Đằng vương sắp đại
hôn khiến trong kinh náo động, lại bởi cách đối nhân xử thế của Tử Vân
mà Tây Bắc cũng náo động theo. Đằng vương để Uông quản sự nắm chặt thời
gian xử lý hôn sự.
"Phải bỏ ra không ít bạc." Uông quản sự suy tư một chút, giản lược tính toán ra con số.
Lão thiên gia mở mắt, độc thân đến nay cũng đã ăn được hai mươi tám bữa cơm đoàn viên rốt cuộc Vương Gia muốn thành thân. Về sau trong vương phủ
bọn họ chắn chắc sẽ có thật nhiều tiếng cười của tiểu hài tử, không bao
giờ chỉ có một mình Vương Gia nữa.
Nhưng hắn vẫn có chút thấp
thỏm, đến Tây Bắc mặc dù đường xá xa xôi nhưng triều thần vẫn sẽ có
người đi tới tặng quà, đến lúc đó sẽ đến bao nhiêu người hắn phải tính
cho rõ ràng, chỉ có thể tận lực làm tốt sách lược vẹn toàn, lo liệu hôn
sự cho thỏa đáng mới yên tâm.
"Qua phu nhân lấy chìa khóa đi, mọi thứ đều do nàng trông nom." Muốn bạc dĩ nhiên là đi tìm vương phi.
Uông quản sự biết mấy ngày nay vị vương phi tương lai kia để ý khố phòng,
cũng đã bẩm báo chuyện này với Tử Vân, khi Ngư Tiểu Nhàn nhìn hai mươi
mấy rương vật báu liền than thở.
Nghe vậy Tử Vân cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Nàng nói cái gì?"
"Vương phi nói bảo vật đều là ngài lấy mạng đánh giặc đổi về, dùng để nuôi
quân sĩ và người trong vương phủ, thận trọng phải thận trọng."
Tử Vân nhướn mày "Ngươi thật rõ ràng." Nghĩ theo hướng tốt, có Uông quản
gia coi chừng, sẽ không có kẻ nào không có mắt dám khi dễ nàng đi, theo
hướng xấu mà nói bên cạnh Ngư Tiểu Nhàn có thêm một đôi mắt.
"Tiểu nhân chỉ là không phụ Vương gia nhờ vả."
"Nếu không có những chuyện khác liền lui ra đi."
"Vâng" Uông quản sự khom lưng thối lui khỏi thư phòng Tử Vân, trong lòng nghĩ
ngợi, trong phủ này có mấy chìa khóa thường dùng do hắn mang bên mình,
những cái quan trọng thì do Vương Gia bảo quản, hôm nay vương phi còn
chưa qua cửa cũng đã nắm giữ chìa khóa quan trọng nhất trong phủ.
Vương Gia ánh mắt từ trước đến giờ ngoan độc, nữ tử tầm thường khó lọt vào
mắt của người, không thể nghi ngờ nữ tử do Vương Gia tự mình chọn rất
được lòng vương gia, còn đem chìa khóa quan trọng nhất trong phủ giao
cho nàng, nhất định sẽ tốt.
Tử Vân đợi đến lúc trong thư phòng
không có một bóng người mới mở ra tin trạm dịch truyền tới. Hảo hữu
trong triều viết thư nói Hoàng đế niệm tình hắn sắp đại hôn, lại trấn
thủ Tây Bắc có công chỉ hai đích nữ của hai vị đại thần trong triều làm
trắc phi, nhưng phía cuối hảo hữu lại thêm một đoạn viết Hoàng đế ở ngay trên triều đình trước mặt chúng khanh gia mắng hắn một câu khốn kiếp,
còn nói hai vị đích nữ của hai vị đại thần kia biết được tin Hoàng đế tứ hôn, muốn các nàng xa gả đến Tây Bắc đều "vui mừng" phát khóc.
Hắn ném thư vào trong chậu than đốt.
"Vui mừng" sao? Hừ!
Mặt khác một phong còn lại là Đại Trưởng công chúa muốn tới xem lễ.
Hắn cũng đem thư đốt.
Bữa tối Tử Vân suy nghĩ muốn nói một phần cho Ngư Tiểu Nhàn biết nhưng lại không muốn làm nàng bận tâm liền không nói nhiều.
Chuyện trắc phi này, Ngư Tiểu Nhàn có thể hiểu được, bên người hắn trắc phi,
di nương, quy định còn tại đó, coi như muốn tránh cũng tránh không
thoát, thời điểm người tiến vào chống đỡ không được lại nói sau.
Nhưng Đại Trưởng công chúa là ai ?
Nàng gắp cho Tử Vân một đũa thịt viên nóng hổi, lại múc cho hắn một chén
canh mỡ gà. "Tuy biết ăn không nói nhưng Đại Trưởng công chúa là ai?
Chàng tốt nhất nên nói rõ với ta, tránh cho đến lúc đó ta không cẩn thận làm ra hành động thất lễ khiến chàng mất mặt." Nghe qua chính là một
người có bối phận rất lớn.
Tử Vân yên lặng ăn cơm thịt viên, cũng đem canh uống, ngay tại lúc Ngư Tiểu Nhàn cho là hắn không muốn trả lời vấn đề này thì hắn chầm rãi lên tiếng "Là mẫu thân trên danh nghĩa của
ta, nàng nếu như thực tới đây thì coi nàng như khách nhân tôn quý là
được rồi, bất kỳ ý tưởng dư thừa nào đều không cần."
Nàng cảm thấy giọng điệu Tử Vân lạnh xuống nên cũng không hỏi nữa, chuyên tâm ăn thức ăn trước mắt nàng.
"Vì sao không hỏi?"
"Thời điểm chàng muốn nói ta lại nghe." Nàng lại gắp cho hắn một đũa rau cải trắng xào, cũng gắp cho mình một đũa.
Mỗi nhà đều có nan đề khó giải, dù là phàm phu tục tử hay hoàng thất cao
quý, nói cho cùng cũng chỉ là một nhóm người, là người, thì chính bọn
hắn cũng không giải được kết.
Hắn không nói, nàng liền không hỏi.
Thời điểm nghỉ ngơi, Thu ma ma thấy Ngư Tiểu Nhàn một nữ tử sắp phải gả vào
gia đình này nhưng chuyện của phu gia cái gì cũng không biết, lại thấy
nàng cá tính bình thản dịu dàng, cũng không đối với người nào cao giọng
nói chuyện, nhìn qua là một chủ tử dễ chung sống liền lắm mồm chỉ điểm
đôi câu.
Nếu không từ miệng bà, vị đại nhân này sợ là rất khó nói ra thân thế chính mình, nói xong những thứ này bà tự nhiên sẽ đi thỉnh
tội ——
Đại Trưởng công chúa là con gái út của tiên hoàng, sau khi tiên hoàng băng hà, phò mã cũng ngoài ý muốn té ngựa mà đi. Nàng một
quả phụ không chỗ nương tựa, vinh hoa thì sao, phú quý thì như thế nào,
tất cả của nàng rồi cũng sẽ theo nàng mất mà biến mất, nhìn mình tuổi
tác càng lớn, lại không nhịn được khuê mật khuyến khích, liền hướng vị
đệ đệ hoàng đế muốn thu ấu tử vừa ra đời đến dưỡng.
Trong dân
gian, nếu phụ nhân không có con cái thì có thể thu con riêng của thân
thích trong quan hệ ba đời làm con thừa tự. Nếu như hai mẫu tử cứ như
vậy trông coi phủ công chúa phú quý qua một đời ngược lại cũng không
phải là chuyện gì xấu. Tuy là con cháu hoàng thất nhưng vô duyên với
long ỷ thì thà làm một tôn thất nhàn tản, phú quý cả đời tiêu dao tự
tại. Hơn nữa với trí tuệ của vương gia nhất định có thể giúp Đại Trưởng
công chúa hãnh diện .
Nhưng Đại Trưởng công chúa lại tái giá, vốn cũng không có đạo lý bắt buộc nàng thủ tiết, chỉ là lần này gả liền
sinh được ba nhi tử, có con trai thân sinh, vương gia từ vị trí được
cưng chiều nâng trong lòng bàn tay nay rơi xuống mặt đất.
Hoàng
thất thì không trở về được, người vốn nên gọi là cô cô nay thành mẫu
thân lại coi hắn như quân cờ mà vứt bỏ, cho nên khi hắn vừa đủ mười tám
tuổi liền trình sổ con xin kim thượng cho hắn đất phong Tây Bắc, hơn nữa trước mặt hoàng đế nói đời này kiếp này trấn thủ biên cương, vĩnh viễn
không quay lại kinh thành.
Ngư Tiểu Nhàn nghe đến đó, hô hấp ngừng lại.
"Vương gia số mệnh trớ trêu, chỉ hy vọng vương phi đau người nhiều hơn." Thu ma ma thổn thức không thôi.
"Thu ma ma biết thật nhiều."
Thu ma ma liếc nhìn nàng một cái "Lại nói tiếp chuyện cũ trước kia, nô tỳ
trước kia hầu hạ bên mình hoàng hậu, lúc trước khi biết tiểu hoàng tử
muốn tới biên quan, hoàng hậu hỏi chúng nô tỳ xem có ai nguyện ý đi
theo, nô tỳ liền nguyện ý." Đã từng có một hài tử nằm trong lòng bà phun nước miếng, từng nằm trong lòng bà tiểu qua nhưng đứa bé lại chết yểu,
bà không kịp nhìn hắn trưởng thành.
"Bất quá không thể hơn nữa,
Vương gia mà biết sẽ cho nô tỳ mặt lạnh." Bà hôm nay nói quá nhiều còn
nhiều hơn số lời nói của bà trong mười năm qua.
"Đa tạ ma ma chỉ điểm." Ngư Tiểu Nhàn thật tâm thật ý khom người hành lễ.
Thu ma ma không dám nhận lễ, vội vàng né tránh nửa bước: "Nếu không có việc gì, nô tỳ đi xuống."
"Ta còn chuyện muốn thỉnh giáo ma ma." Ngư Tiểu Nhàn cản lại, tự tay rót trà cho bà.
"Không dám."
"Ma ma từ trong cung đi ra hẳn là biết được lễ nghi trong cung."
Theo quy củ, một Vương phi như nàng có thể bắt chước trong cung sáu cục hai
mươi tư ti, sáu nữ quan, nhưng là bây giờ chuyện gấp, cũng chỉ có thể
tòng quyền.
"Vâng" Thu ma ma cũng không từ chối. Nàng bảy tuổi
vào cung, ở hoàng cung đợi mười lăm năm, những thứ lễ nghi quy củ kia
giống như nước đã sớm xâm nhập vào trong xương cốt của bà. Những năm gần đây sống tại địa phương hoang vu này, bởi Vương gia không thích nên bà
mới từ từ buông xuống.
"Bất mãn ma ma nói, tiểu nữ tử xuất thân
thấp hèn môn hộ không cao, khó mà đến được nơi thanh nhã, tự biết thân
phận như vậy thì phục chúng khó khăn, ta cũng không muốn tỏ vẻ gì nhưng
không muốn vương gia mất thể diện liền mặt dày khẩn cầu ma ma dạy ta."
Xem ra, nàng không muốn lúc Đại Trưởng công chúa đến có chuyện xảy ra tạo
cơ hội cho công chúa trông nom, đây là tính toán vì vương gia đi.
"Ngươi muốn học những gì?" Thu ma ma trầm ngâm giây lát.
"Ma ma biết cái gì đều dạy ta đi."
"Ngươi có thể chịu được khổ?" Học quy củ, đối với những nữ tử danh môn khuê
tú mà nói dễ dàng như ăn cơm bởi vì các nàng sinh ra liền được truyền
thụ cho rất nhiều quy củ, nhưng vị vương phi tương lai này lại khác, thể cốt như vậy, so với các nữ tử bình thường còn lớn hơn gấp đôi, học được hay không là một chuyện, có chịu được khổ hay không lại là một chuyện.
"Ta có thể." Ngư Tiểu Nhàn rất đơn giản nói.
Nữ tử học tập lễ nghi quy củ, đại khái không thoát được tam tòng tứ đức,
tam tòng không nói, tứ đức là chỉ phụ đức, phụ ngôn, phụ dung, phụ công
gồm bốn loại tu dưỡng, tính tình, lời nói, dung mạo, tài nghệ, dạy đến
"ngoan ngoãn nghe lời", tổng quát trong một câu là muốn mọi chuyện theo
lễ mà làm.
Thu ma ma mắt thấy hôn kỳ lửa sém lông mày (gấp gáp),
bà cũng không dạy nhiều, chỉ bốn chữ: hành tẩu tọa đàm (đi lại nói
chuyện), ngoài ra còn sử dụng phương thuốc dưỡng nhan nấu cho Ngư Tiểu
Nhàn một ngày ba bữa dùng.
Hành tẩu tọa đàm nghe qua đều là hành
vi hành động bình thường nhưng thực dạy Ngư Tiểu Nhàn mới biết nàng
giống như loại người nửa mùa, nghĩ muốn luyện thành một thân phong phạm
đại gia khuê tú quả thực chính là tự mình chuốc lấy khổ.
Lấy
luyện tư thế ngồi mà nói, ngồi, chú ý thân hình thẳng mà không cứng,
phải làm đến như cây tùng cây lan, cô nương lúc ngồi hai đầu gối phải
khép chặt, sống lưng phải dán vào thành ghế không được nhúc nhích.
Thu ma ma nói cho nàng biết, khí chất có thể sẵn có nhưng tư thái lễ nghi có học qua hay không vừa nhìn là biết ngay.
Ngư Tiểu Nhàn mỗi ngày ăn biết bao nhiêu đau nhưng nàng tuyệt không hô một
tiếng khổ trước mặt Thu ma ma hay Tử Vân, cũng tuyệt không có một câu
oán giận. Bởi vì đứng thẳng quá lâu khiến chân bị phù làm cho sách trên
đỉnh đầu rơi xuống nên nàng bị ăn hèo của Thu ma ma, nhưng hôm sau nàng
vẫn đúng giờ đến học.
Một tuần trôi qua, trên mặt Thu ma ma rốt cuộc cũng thoáng lộ ý cười.
Lúc này hôn kỳ đã gần đến.
Bởi vì Ngư Tiểu Nhàn không có nhà mẹ ở biên cương nên trước hôn kỳ nàng
phải ra ngoài phủ. Tử Vân cho nàng Thu ma ma và hai nha hoàn trẻ tuổi,
ngày sau lại theo nàng trở về, coi như đó là của hồi môn của nàng.
"Nhất Bái Thiên Địa, Nhị Bái Cao Đường, Phu Thê Đối Bái, đưa vào động phòng!" Mặc cho người chủ trì chương trình, người tiếp tân vui sướng hò hét,
tân lang cười đến toét miệng nắm dải lụa lụa đỏ lôi kéo tân nương tử
nhanh như gió chạy về hướng tân phòng.
Gần trăm bàn tiệc rượu làm cho tiền viện Đằng vương phủ cực kỳ náo nhiệt, tiếng đàn sáo cao vút
thanh thoát vang lên điệu nhạc dân gian nơi biên thùy, âm thanh chúc
rượu vang lên không ngớt, Hắc Sí Ngọc, Long Liên từng người bưng ly lên
mời rượu đồng liêu.
Lúc này đã vào đêm, Đằng vương phủ lộ ra
không khí vui mừng, đèn lồng màu đỏ chói mắt cùng tiếng ồn ào náo động
làm cho người ta bất giác quên đi nơi này hoàng thổ tích tụ, hoang mạc
khắp nơi bão cát.
Ngư Tiểu Nhàn mặc giá y ngồi ngay ngắn trên giường mới, không chời đợi quá lâu đã thấy Tử Vân được Cẩu Thặng tử đỡ trở lại.
"Vương phi cát tường!" Mới hô lên liền được Hoa ma ma người vẫn đang chăm sóc tân nương tử thưởng cho một đại phong bao.
Còn lại Vương ma ma thấy vương gia cả người toàn mùi rượu liền vội vàng
tiến tới muốn giúp Cẩu Thặng tử một tay, nhưng tay bà còn chưa chạm vào
vương gia thì đã bị Tử Vân khoát khoát tay tránh ra.
"Ta tới đi!" Ngư Tiểu Nhàn lên tiếng.
"Vương phi, thế này không được." Vương ma ma lo lắng nhìn Ngư Tiểu Nhàn, lễ
này còn chưa hoàn thành đâu sao tân nương tử lại tự mình lấy xuống hỉ
khăn.
"Không có việc gì, ngươi cho người đun chút nước nóng, còn
có cho người nấu canh giải rượu mang lại đây." Ngư Tiểu Nhàn nhẹ giọng
nói.
Cẩu Thặng tử hành lễ với nàng, cười hì hì rời đi cùng Vương ma ma.
Nửa người Tử Vân tựa vào trên người nàng, thật không nghĩ hắn uống say đến
như vậy, hôm nay là ngày quan trọng chỉ có ngốc tử mới có thể tự mình
uống say.
Ngư Tiểu Nhàn nhờ Hoa ma ma đỡ Tử Vân, rồi tự nàng cởi
gánh nặng mũ phượng và khăn quàng vai trên người xuống, sau đó cởi quần
áo cho hắn, để hắn vào trong thùng tắm, dùng hoa lộ gội đầu cho hắn.
Đang ngâm mình trong nước Tử Vân hít một hơi thật sâu, mở mắt ra, xoay người ôm Ngư Tiểu Nhàn vào trong thùng tắm.
"Chàng đây là ——" toàn thân nàng cũng bị ướt.
"Ta cao hứng." Hắn bế nàng đặt trên đùi.
"Thiếp thân đã giúp ngài tẩy trừ sạch sẽ, ngài vẫn là nên ra ngoài trước chờ
ta đi." Nàng cầm trường khăn sạch sẽ phủ thêm cho hắn, sau đó đuổi hắn
đi ra ngoài.
Tử Vân ngâm nước nóng rượu cũng tỉnh hơn phân nửa.
Hắn cũng rất muốn tắm uyên ương nhưng mà hôm nay là đêm tân hôn của nàng,
chính sự vẫn là muốn trên giường đi, tạm thời nhịn một chút, chớ dọa
nàng mới tốt.
Ngư Tiểu Nhàn nhìn hắn ánh mắt thanh tỉnh, lại thấy hắn nghe lời quay về trên giường, nàng thế này mới ở trong phòng tắm
đem mình thu thập xong, dù là như thế nhưng muốn rửa sạch sẽ từng lớp
trang điểm trên mặt thật đúng là phải mất một phen công phu.
Là ai nói kết hôn nhất định phải đem mình bôi trét giống như một con hát? Sớm biết vậy tự mình làm thì tốt rồi.
Ngư Tiểu Nhàn trở lại trong phòng thì hỉ nến còn khoảng một đốt, Tử Vân ánh mắt thanh tỉnh nhìn nàng đến gần, một phen ôm chặt ngửi mùi thơm từ tóc của nàng.
"Tóc vẫn còn ướt, ta trước giúp chàng lau khô." Không để ý đến mình, nàng cầm khăn muốn lau giúp hắn.
Tử Vân bế nàng đặt trên đùi, để nàng cầm khăn lau tóc cho hắn, hắn cũng
cầm lên một khối khăn lau tóc giúp nàng "Một lát, chúng ta liền nghỉ
ngơi thôi."
Ngư Tiểu Nhàn dừng lại "Ngươi không đi trắc phi bên kia?"
" Trắc phi cái gì?" Hai mỹ nhân thình lình xuất hiện không khác gì tai
họa bất ngờ hắn không cần. "Họ một bị bệnh, không chịu nổi đường dài mệt nhọc, nửa đường quay trở lại, một nói có người trong lòng, bảy ngày
trước đã gả cho một tiểu lại trông cửa thành." Hai người đều trả lại
hoàng gia lễ vật và ngọc điệp.
Vội vàng gả cho tiểu lại trông cửa thành là bởi vì chuyện này quá nổi bật, người nào cưới nàng ta không
phải là nói rõ đối nghịch với hoàng thượng? Những cao môn đại hộ giỏi
nhất tính toán kia đâu thể nào nhận thứ hàng phỏng tay này, bất đắc dĩ
vì không muốn nữ nhi xa gả, cũng chỉ có thể chọn một tiểu quan không ai
biết rồi.
"Trùng hợp như vậy?"
Hắn lười biếng đáp "Cứ trùng hợp như vậy.” Trong âm thanh không chút nào tiếc nuối.
Sợ gả con gái đến nơi chim không đẻ trứng này liền không tiếc mặt mũi của
hắn, cũng hạ mặt mũi hoàng đế, không cho hắn mặt mũi hắn không sao cả,
chỉ là Hoàng đế nha, hai đại thần chắc chắn phải hảo hảo giải thích một
phen.
Tiểu nữ nhân trong ngực hắn sẽ không biết, chuyện này hắn
cũng tham gia, không dấu vết trợ giúp tìm một hôn sự cho nàng ta, do đó
tất cả đều vui vẻ.
"Cho nên, không có trắc phi?"
"Không có, hiện tại không có, về sau cũng sẽ không có."
Ngư Tiểu Nhàn nhìn hắn cười cười, dùng môi nhẹ nhàng đụng gò má hắn một cái.
Nam nhân chịu không nổi nàng khích lệ liền đánh rơi khăn trong tay nàng,
đẩy nàng ngã xuống giường, thuận thế chôn mặt trước ngực nàng.
Tóc hắn là khô một nửa, Ngư Tiểu Nhàn cũng thế, hắn không dằn nổi cởi xuống áo trong của nàng và của mình, trong nháy mắt nến đỏ vụt tắt, chỉ còn
lại chăn hồng gợn sóng. . . . . .
Có một số việc, một khi có mở đầu liền như dòng nước lũ không cách nào chặn trở về?
Tình cảm của hai người xuyên phá tầng sa mỏng, tiến triển cực nhanh, một đêm này, Tử Vân tinh lực toàn bộ dùng trên người Ngư Tiểu Nhàn lần nữa nếm
đến ngon ngọt.
Lần sau so với lần trước còn ép buộc quá đáng hơn
khiến cho nàng đến giờ dần, giờ mẹo vẫn còn ngủ, mãi cho đến giờ Thìn
mới mở mắt.
Lần này không được rồi.
"Tại sao không đánh thức ta?"
Nàng còn phải đi kính trà cho mẫu thân trên danh nghĩa của phu quân, mới qua cửa đã dậy trễ, người ta sẽ đánh giá nàng dâu này như thế nào?
Mặc dù lưng mỏi chân đau trong lòng nàng vẫn đang mắng cái nam nhân đêm qua cùng giường chung gối là đồ thối đầu, nàng chịu đựng hai chân bủn rủn
bước xuống giường.
"Vương gia để cho chúng ta không cần ầm ĩ
vương phi, muốn để cho ngài ngủ." Lấy muối tinh cho nàng súc miệng, mang nước ấm cho nàng lau mặt, Thu ma ma cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua Vương Gia đối với người nào tỉ mỉ như vậy.
"Người này. . . . . . Vương gia đâu?"
"Nửa canh giờ trước vẫn còn ở ngoại viện luyện võ, lúc này phải hỏi Uông
quản gia mới biết, muốn nô tỳ gọi Cẩu Thặng tử tới hỏi xem một chút
sao?"
"Ừ, chúng ta mau mau thay y phục đi. . . . . . Ma ma, về
sau những chuyện phục vụ này để cho người khác, ngài là ma ma giáo dưỡng của Tiểu Nhàn, sao có thể để ngài làm những chuyện này." Nàng nhìn đồ
đã chuẩn bị xong, chỉ có chánh thê mới có thể mặc cung trang màu đỏ, thứ này phải đứng lên mặc nên phí không ít công phu.
"Sao có thể chứ?"
"Sau này ta còn có rất nhiều chuyện cần ngài chỉ điểm, ma ma cũng đừng từ
chối ta, ngài kêu người đi vào giúp ta mặc được không?" Nàng không để
cho Thu ma ma từ chối.
Thu ma ma thấy nàng kiên trì, không thể làm gì khác hơn là vội vàng gọi người vào.
"Chuyện gì khiến nàng gấp thành như vậy?" Giọng nói như gió xuân truyền đến,
theo thanh âm Tử Vân tiến vào làm nội thất bừng sáng hẳn lên.
Hắn mặc trường bào tơ tằm thêu cửu mãng, đai lưng màu đen khảm hồng bảo
thạch, bên hông rủ xuống ngọc bội lam điền lớn chừng bàn tay, vạt áo
dùng bảo thạch màu lam cài lại, đầu đội Tử Kim tiểu quan, Ngư Tiểu Nhàn
nhìn thấy nói không nên lời.
Tử Vân thoạt nhìn rất hưởng thụ bộ
dáng giật mình của nàng, hắn cúi xuống hôn khóe mắt nàng, một tay làm
cho người ta lui ra, một tay ôm hông nàng.
"Ta đây không phải là
khẩn cấp đi kính trà cho công chúa bà bà ư, ta ngủ quên, chàng lại không gọi ta, nếu để ấn tượng xấu cho bà bà ta sẽ hỏi tội chàng."
"Bà từ xa tới một chuyến thời gian nghỉ còn chưa đủ nào có rảnh rỗi uống trà của nàng."
Lời nói này quá không có trách nhiệm rồi, người ta ngàn dặm xa xôi tới đây
lần này chính là đặc biệt vì hôn sự của hắn cùng gặp mặt nàng dâu không
phải sao?
"Bà có uống hay không ta không thể thay bà quyết định
nhưng nào có đạo lý nàng dâu để mẹ chồng chờ." Người con dâu nào không
nịnh nọt trước mặt mẹ chồng, tuy nói mẹ chồng không ở lâu tại Đằng Vương phủ, nhưng vô luận như thế nào chuyện nên làm nàng vẫn phải làm, không
có đạo lý duy trì thân thiện mặt ngoài nàng lại làm không được.
"Dù lý do nào nàng cũng có thể ngụy biện." Biết không lay chuyển được nàng hắn liền phân phó người đi vào hầu hạ.
Một nén nhang sau, Tử Vân cầm tay Ngư Tiểu Nhàn chậm rãi từ trong viện ra
ngoài, phân biệt lên nhuyễn kiệu đi đến tiền viện nhà chính.
****************
Đại Trưởng công chúa diện mạo như thế nào, thân là nàng dâu Ngư Tiểu Nhàn
cũng liền thừa dịp thời điểm dâng trà thoáng trộm dò xét rồi nhanh chóng thu mắt cúi đầu.
Tóc mây búi cao, toàn thân kiểu cách, gương mặt tiêu chuẩn, cằm hơi nhọn nhưng lại hài hòa tạo nên tướng mạo mỹ nhân,
chỉ là trong ánh mắt hiện ra mấy phần ngạo khí, nhìn bề ngoài thì thấy
là người khó đối phó, hơn nữa sự khinh thường cùng khinh bỉ trong ánh
mắt không thể nào che dấu được.
Cho nên hắn nhìn như quên gọi nàng kính trà buổi sáng Ngư Tiểu Nhàn có thể hiểu được.
Vị Đại Trưởng công chúa này không thích nàng, lực sát thương đối với nàng
không lớn, ngoại trừ ánh mắt xem thường của bà và những cung nữ, ma ma
bên cạnh làm cho nàng có chút khó chịu, thật ra thì cuộc sống chính là
như vậy, không đến một giai đoạn nhất định thì sẽ không biết có một số
việc nhất định sẽ thay đổi, tựa như nàng đều không biết mình có thể so
với tiểu cường nhẫn nại và chịu đựng.
Chỉ là sau lưng nàng có một nam nhân im lặng không lên tiếng.
Nữ nhân làm khó nữ nhân, thiên ty vạn lũ sau lưng ngay cả có nam nhân giữ im lặng, phu quân nhà nàng làm đổ cái chén rồi.
Đại Trưởng công chúa đặt chung trà xuống, một bên ma ma lấy ra một đại
phong bao hai tay dâng lên, ngoài ra, Đại Trường công chúa còn tháo vòng tay mã não khảm các loại bảo thạch từ trên cổ tay mình xuống, đặt vào
khay trà.
"Tạ mẫu thân đại nhân." Nàng cung kính dập đầu.
Thu ma ma đỡ Ngư Tiểu Nhàn, nàng sợi tóc không loạn, dải lụa đỏ thẫm ép
xuống váy bạch ngọc điêu khắc phi thiên rủ xuống lay động, sau thừa ân
phong thái giống như thấm ướt xuân thủy, run rẩy triển lộ phong tình phụ nhân. Đại Trưởng công chúa thấy nàng sắc mặt dịu dàng, giơ tay nhấc
chân hiển thị rõ phong thái thế gia, ngay cả sợi tóc đều lộ ra khôn khéo khiến người khắc nghiệt như bà đột nhiên cũng tìm không ra một điểm chỉ trích .
"Nữ tử xuất giá tòng phu, phu vi thê cương, làm dâu
hoàng tộc khẩn yếu nhất chính là hiền thục giỏi giang, có thể giúp chồng dạy con, có thể quản lý hậu trạch, cũng an bài thị thiếp, chăm sóc
chồng áo cơm cuộc sống thường ngày, nam nhân con nối dòng càng nhiều
càng là bản sự của đương gia chủ mẫu."
"Mẫu thân nói rất đúng, con dâu cẩn tuân dạy bảo." Đây là coi nam nhân đều như lợn giống. Ngư Tiểu Nhàn tổng kết lại.
"Theo quy củ lão tổ tông truyền xuống, Vân nhi nên có ba vị trắc phi, nay vị
trí này còn chưa xác định, Bổn cung nơi này cũng có hai đứa bé tốt, liền lưu lại bên cạnh ngươi sai sử đi."
Cũng mới tân hôn, liền liên
tục không ngừng nhét người bên cạnh cho nhi tử, thật là mẫu thân "càng
vất vả công lao càng lớn", một mảnh khổ tâm "bỏ bao công sức" thật đáng
giá kính nể.
"Tạ mẫu thân." Cũng không phải là tự tìm không vui, mẫu thân đại nhân ban thưởng mỹ tỳ, nàng có thu hay không?
Dĩ nhiên thu, làm sao sẽ không thu.
Đại Trưởng công chúa hết sức hài lòng, quả nhiên là một thôn phụ không có kiến thức, tùy bà nhào nặn chà xát.
Một nhi tử dầu muối không ăn nàng cũng đã đủ đau đầu. Trước kia hắn không
chịu lấy vợ bà không làm được gì, vào lúc này cưới một người nghe lời
như vậy, coi như xuất thân thấp hèn không lên được mặt bàn, dù sao xa
cuối chân trời, trở ngại không vào mắt nàng, trước tiên cứ thế đã về sau chắc chắn sẽ có chỗ phải dùng tới nàng.
Thân thể của bà không được, tính ra cũng là chuyện của mấy năm nay rồi.
Đại Trưởng công chúa danh hiệu nghe thật dọa người, nhưng trên thực tế
chính là một bát nước hắt ra ngoài của hoàng gia. Quan hệ giữa hoàng đế
với bà những năm này bởi vì Tử Vân nên ngày càng hiển lộ không tốt, cho
nên bất luận như thế nào bà cũng phải lung lạc Tử Vân, hắn là lập chiến
công trên lưng ngựa so với các tôn thất huân quý khác không giống.
Tất cả là do nàng năm đó bị heo lừa, có con trai ruột liền bỏ quên hắn, lúc này tới lấy lòng, hy vọng ít nhiều có thể vãn hồi tâm đứa bé này, xem ở ân tình vài năm dưỡng dục của bà hồi báo ít nhiều đi.
Bằng không, đợi bà vừa đi, mấy đứa nhi tử không ra gì của bà . . . . . nhất định sẽ bị đánh bại.
Ngư Tiểu Nhàn bất kể vị Đại Trưởng công chúa tôn quý này trong lòng đang
tính toán cái gì, nàng cũng không hèn nhát, nên nói đã nói, không nên
nói liền câm miệng, người khác khuôn mặt tươi cười tiếp đón nàng liền
khuôn mặt tươi cười bồi lại, dù người ta nói chuyện có gai nàng cũng
cười không nói, làm như nghe không hiểu.
Ngươi cuồng mặc ngươi cuồng, gió lướt qua đỉnh núi.
Nàng biết vâng lời, coi như là lấy lòng vị mẹ chồng Đại Trường công chúa
này, cuối cùng nói chuyện một chung trà liền cho nàng rời đi.
Ngư Tiểu Nhàn vừa ra nhà chính, phía sau đi theo hai cái đuôi gấp rút đến
độ mặt mày rạng rỡ vì được đứng bên cạnh vị vương gia anh minh thần võ,
tuấn tú bất phàm Đằng vương Tử Vân.
"Nô tỳ Bối thị gặp qua Vương gia, Vương phi."
"Nô tỳ Lý thị gặp qua Vương gia, Vương phi."
"Đều miễn lễ, đứng lên đi." Ngư Tiểu Nhàn rất bội phục hai nữ tử này tâm
nhãn nhiều như vậy, không ngoại lệ đều cấp nàng thỉnh an nhưng mặt mày
thì quét tới Tử Vân rồi mới quay lại nơi nàng.
Bối thị có một đôi mắt trong trẻo xinh đẹp nhưng lạnh lùng, cặp mắt kia chưa động đã ẩn
tình ba phần, giống như đóa hoa sen trắng.
Lý thị rất có vài phần diễm sắc, mặt mày mang theo vài phần lỗ mãng, cười đến khiến người ta muốn yêu thương.
"Nếu là mẫu thân thưởng người xuống thì chúng ta cũng không thể bạc đãi,
Vương ma ma, ngài dẫn người đi xuống, hỏi rõ ràng họ có bản lãnh gì,
biết may vá hay giỏi thủ nghệ, nơi nào thiếu người thì qua giúp một tay, Vương Gia phải nuôi sống nhiều người như vậy, hậu viện cũng không thể
lưu lại người ăn chực."
"Nô tỳ biết." Vương ma ma không có chút nào kỳ quái.
Chỉ là, hai mỹ nữ nũng nịu không thuận theo ——
"Tỷ tỷ sao có thể đối xử với tỷ muội chúng ta như vậy, chúng ta là Đại
Trường công chúa thưởng cho Vương gia, muốn tới hầu hạ vương gia." Đây
là coi các nàng như nô tài sai sử, họ ở phủ công chúa đều có thể diện
đại nha hoàn, ăn mặc chi phí so với thiên kim nhà giàu cũng không kém,
các nàng cũng không phải là tới nơi này làm nô tài. Đây chính là đánh
vào mặt của Đại Trường công chúa a!
"Ta chỉ nghe mẫu thân đại
nhân nói lưu lại các ngươi bên cạnh ta sai sử, từ đầu tới cuối không
nghe nói để cho các ngươi thị tẩm." Muốn đi, ép tới cùng, muốn đi, liền
dứt khoát bài biện, họ nghĩ nhắm mắt khom lưng lấy sắc đè người, nàng
không phản đối, nhưng nàng cũng không rộng lượng đến mức dâng trượng phu mình cho người khác "Nếu không chúng ta đến trước mặt mẫu thân luận
bàn, như thế nào?"
Lý thị và Bối thị nào dám, làm bộ đáng thương
ánh mắt như vô tình hướng tới trên người Tử Vân, không ngờ khi tiếp xúc
thì ánh mắt ấy lại tràn đầy khinh thường cùng chán ghét, giống như mình
là thứ đồ vô cùng bẩn thỉu.
Còn có cái gì có thể so với cái này làm suy sụp lòng người hơn? Hai nữ tử kiều diễm đều ỉu xìu.
"Hai vị cô nương nếu cảm thấy ở chỗ này làm việc đả thương tự tôn thì để ta
bẩm rõ với mẫu thân đại nhân, các ngươi liền theo đoàn xe trở về, nơi
này miếu nhỏ không chứa nổi hai tôn đại phật”
Hậu viện cùng triều đình giống nhau, không ra tay liền thôi, đã ra tay thì không thể lưu
lại hậu hoạn, lòng người tham lam, người không biết đủ lại chiếm đa số.
Cuối cùng Bối thị quyết định lưu lại, bởi vì nàng giỏi may vá nên liền để
nàng viết khế ước bán thân rồi đi phòng may vá giúp một tay, Lý thị bẩm
rõ với Đại Trưởng công chúa rồi cùng đoàn xe ở nửa tháng sau lên đường
trở lại kinh thành, từ đó tung tích không rõ, không có tin tức người
này.
"Ngươi phải hiểu rõ viết khế ước bán thân này về sau ngươi
chính là nô tỳ vương phủ, chỉ có thể dựa vào chính mình lao động mới có
cơm ăn, như vậy ngươi cũng nguyện ý sao?" Ngư Tiểu Nhàn hỏi Bối thị tự
nguyện muốn lưu lại.
"Cha nương nô tỳ đều đã không còn, kinh
thành đối với nô tỳ mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, Tây
Bắc này mặc dù nhìn hoang vu nhưng nô tỳ chấp nhận sống tiếp tại đây."
Ngư Tiểu Nhàn gật đầu một cái, có lẽ ngày sau có thể dùng.
"Dùng bữa đi, ta đói bụng." Tử Vân lôi kéo tay Ngư Tiểu Nhàn chuẩn bị lên nhuyễn kiệu.
"Thiếp thân xử lý người bên cạnh mẫu thân như vậy, phu quân có ý kiến gì
không?" Lặng lẽ nhìn sắc mặt hắn, Tử Vân mới vừa ở trong nhà chính bày
mặt lạnh hình như giảm bớt một chút.
"Hậu viện thê thiếp tranh
nhau là nguyên nhân loạn gia." Mỗi nam nhân đều nói tam thê tứ thiếp,
trái ôm phải ấp thế nhưng hắn lại hận nhất nữ nhân mọi cách quấn quýt si mê, lấy chết đe dọa. Những chuyện trong hoàng thất tại kinh thành kia,
mỹ nhân đắc ý, tranh thủ tình cảm lại có bao nhiêu thật tâm, hắn đều đã
thấy qua, không phải hắn muốn, ai cũng không động nổi tim của hắn.
"Chàngkhông trách ta giống như chó nhỏ đánh dấu địa bàn của mình, nhất định phải đi tiểu xung quanh, tuyên bố quyền sở hữu?"
Tử Vân bước chân nhẹ nhàng, nghiêng người hôn môi nàng, vui vẻ giống như
ăn đường "Như thế rất tốt, phu quân thật là vui mừng. . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT