Tần ngần đứng trước cánh cồng đã đóng kín của nhà họ Tạ gần nửa ngày, cậu vẫn rút

bàn tay đang nắm chặt xâu chia khóa ra khỗi túi, mò mẫm tìm ô khóa.

Ổ khóa kim loại vốn lạnh lẽo đã hấp thu nhiệt độ ngất ngưởng trên người cậu, trở nên

nóng hâm hâm.

Trán tựa lên cánh cồng lạnh băng, cậu thở một hơi dài, cố giữ mình đứng cho vững

rồi mới đẩy cửa vào.

Suốt dọc đường, cậu bước chậm chạp trong im lặng. Trời hẵy còn sớm. Vào giờ này,

tất cả mọi người vẫn còn đang say ngủ, sẽ không ai trông thấy cậu trong bộ dạng nhếch nhác thảm hại này. Thư Niệm có chút an tâm.

Khi tay vừa lần tới tay nắm cửa phòng, chân cậu đã muốn quỵ xuống. Đúng là cậu

đuối sức lắm rồi, người thì sốt cao, lại bị giày vò cả buôi tôi, nơi bị toác ra vẫn đau trâm trọng. Gắng gưựng chống đỡ đến hiện tại, dáng đi đã khó coi tới cực điểm, cậu chỉ mong có thể yên ỗn vào tới phòng ngủ, trước sẽ tìm chỗ nào êm êm ngồi xuống nghỉ ngơi cho tử tế một lát, để thắt lưng bớt tê dại chút xíu cũng tốt.

Cậu rón rén mở cửa ra, chỉ sợ gây nên tiếng động đánh thức Tạ Viêm ờ phòng bên

cạnh, lại bị cảnh ngồn ngang bừa bộn trong phòng ngủ dọa giật mình, không kêm nôi “A” lên một tiếng.

Người đàn ông đang ngồi thừ bên giường nghe thấy tiếng động ngẩng phắt dậy. Hai

người kinh ngạc nhìn nhau. Thư Niệm đứng giữa sàn nhà đây các thứ vật dụng và những mẩu đồ trang trí lụn vụn nhìn người trước mặt cậu, kinh ngạc tới nỗi că buỗi không nói được câu nào.

“Thìếu gia…”

Giáp mặt Tạ Viêm quá sớm ngoài dự kiến, cậu lập tức co rúm người lại như tên ăn

trộm bị bắt quả tang tại trận.

Cằm Tạ Viêm đẵ muốn hóa xanh, trong mắt hiện ra không ít tơ máu, viền mắt cũng

đo đõ, mái tóc đen mượt rối bù kinh khủng, có vẽ như hắn đã ngồi đây tròn một đêm. Nhìn thấy Thư Niệm, nét mặt hắn dao động một chút. Lát sau, hắn mới mỡ miệng nói bằng giọng

khàn khàn như đã mệt nhoài: “Cậu về rồi đó ư?

Cũng không có cơn giận dữ và châm chích như Thư Niệm ụ đã đoán, giọng hắn đều

đều, nhưng không biết có phải do sắc mặt xanh xao vì thức trắng cả đêm hay không, Thư Niệm cảm thấy bộ dạng hắn trông đáng sự khác thường.

“Vâng… Thìếu gia.”

“Còn trở về làm gì chứ?” Tạ Viêm cười nhạo, chầm chậm cúi đầu, giẫm nghiền mẫu

thuốc vừa tiện tay vứt xuống thảm, Thư Niệm khộng thấy đưực vẽ mặt hắn: “Không cần chạy theo thằng thìếu gia nhà họ Kha kia của cậu nữa hả? Dù sao thì Tạ gia cũng đã không giữ nôi cậu, nếu cậu định bỏ theo nó, bây giờ còn trử về làm gì? Cảm giác trèo lên cành cao chưa đu

tốt hả?”

” ..A.. Xin lỗi cậu… Tôi đi ngay đây.. ”

Thư Niệm hơi lúng túng, vốn đã biết không có khả năng quay trở về, nhưng cậu đi

lanh quanh nửa buỗi, vẫn vô thức quay về đây, còn mang theo một tia hy vọng sẽ may mắn.

***

Từ trước tói nay cậu vẫn luôn như vậy… Đã hạ quyết tâm thế nào, đã rõ sự thật ra

sao, vẫn không cách nào rời bỏ con người này, cho dù biết hoàn toàn không có hy vọng tiếp cận, cho dù biết ở bên cạnh người này càng lâu càng thống khồ, vẫn không thể tự kiềm chế.

Cậu cũng vì bản thân không cách nào cưỡng lại mà cảm thầy xấu hỗ.

“Tôi chỉ về thu dọn một số đồ đạc… Rồi sẽ đi ngay.”

“Hả?” Tạ Viêm nhướn mi, ánh mắt càng thêm lãnh đạm. “Thật xin lỗi…” Giống như

để chứng minh lời mình nói, cậu đi tới vài bước, lục đại trên kệ mấy cái, tùy tiện lấy ra vài thứ kẹp lại trong tay.

Kỳ thực cậu căn bản không biết nên lấy thứ gì hết.

Nhưng cậu khỗng thể đối mặt người này mà nói, tôi trở về chỉ vì muốn nhìn cậu một

chút… Chỉ vì cậu thôi…

“Lấy xong rồi chưa?”

****

Giọng mỉa mai của Tạ Viêm vang lên sau lưng cậu, cậu đành rụt tay về, quay người

lại: “Rồi…?”

“Đi được rồi chứ?”

“…Được…”

Tạ Viêm cũng không định tránh đường, ánh mắt hắn dần dần trở nên hung ác, rất lâu

sau mới nặn ra một nụ cười nhạt: “Không ngờ cậu cũng gấp thật đó… Sao vậy? Bởi vì Kha

thìếu gia của cậu còn đang nằm trên giường chờ cậu sao?”

Thư Niệm cứng đờ, những ký ức khủng khiếp tối qua làm cho cả người cậu lạnh run,

khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, miễn cưỡng nhếch miệng nở nụ cười: “Thìếu gia, cậu nói

đùa…”

Cổ đột nhiên bị một bàn tay bóp chặt, cậu mở to mắt ngạc nhiên, cỗ tay Tạ Viêm xiết

mạnh đến nỗi cậu ngạt thở không thốt được một tiếng.

****

“Cậu cũng khỏi cần giả bộ hiền lành chi,” Tạ Viêm nghiến răng, mặt mày xanh xám,

“Lần sau có thân mật với đàn ông, nhớ kiềm chế tí đi! Trên cỗ đầy dấu hôn, sợ người khác nhìn không thấy có phải không? Đừng khiến tôi ghê tửm! ít nhất cậu cũng che lại chút đi chứ!

Không biết nhục!”

“Thư Niệm y như bị kim châm, sắc mặt tái nhựt cứng đờ ra. Cậu không soi gương,

thật tình không biết cỗ mình đã bị Kha Lạc hôn ngấu nghiến, toàn một mảng xanh tím, ai nhìn

vào cũng đoán ra được sự tình kịch liệt tối qua. Tạ

Chuyện này làm Tạ Viêm thấy buồn nôn ư?

“Tôi nói không sai chứ?” Giọng nói Tạ Viêm vẫn đều đềụ như cũ, dùng sự bình tĩnh

đến cẩn trọng cực lực khắc chế điều gì đó, “Cậu lên giường với nó?”

Thư Niệm chỉ trầm mặc bối rối, mắt cậu nhắm nghiền.

Bàn tay đang xiết cỗ cậu buông thõng ra. Cậu còn chưa kịp hít thở, bỗng nhiên bị một

cái tát tay thật mạnh đánh xuống trúng mặt.

****

Tạ Viêm dường như đã quên mất cậu vẫn còn là người bệnh, xuống tay chẳng mảy

may lưu tình, cái tát này giáng xuống khiến cho trước mắt cậu chỉ còn là một khoảng đentối mịt, cậu lảo đảo đi được hai bước mới vịn được vào kệ sách mà đứng vững. Lại bất ngờ bị Tạ

Viêm kéo cỗ áo ra phía sau, lực kéo quá mạnh làm cho cả người và kệ sách đều đổ xuống ầm ầm. Chật vật ngã xuống đống hỗn độn đó, tai vang lên những tiếng ong ong, mất rất lâu cậu mới nghe lại được âm thanh.

Vừa định mở miệng nói chút gì biện bạch cho bản thân, ***g ngực đã bị đè chặt xuống,

ngực cậu khó chịu một lúc, không dễ dàng gì mới thử được, cậu lại kinh ngạc vì cảm nhận được bàn tay Tạ Viêm đang sờ soạng trên eo mình, tháo dây thắt lưng, thô bạo tiến vào dò xét trong quần cậu.

“Thìếu gia…?”

“Cậu muốn đàn ông phải không? Hử?! Thìếu đàn ông dữ vậy sao?”

“Không phải đâu.. ” Cậu chẳng hiểu ra làm sao, chỉ theo bản năng ra sức giãy giụa

khỗi sự áp chế của hắn, “Tôi.. ”

****

“Trước kia không phải cậu thích tôi sao? Còn tưởng cậu cũng trung trinh lắm… Hóa

ra chỉ cần là đàn ông thì ai cũng có thể sao? Ngay cả cái loại ranh con cũng chấp nhận tuốt,

hử?”

Bàn tay Tạ Viêm giống như đang tàn phá khiến cậu đau đến cả đầu rịn mồ hôi lạnh,

chỉ có thể co chặt tay xiết lấy tấm thảm, thều thào đứt quãng: “Không phải đâu… Xin cậu…,

thìếu gia… Tôi không có… Kha Lạc, cậu ta….”

“Sao hả? Nó thì được còn tôi thì không sao?” Tạ Viêm nghiến răng nghiến lợi, cố sức

dùng đầu gối đè lên bộ ngực gầy của cậu, một tay hành hạ cậu, tay kia xé rách chiếc áo đẵ nhàu nát trên người cậu, “Cậu muốn đàn ông, tôi giúp cậu là được rồi, tôi sẽ không kém thằng

ranh kia đâu, muốn thử cho biết không, hử?”

“Không phải…” Bị những ngón tay mạnh mẽ mà thô lỗ của Tạ Viêm làm cho đau đớn,

cậu hơi cong lưng lên, liều mạng muốn bắt Tạ Viêm dừng tay, “Thìếu gia… Thìếu gia..”

Bàn tay Tạ Viêm đang thô bạo sờ soạng lung lung ỡ sau người cậu cảm nhận được

một mảnh nhớp nháp, nháy mắt đã hiểu ra đấy là thứ gì. Phẫn nộ và ghen tức điên cuồng trỗi dậy khiến đầu hắn kêu ong lên, mạnh đến mức trước mắt trở nên tối đen, dồn sức giương tay tát một cú đau điếng vào gưcrng mặt trắng bệch kia, đồng thời hung hăng xuyên ngón tay vào, tàn bạo rút ra: “Là thế này sao? Cậu khoái người ta làm thế này với cậu phải không? Tiện

nhân!”

Thư Niệm vốn còn gắng gưựng giãy giụa ngay lập tức liền bất động, cậu nằm ngây ra,

ngoại trò đôi chân đang co gập vì đau bắt đầu run rây, cả người đều cứng đờ như người chết.

Tạ Viêm nghiến răng đè lên cậu, nhìn xuống mái tóc đẫm mồ hôi và làn môi tái nhựt

của cậu, đôi mắt bình thường luôn ôn hòa mang theo ý cười mở căng ra, nhưng bên trong lại trống rỗng, không bieu lộ điều gì.

Cả căn phòng hoàn toàn im ắng, chỉ còn lại tiếng thở dốc run run của Tạ Viêm. Hai

người nằm yên không nhúc nhích, Tạ Viêm nhìn cậu, cậu nhìn trân phòng, nhưng lại giống như chẳng nhìn thấy gì.

Người bỏ cuộc trước là Tạ Viêm. Hắn buông tay, bỏ dậy khỗi người cậu, cúi đầu thở

gấp như con dã thú bị thương, cắn chặt răng nhìn Thư Niệm lôm côm bò dậy, máy móc cúi đầu gài lại những chiếc cúc áo còn sót lại thưa thớt, xiết chặt vạt áo khoác, sau đó xoay người chậm rãi bỏ đi.

H ắn thật muốn điên lên được, vừa nạhĩ tới Thư Niệm mậy tiêng trước còn cùng người

khác quân quít với nhau. Hăn chỉ thấy trước mắt đỗ ngầu, có thứ gì đó không thể gọi tên ra lớn dần từng chút từng chút một trong ***g ngực xé toạc tim hắn, rung lên, dội đến mọi nơi, ngay cả đầu ngón tay cũng muốn nứt ra, làm cho hắn sắp sửa phát cuồng.

Hắn thật sự không biết phải làm thế nào mới có thể xoa dịu bản thân được đôi chút,

chỉ có thể giống như con thú khốn khỗ bị chọc mù mắt, đau đến quay mòng mòng, đem những thứ vớ được vào tay điên cuồng đập xé từng mảnh để trút giận, nhưng vẫn cứ đau mãi. Đấy là Thư Niệm của hắn…

Cho tới bây giờ đều chưa từng muốn để bất kỳ ai chạm đến, dù chút thôi cũng không

được.

Đại thìếu gia quen được nuông chiều như hắn, với những thứ đã bị người khác đụng

tới, hoàn toàn cảm thấy nhơ bẩn.

Kết cục chỉ có thể là vứt bỏ hay hủy diệt, chưa từng để lại tàn dư.

Nhưng Thư Niệm thì khác… Cậu ta hoàn toàn không giống với những món đồ chơi

hay thú cưng từng là của hắn.

Hắn không cảm thấy bận, chỉ thấy đau. Đạu đến không biết phải làm sao, đau đến

muốn rơi nước mắt.

Thư Niệm của hắn, nay thật sự đã không thuộc về hắn nữa sao?

Người đàn ông như hắn, bộ dạng ôm đầu ngồi bệt trên nền đất khóc ròng nhất định

rất buồn cười, nhưng hắn còn biết làm thế nào hơn.

Cảm xúc này chẳng hề giống cảm giác bị người khác cướp đi món đồ nào đó.

Bởi vì trước nay chưa từng nếm trải qua nên một tí khả năng chống chọi cũng không

có.

Cảm giác này… gọi là… thất tình sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play