốn bắt cóc tôi, thì phải mang tôi theo.”

Hiện tại là như thế nào?

Trên khuôn mặt anh tuấn của Shinmura bốc lên mấy cái gân xanh, hắn cũng không hứng thú tiếp tục bồi tiểu hài tử này chơi đùa mấy trò chơi nhàm chán.

“Tiểu tử, mau trở về……”

“Tôi không phải tiểu tử, tôi đã hai mươi ba tuổi rồi!”

Hai mươi ba tuổi? Shinmura hơi hơi trợn tomắt, nhìn kỹ nam hài trước mắt này thoạt nhìn căn bản còn chưa trưởng thành.

“ Cậu là dinh dưỡng không đủ, hay là bị ngược đãi trường kỳ?”

“Dẫn tôi đi.” Nam hài không có trả lời, chính là gần như cố chấp địa vị quan trọng của Shimura là tiếp tục “bắt cóc “ cậu ta.

Shinmura hừ lạnh một tiếng, không nghĩ gây thêm chuyện, xoay người bước đi.

“Anh…… Anh không cần đi!” Nam hài vội vàng đuổi theo.

“Tránh ra!” Shinmura đốivới vị khách không mời mà chui vào xe mình hung ác gào thét.

“ Dẫn tôi đi.” Con dao kia

lại đặt trên cằm

Shinmura.

Shinmura không giận, ngược lại còn cười. Trên mặt mang theo mấy cái gân xanh còn miệng thì cười biểu hiện sự nhẫn nại của hắn đã đạt đến cực hạn.

“ Nhóc con, đây là xe của tôi! Mời cậu mau cút; Còn có, tôi mặc kệ cậu mấy tuổi, cậu cũng

nhanh chạy về nhà uống sữa đi! Tôi là người lớn, tôi có rất nhiều chuyện cần xử lí, không rảnh cùng cậu chơi đùa.”

Nam hài…… Không, là nam tử có khuôn mặt trẻ con không trả lời, chính là cậu dùng cặp mắt màu xanh như mắt mèo kia bình tĩnh nhìn hắn, bộ dáng tựa như một con mèo Ba Tư màu trắng cao nhã.

“Uy, cậu rốt cuộc muốn……”

“ Ôm tôi.”

“A?” Shinmura nhất thời không kịp phản ứng.

Không đợi Shinmura lấy lại tinh thần, nam tử liền chính mình di chuyển lại , thành thật không khách khí ngồi ở trên đùi hắn, cùng hắn mặt đối mặt.

“ Anh thật là đẹp mắt.”Tay cậu làm càn vuốt mặt Shinmura, mơn trớn lên đôi mi anh

tuấn của hắn, thẳng đến mũi, đôi môi khêu gợi ”Nguyên lai Nhật Bản cũng có nam nhân đẹp trai như vậy.”

Shinmura phát hiện nam tử trước mắt tựa hồ căn bản không đem lời nói của mình nghe vào, chính là bản thân mình cố ý muốn làm chút chuyện tình mà thôi.

Thật không biết là nhà ai dưỡng ra một đại thiếu gia như vậy?

Hắn luôn luôn đối nam nhân không có hứng thú (câu này quen quá rồi =,=) đương nhiên đối với “tiểu bạch miêu” tự dâng mình đến cửa này cũng sẽ không có ý nghĩ gì không an phận. Hắn muốn đẩy cậu ra, nhưng bất hạnh là bên trong xe không gian quá nhỏ, trên một chỗ ngồi lái xe lại chứa hai nam nhân trưởng thành, hắn cơ hồ không có cách nào động thủ, chỉ có thểtrừng mắt nhìn nam tử đang ở trên người mình, biểu đạt chính mình tràn đầy kháng nghị.

“Sờ đủ chưa?”Hắn trầm giọng hỏi.

Nam tử nghiêng đầu, bộ dáng tựa như mèo con mới sinh không lâu ngạc nhiên khi nhìn thấy món đồ chơi.

“Anh tên là gì?” Nam tử nháy mắt mấy cái.

“Như thế nào? Muốn biết tên bọn cướp, sau đó đi báo nguy sao?”Shinmura ngữ khí tràn đầy châm chọc.

Thấy hắn không muốn nói ra tên của mình, nam tử tựa hồ cũng không để ý đến, nhún nhún vai, đôi mắt rũ xuống.Shinmura mới phát hiện lông mi của cậu thập phần thon dài xinh đẹp tuyệt trần.Thời điểm mắt cậu rũ xuống làm cho cả ngườithêm một cỗ hương vị mềm mại đáng yêu.

“Uy, cậu rốt cuộc ngoạn cú……” Shinmura nói còn chưa nói xong, lại bị đánhgãy.

Nam tử cả người mềm dán ở trước ngực hắn, hai tay còn ôm cổ hắn. Shinmura có thể cảm nhận rõ ràng hô hấp nhợt nhạt của nam tử phun ở hõm vai chính mình.

“ Ôm tôi.” Nam tử nhẹ nhàng bật hơi.

“ Cậu……”

“ Tôi muốn anh ôm tôi.”

Thanh âm của cậu nhẹ nhàng, như là làm nũng,lại như là mệnh lệnh.

Không biết vì cái gì,Shinmura cư nhiên làm theo.

Hắn ở trong lòng thuyết phục chính mình, làm như vậy khiến cho tiểu tử này có thể im lặng

một chút, không cần lại phiền hắn .

Kỳ thật hắn có thể cậy mạnh, dùng sức đem tiểu tử này theo cửa kính xe ném ra bên ngoài, không phải sao?

Nhưng là, không biết vì cái gì, khi nhìn thấy đôi mắt xanh thẫm kia, trong lòng hắn sẽ có chút cảm giác khác thường, dường như là đồng tình, lại dường như là cái gì khác, chính là hắn trong khoảng thời gian ngắn không thể nhận ra.

Đôi mắt giống mèo con bình thường không hề sinh khí, phảng phất như tâm đối với thế giới này hết thảy đều đãchết, mang theo một loạinhìn thấu thế sự thê lương…… Ánh mắt như vậy xuất hiện ở một nam tử trẻ tuổi,làm cho tâm của hắn có một chút đau.

Bàn tay to bất đắc dĩ ôm lấy nam tử trong lòng, tuy rằng tư thế có chút cứng ngắc, nhưng hắn nghe thấy nam tử ởchỗ hõm vai của mình phun một tiếng thở dài thoả mãn.

“ Thật là thoải mái……” Nam tử giống như mèo con dùng chóp mũi cọ cọ ở cổ hắn

“ Cậu là đứa trẻ thiếu tình thương của cha mẹ sao?” Shinmura bất đắc dĩ hừ một tiếng.

Hắn rốt cuộc phải như thế nào mới thoát khỏi dây dưa nhàm chán với tiểu tử này?

Một lát sau, thấy nam tử đã không còn động, Shinmura cúi đầu phát hiện cậu đang ngủ.

Hảo dạng ! Mạc danh kỳ diệu chạy tới quấy rầy hắn, vừa muốn hắn cải trang làm bọn cướp, hiện tại lại đem hắn làm như gối ôm có sẵn, bắt đầu thoải mái ôm hắn đingủ ?

“Uy!” Shinmura dùng sức đẩy cậu. Nhưng nam tử vẫn bất vi sở động (không có

hành động nào)

Chết tiệt, hai đại nam nhân ngồi cùng một chỗ thế này, muốn hắn lái xe như thế nào? Chẳng lẽ muốn hắn vẫn ôm cậu như vậy thẳng đến khi cậu tỉnh lại sao?

Shinmura đau đầu nhăn mặt nhíu mày, nghĩ rằng nên hay không rõ ràng nên gọi người đến đem tiểu tử này đi?

“Không cần……” Tiếng nói mềm nhẹ như mèo đột nhiên vang lên.

Shinmura cúi đầu, tiểu tửnày không lẽ biết hắn vừa mới suy nghĩ cái gì?

Chỉ thấy nam tử từ từ nhắm hai mắt như trước, vừa rồi tựa hồ chính là đang nói nói mớ:

“ Không cần…… Không cầnbỏ lại tôi một mình……”

Nghe vậy, Shinmura mi nhăn lại, tâm địa luôn luôn lạnh lùng cứng rắn như hắn sau khi nghe những lời này, tựa hồ có cái gì đó bắt đầu buông lỏng .

Quên đi, dù sao tiểu tử này sau khi ngủ cũng là im lặng không ít, hơn nữa chính mình tạm thời cũng còn không muốn trở về tiếp tục làm một kẻ cuồng công tác. Rõ ràng liền duy trì tình huống như vậy, đợi cho tiểu tử này tỉnh lại rồi nói sau!

Nói lại, tiểu tử này sẽ không vừa ngủ thẳng hừng đông đi?

Thời điểm nam tử tỉnh lại, phát hiện chính mình còn ở trong xe.

Cậu thoáng giật giật thân mình, nam nhân đang ôm cậu trên tay đột nhiên theo bản năng tăng thêm lực đạo, giống như là sợ cậu chạy trốn.

Cậu nháy mắt mấy cái, hơi hơi ngẩng đầu, thấy Shinmura đã ngủ.

Bên ngoài trời cũng đã hơi hơi sáng, cậu thật sự ở trong lòng nam nhân này ngủ một đêm sao?

Hắn vì cái gì không đuổi cậu đi?

Cậu còn tưởng rằng chính mình khi tỉnh lại đạikhái sẽ là phiêu ở biển, hoặc là bị ném ở trong thùng rác!

Xem ra này nam nhân này là người tốt, dù thế nào vẫn là cử thiện lương.

Vừa tỉnh ngủ nam tử nhịn không được hơi hơi khuynh người về phía trước, càng thêm cẩn thận đánh giá Shinmura.

Cho dù đang ngủ, nhưng bởi vì một đêm đều bị người đè nặng, Shinmura vẫn là hơi hơi nhăn mặt, dưới hốc mắt cũng có vòng đen nhợt nhạt, nhìn ra được hắn ngủ cũng không như thế nào tốt.

Nam tử sờ sờ lông mi của hắn, muốn đem lông mi nhăn lại kia nhẹ nhàng giãn ra.

Cậu thích khuôn mặt này, trương dương cương lại mang điểm hung ác, thoạt nhìn so

với những kẻ giả nhân giả nghĩa thuận mắt hơn.

Ngón tay trắng nõn dài nhỏ mơn trớn mi, mắt, mũi, cuối cùng dừng lại trên bạc thần (môi

mỏng) khêu gợi chậm rãi lưu luyến, môi nam nhân này thật tốt, làm cho cậu có cổ xúc động muốn nếm thử……

Đưa mắt dò xét nhìn lénShinmura một chút, dường như còn chưa tỉnh lại, vì thế cậu thật sự một tấc một tấc hướng môi Shinmura tiếp cận, thật sự muốn hôn thử nam nhân này.

Thời điểm cậu bị thu hút, đang muốn “âu yếm “, bên tai đột nhiên vang lên một đạo thanh âm lạnh lùng──” Nếu cậu muốn chết , có thể tiếp tục.”

Cậu mở mắt ra, nhìn thẳng đôi mắt màu đenlạnh lùng của Shinmura.

Nhưng là cậu cũng không có bị ngữ khí uy hiếp này dọa đến, cho nên vẫn không lùi bước, đôi mắt màu xanh lục vẫn là không chỗ nào sợ hãi nhìn Shinmura.

“Vì cái gì tôi không thể hôn anh?”

“ Bởi vì tôi đối với nam nhân không có hứng thú!” Shinmura rống lên. (1 trong những câu thường thấy trong đam mỹ ~.~)

Hay nói giỡn! Ôm một người nam nhân ở trong xe nhỏ hẹp ngủ một đêm, hắn đủ khó chịu, cư nhiên còn kém chút nữa bị người “đánh lén“? Hắn cũng không phải là người tốt, người khác mở miệng liền đem chính mình miễn phí dâng tặng.

“Tôi cũng đối với nam nhân không có hứng thú.” Nam tử nhẹ nhàng mà nói, tầm mắt vẫn là không rời đi đôi môi đẹp gợi cảm kia.

“Cậu đối với nam nhân không có hứng thú?”

Shinmura không ai bì nổi lông mi lại không tin giơ lên ”Cậu muốn lừa ai?”

Shinmura hít sâu một ngụm, tận lực dùng ngữ khí ôn hoà nói:”Tiểu bằng hữu, cậu bộ dạng không khó xem, đi ra ngoài bên ngoài nhất định có thể tìm được rất nhiều thúc thúc ca ca thương cậu, không cần ở lại trên người tôi được không? Tôi là /đại nhân /……, tôi có rất nhiều chuyện cần làm, không có rảnh cùng cậu chơi đùa, nghe hiểu không?” Hắn không khách khí dùng sức chỉ chỉ vào trán nam tử. (vấn đề là ảnh hêm cần ca ca thúc thúc mà cần anh a~)

“Anh thật sự không cần tôi?” Nam tử có chút kinh ngạc.

“Tôi đã nói rồi, tôi đối với nam nhân không có hứng thú.” Shinmura trên trán gân xanh lại lần nữa toát ra.

Thấy cậu đã tỉnh,

Shinmura cũng lười khách khí, một tay mở cửa xe, một chân liền đem người đá ra bên ngoài xe. Nhưng là khi hắn đóng cửa xe, đang định lái xe rời đi, dao bạc lại một phen theo cửa kính ở thân xe tiến vào, để ở trên cằm hắn. (số anh cứ suốt ngày bị dao kề ) )

“Dẫn tôi đi.”

Shimura thực hoài nghi, nếu lại mất thêm một phút đồng hồ, hắn thật sự sẽ nhịn không được đem nam tử này bóp chết.

“Van cầu anh dẫn tôi đi.” Nam tử vừa thấy uy hiếp vô dụng, lập tức sửa thành cầu xin ”Tôi không nghĩ lại một mình một người với cậu……Nói qua bao nhiêu thứ, tôi……” Shinmura quay đầu, không tự chủ được ngậm miệng lại.

Đôi mắt cầu xin hắn kia, như con mèo nhỏ sắp bị chủ nhân vứt bỏ giống nhau. Đôi mắt mèo màu xanh ngập nước, thoạt nhìn rất là đáng thương, ngay cả ý chí sắt đá như hắn cũng bị nhéo giật mình.

“Cậu…… Rốt cuộc muốn thế nào?” Hắn thở dài, tựa hồ thỏa hiệp .

“Tôi muốn đi theo bên cạnh anh.” Thấy Shinmura thái độ hoá mềm, nam tử vội vàng mở cửa xe, bò lại trên người Shinmura.

“Vì cái gì chọn tôi?”

Toàn Nhật Bản nhiều người như vậy, hắn như thế nào liền không hay ho dính phải?

“Bởi vì anh thực hung.”Nam tử vui vẻ cười liệt miệng,”Hơn nữa anh không thích tôi sẽ nói thẳng ra, sẽ không giả vờ là anh thích.”

” Cậu là người sống thế giới nào a?” Thích chính là thích, chán ghét chính là chán ghét, làm gì phải giả vờ?

Mắt mèo màu xanh lục hơi hơi ảm đạm, nam tử thu hồi dao bạc, cùng Shinmura thân mình lại chui vào trong ngực hắn.

“Tôi sống ở một nơi……Sẽ không ai chú ý tới tôi.” Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, cậu như là người tàng hình, không ai để ý cậu. Chỉ có bà ngoại là người Nhật Bản đối với cậu coi như tốt, đem cậu trở thành một phần tử trong nhà đối đãi. Nhưng là bà ngoại ở lúc cậu còn rất nhỏ đã qua đời; cậu hảo tưởng niệm bà, tưởng niệm bà ngoại vuốt đầu của cậu, một câu một câu dạy cậu tiếng Nhật…… Vì thế cậu thừa dịp anh trai dẫn người đến Nhật Bản phỏng vấn, cậu cũng mặt dày theo tới .

Sau đó cậu chạy thoát.

Anh trai hiện tại không biết thế nào? Sinh khí? Hay là sốt ruột? Hoặc là coi như người nhà là cậu căn bản không có, sự tình xong xuôi, trở về Scotland đi, căn bản sẽ không vì cậu lưu lại?

“Tránh ra.” Shinmura đột nhiên đánh gãy trầm tư của cậu.

“Không cần.” Cậu tùy hứng lên.

“Cậu không buông ra muốn tôi lái xe như thế nào? Chẳng lẽ cậu muốn ở trong này cả đời sao?” Shinmura một mặt hung cậu, một mặt đem cậu giống như bạch tuộc tám tua, đẩy ra tay chân đang dính trên người mình.

“Nhưng là tôi muốn đi theo anh……”

“Đi theo tôi cũng không dính ở trên người tôi đi!” Shinmura trừng mắt nhìn cậu một cái, sau đó thành công đem cậu đến ghế phó lái.

Nam tử ánh mắt hơi hơi sáng ngời, vẻ vô thần ảm đạm trên mặt nhưng giờ lại hiện lên một chút tươi cười như ánh mặt trời “Anh muốn dẫn tôi về?”

“Mang cậu đi cục cảnh sát!” Shinmura rống lên một câu.

“Không cần, tôi…… Di?”

Nam tử thân thủ muốn lấy dao bạc trong túi tiền ra lại phát hiện dao không biết khi nào thì không thấy. (anh từ chối là tôi lại lôi dao =]])

“Tìm cái này phải không?” Shinmura trong tay nhoáng lên một cái, lượng đem ra con dao bạc kia ”Hừ hừ, loại vật nguy hiểm này không thích hợp tiểu hài tử chơi đùa, ông chú như tôi liền xử lý hộ cậu đi!” Trên mặt hắn cười lạnh làm cho hắn thoạt nhìn mười phần giống tên đại xấu xa cá biệt đùa bỡn người khác ở trong lòng bàn tay.

Không nghĩ tới nam tử lại bị bộ dáng “người xấu “ của hắn hấp dẫn thêm.

Cực giỏi! Cậu chưa thấy qua chỉ là cười cũng có thể cười đến phá hư nam nhân như vậy, “thành thực“ tươi cười thế này.

Quyết định, cậu ở Nhật Bản đều phải đi theo nam nhân này. (chết anh Shinmura =]])

Kia cố chấp có chút giống vịt con mới từ trứng chui ra gặp vịt mẹ đến khi “mẫu vịt tình kết”…… chỉ cần đã nhận định, sẽ vô pháp thay đổi.

Shinmura vung tay lên, đem dao bạc kia theo cửa kính xe ném bay ra, rơi xuống thật xa.

Cứ việc “hung khí“ không có, nam tử lại tuyệt không khẩn trương, cậu chính là nhún nhún vai, không sao cả ngoan ngoãn ngồi ở ghế phó lái.

Shinmura nhìn cậu một cái, tổng cảm thấy cậu mang bộ dáng trầm lặng thực chướng mắt, rõ ràng là chỉ có thể là “con mèo nhỏ”…… lại đối bốn phía mới mẻ một chút cảm giác cũng không có, đôi mắt mèo đặc biệt sáng ngời kia cũng lộ ra một ít thê lương, làm cho người ta cảm thấy thực không hòa hợp.

“Uy, cậu tên là gì?”

Shinmura theo túi tiền lấy ra một điếu thuốc, chậm rãi đặt lên miệng.

Nam tử suy nghĩ một chút, “Fujiki.”

“ Cậu là người Nhật Bản?” Tuy rằng Nhật Bản con lai không ít,nhưng rất ít người tóc màu đạm kim cùng ngũ quan khắc sâu xinh đẹp như vậy.

Fujiki lại nghĩ trong chốc lát, sau đó gật gật đầu.

Bà ngoại là người Nhật Bản, cho nên cậu hẳn cũng có thể xem như là

người Nhật Bản đi?

“ Còn anh?” Cậu hỏi lại.

Shinmura liếc mắt nhìn cậu, thản nhiên nói:

“Shinmura.”

“Anh là làm cái gì?”

Shinmura kích hoạt xe. “Xử lý rác rưởi .”

Fujiki nháy mắt mấy cái, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn chính mình nghe được đáp án.

Xử lý rác rưởi? Chỉ là xử lý rác rưởi có thể khai trên đường? Nhật Bản giàu có như vậy sao?

Hơn nữa xem trên thân nam nhân này mặc quần áo đều vật liệu xa hoa hóa, ngay cả gói thuốc cũng là thuốc cao cấp; xử lý rác rưởi phu quét đường hẳn là không thưởng thức bậc này đi?

“Như thế nào, không giống sao?” Shinmura cố ý lộ ra tươi cười dữ tợn “ Tôi xử lý / rác rưởi/ ý nghĩa không quá giống nhau, bình thường đều là người khác không muốn tiếp nhận” Fujiki oai cúi đầu một chút, lập tức bừng tỉnh đại ngộ “Anh giết người?”

Kéééttt ── xe đột nhiên phanh gấp.

“Uy, sức tưởng tượng của cậu cũng quá phong phú đi!” Shinmura bất đắc dĩ nhìn cậu một cái

“Nếu tôi thật là làm giết người sinh ý, cậu cảm thấy cậu bây giờ còn giữ mạng ở đây sao? Có lẽ cậu muốn giết tôi, tôi chính là không có động thủ.”

Shinmura thừa nhận, đêm qua hắn xác thực một lần muốn giết chết tiểu tử cô hồn này!

Còn có, vì cái gì đoán ra loại công việc kinh tủng (đại khái là có dính dáng đến giết chóc) như vậy,tiểu tử này vẫn là một bộ dáng nhẹ nhàng thanh thản, một chút không sợ? Người bình thường gặp được loại tình huống này, không phải hẳn là đều thực sợ hãi sao? Thậm chí ngay cả nói chuyện đều đã phát run, vì cái gì cậu như trước vẻ mặt không sao cả?

Shinmur thật ra đối với cậu có chút tò mò .”Còn cậu? Cậu là làm cái gì?”

Hắn một lần nữa kích hoạt xe.

“Tôi không có công việc.”

Không có công việc? Quả nhiên là một thiếu gia nhà giàu.

“Nhà cậu ở đâu?”

Fujiki không có trả lời,chính là cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

“Cậu là trốn nhà đi?”

Một lát sau, Fujiki gật gật đầu.

“Trốn nhà để làm gì?”

“Dù sao, cho dù không thấy tôi, cũng sẽ không có người lo lắng cho tôi.” Cậu cam chịu nói.

Nghe vậy, Shinmura không trả lời.

Hắn dọc theo đường đi lẳng lặng lái xe, chính là ngẫu nhiên sẽ dư quang qua khóe mắt quan sát vẻ mặt cô đơn của Fujiki.

Là một thiếu gia sinh ra ở đại gia đình mà bị bỏ mặc?

Nói không chừng là do người tình sinh ra, cho nên sẽ không có địa vị gì, nhưng lại có thể mệnh tốt hưởng thụ tiền tài ở đại gia tộc, không cần công việc cũng có thể sống. Nếu có thể làm một cái thoải mái “thước trùng “ (sâu gạo, ý chỉ người lười biếng, vô tích sự = =)……

cậu lại có cái gì bất mãn? Làm gì muốn trốn nhà? Tưởng như vậy khiến cho người nhà chú ý sao? Hắn không thể không thừa nhận, nếu cần hấp dẫn chú ý của người khác, giả vờ mình bị bắt cóc thật là một chủ ý không sai. Chính là vạn nhất tương lai bị phát hiện, người nhà của cậu đại khái sẽ càng khinh thường đi?

“Shinmura……” Fujiki đột nhiên mở miệng ”Anh sẽ cùng tôi lên giường sao?”

Kéééttt ── xe lại lần nữa khẩn cấp phanh gấp gọn gàng.

“Tiểu tử! Cậu đừng quá phận!”

****************************

[tiểu Xứng]: một

chương muốn gấp đôi Bỉ lưu manh, thiệt kinh hãi /(T0T)/

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play