Khang Phi một tay thao tác nhân vật đi dạo bản đồ, một tay chống cằm, ngón trỏ không kiên nhẫn gõ sườn mặt mình, ánh mắt lại đảo sang bên cạnh, Hạ Vũ đang ngồi ở cửa sổ, im lặng lật sách.
Hôm nay Bạch Văn chuyển đi, thiếu tên chuyên ngáng đường này, phòng chỉ còn lại Khang Phivới Hạ Vũ, cô nam quả nam, những suy nghĩ này của gã tựa như chồi non ở dưới đất lớn lên, càng ngày càng phát triển.
Thế nhưng, Hạ Vũ lại là đầu gỗ, mặc kệ gã ám chỉ, trắng trợn sàm sỡ thế nào, cũng không làm cậu hiểu được dù chỉ nửa phần tình cảm gã dành cho cậu. Nghĩ đến việc Lộ Nam Minh đã có thể ôm được người yêu về nhà, ngọt ngào hạnh phúc trong ngôi nhà của chính hắn, gã lại buồn bực muốn hộc máu. Nhớ năm đó, lúc gã còn đang tung hoành tình trường, Lộ Nam Minh ngay cả phim AV còn chưa từng rớ đến.
Khang Phi suy nghĩ, tuy rằng có lo sẽ làm Hạ Vũ sợ, nhưng nếu gã vẫn luôn im lặng không làm gì, chờ Hạ Vũ nghĩ thông, đoán chắc phải đợi đến tết công gô. Vì hạnh phúc của mình, có nên chủ động tấn công, làm luôn hay không đây?
Nhưng Hạ Vũ thật sự ngốc vậy sao?
Vẫn luôn im lặng không nói gì, nhìn có vẻ ngốc ngếch, nhưng đó có phải Hạ Vũ đang từ chối bằng cách im lặng không? Hay đó không phải suy nghĩ hiện tại của Hạ Vũ?
Nhìn lén trắng trợn như vậy, Hạ Vũ vẫn hồn nhiên không nhận ra, vẫn cứ cắm đầu đọc sách.
Khang Phi đổi sang gõ mặt bàn, động tác càng ngày càng gấp gáp, gõ đến độ ngón tay cũng thấy đau, lại không khiến Hạ Vũ liếc nửa con mắt để ý đến mình. Khang Phi vì để ngón tay mình bình an, đành phải nhận mệnh, là gã biết, mị lực của gã trước mặt Hạ Vũ vẫn không xi nhê chút nào.
Dù có hãm hại, lừa dối cũng phải để cậu ấy thuộc về mình!
Khang Phi cắn răng quyết tâm, nói thẳng: “Vũ Vũ, chúng ta ra ngoài chơi một chuyến đi!”
Lúc này Hạ Vũ mới có chút phản ứng, đó là nửa phút sau, cậu quay đầu lại nhìn Khang Phi, trong mắt đều là thắc mắc: “Đi đâu?”
Đương nhiên Khang Phi sẽ không nói gã quyết định lừa cậu ra ngoài để ăn tươi nuốt sống mà nghiêm túc nói: “Em đi theo anh là được rồi.”
Khang Phi thấy thế, bất đắc dĩ bĩu môi, tiến lên phía trước, đè vai cậu xuống, “Ngồi xuống đi.”
Hạ Vũ nghe theo.
Khang Phi giúp cậu đấm vai đâu vào đấy, trước kia gã thường xuyên đi vào quán mát xa, cũng biết chút chút kỹ thuật đơn giản. Gã cũng nghĩ đến chuyện cónêngiúp Hạ Vũ luyện tập thể dục một chút không. Hạ Vũ thường hay ngồi một chỗ đọc sách, không hay rèn luyện, cơ thể sớm muộn cũng sẽ có vấn đề. Mỗi ngày chạy bộ một chút, nếu cậu ngại mệt, còn có thể tập yo ga. Cái này có thể rèn luyện độ mềm dẻo của cơ thể, đối với cuộc sống sau này của bọn họ cực kì có lợi, có thể làm được nhiều tư thế khác nhau.
Khang Phi nghĩ đến xuất thần, nhất thời quên mất chuyện phải đi ra ngoài, chờ tới lúc gã nhớ ra, Hạ Vũ đã sớm nghiêng đầu ngủ say.
“…”
Được rồi, còn nhiều thời gian mà.
Khang Phi ôm ngang Hạ Vũ, đẩy ghế ra, vất vảbế cậu lên giường. Mệt đến độ cả người gã ra một tầng mồ hôi lạnh. Gã cởi giày ra, bò lên giường cởi quần áo Hạ Vũ. Khang Phi cũng nhân cơ hội này sàm sỡ cậu một chút, hết hôn lại nắn, vậy mà Hạ Vũ chẳng có chút dấu hiệu tỉnh ngủ nào. Khang Phi hận việc cậu có thể ngủ ngon lành thế này thấu xương, nhưng lại chẳng thể làm được gì.
Khang Phi kiềm chế xúc động muốn nuốt tươi Hạ Vũ vào bụng, kéo chăn qua, đắp cho cậu, còn mình thì chạy vào nhà vệ sinh giải quyết.
Ngủ thẳng đến sáng mai, Hạ Vũ xoa đôi mắt buồn ngủ ngồi dậy, rũ mắt thấy trên người mình lại có dấu, nháy mắt mấy cái mới đẩy Khang Phi.
Khang Phi bị Hạ Vũ đẩy đến tỉnh, vươn tay ra ôm cậu vào lòng, “Sao thế?”
Hạ Vũ chỉ một chút dấu loang lỗ trên ngực mình, lên án: “Ngày hôm qua anh lại quên đốt hương muỗi rồi.”
“…” Khang Phi cực kì hối hận vì đã dùng cái cớ không đáng tin chút nào này. Gã còn không quên quyết tâm gang thép ngày hôm qua của mình, ngẫm một lúc rồi nói: “Em còn nhớ những sách Bạch Văn từng đưa em xem không?”
Hạ Vũ rầu rĩ trả lời: “Có.” Từ khi Khang Phi vô tình xóa số ebookBạch Văn đưa cho cậu đọc đi, rốt cục cậu không thể tìm được nữa. Bạch Văn không down giúp cậu, mà cậu lại quên mất tên của truyện, đến giờ cậu vẫn thắc mắc cái kết mìnhchưa kịp xem xong kia lắm. Cũng không biết tên vương gia ăn chơi chác tán với minh chủ võ lâm có đến được với nhau không.
“Còn nhớ đoạn nói những dấu xanh đỏ trên người không?” Ánh mắt Khang Phi phức tạp nhìn Hạ Vũ. Rõ ràng đã đọc nhiều truyện như thế rồi, tại sao lại vẫn không hiểu tình cảm của gã, huống chi bản thân gã đã ám chỉ rõ ràng như thế?
Tuy nhiên nhìn đi nhìn lại, Hạ Vũ cũng có thể ngốc thế thật. Nhưng nếu cậu không ngốc…
“Nhớ mà.”
Khang Phi có chút lo lắng, nhắm mắt một lúc mới dám hỏi: “Dấu trên người em cũng giống cái đó đó.”
“Hả?” Hạ Vũ hoảng hốt, đôi mắt tròn xoe, giống như muốn lăn ra khỏi hốc mắt. Sau nửa ngày mới vươn tay sờ mông mình, bẹp miệng nói: “Anh lừa em hả!”
Khóe miệng Khang Phi giật giật. Tất nhiên gã đoán được động tác cùng ý nghĩa của những lời này, gã bó tay nói: “Cũng không phải có thì mông người nào cũng đau đâu.” Hơn nữa, gã cũng không làm đến bước cuối cùng.
Hạ Vũ nhíu mày suy nghĩ, “Vậy thì thế nào rồi? Không phải nói là sẽ đau một chút, còn có thể bị chảy máu sao? Ah. Chẳng lẽ đây không phải lần đầu của em?”
“…” Đây không phải ngốc nghếch, mà là cực kì ngu ngốc. Khang Phi nâng trán nói: “Chẳng lẽ không phải hiện tại em nên để ý những dấu này là do ai làm à?”
Hạ Vũ nháy mắt mấy cái, lông mi chớp chớp trước mặt Khang Phi, “Không phải anh hả?”
“… Sao phải là anh?” Khang Phi nhướng mày.
Hạ Vũ chỉ chỉ Khang Phi rồi lại chỉ chỉ chính mình, “Ký túc xá chỉ có hai người chúng ta thôi.”
“Như vậy, chỉ có thể là anh rồi ha?”
“Cửa sổ có kính bảo vệ, lại còn đóng kín, những người khác không vào được.”
Đây làm gì có một chút dáng vẻ của kẻ ngu chứ? Khang Phi dứt khoát hôn lên miệng Hạ Vũ một cái, thẳng thắn thừa nhận: “Chính là anh.”
Hạ Vũ sờ môi, nói :”Anh còn chưa đánh răng.”
Khang Phi đang lo lắng cùng tim đập rộn ràng lập tức muốn dập đầu mình vào tường, nắm chặt tay Hạ Vũ, hung ác nói: “Em nói sang chuyện khác cũng vô dụng thôi, bây giờ không phải lúc nói đến vấn đề đã đánh răng hay chưa!”
Hạ Vũ cực kì vô tội, “Thế nhưng, anh thật sự chưa đánh răng mà!”
“…” Hít sâu, hít sâu.
“Thế nhưng, không sao cả, dù sao em cũng chưa đánh răng.”
“Đệch!” Khang Phi bực bội mắng một câu, xoay người bắt đầu gặm cắn Hạ Vũ, đầu lười vọt vào miệng cậu, dạo loạn một vòng, say sưa hôn, thấy Hạ Vũ vẫn luôn trợn tròn mắt, trong con ngươi lấp lánh ánh nước.
Khang Phi giật mình, buông Hạ Vũ ra, “Xin lỗi.”
Hạ Vũ nháy mắt mấy cái, nước mắt rơi xuống, “Anh cắn em đau quá!”
“… Xin lỗi!” Khang Phi xoa loạn nước mắt cho cậu.
“Em muốn đánh răng.”
“…”
Khang Phi tựa ở cửa ra vào, thấy Hạ Vũ thật cẩn thận, chăm chú đánh răng hai lần, rốt cục không nhịn được nữa, xoay người rời đi. Đi đến cầu thang lại cảm thấy mình quá xúc động rồi, đi như thế làm chi. Hạ Vũ không bao giờ để ý tới mình nữa thì phải làm sao giờ? Dù sao cũng đã thẳng thắn rồi, phải quấn em ấy chặt vào, lừa gạt cũng được, để ý chuyện emấy có ghét mình hay không làm gì chứ, dù có ghét đi chăng nữa, chỉ cần có thể ở bên cạnh em ấy, những điều đó có là gì đâu?
Khang Phi quay người trở về, Hạ Vũ vừa vặn rửa mặt xong, “Anh cũng nhanh lên, không là muộn mất.”
“…” Khang Phi phức tạp nhìn Hạ Vũ, rõ ràng ghét đến độ phải súc miệng hai lần, còn chảy nước mắt, hiện tại sao lại có biểu lộ nhưng chưa từng có gì xảy ra thế này.
Hạ Vũ giục: “Nhanh lên.”
Khang Phi không nghĩ nữa, dặn: “Chờ anh.”
“Vâng.”
Khang Phi vẫn sợ Hạ Vũ bỏ đi trước, vừa dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, vừa nhanh nhanh rửa cho xong cái mặt, đi ra thấy Hạ Vũ quả nhiên vẫn đang chờ gã, còn cầm sách của Khang Phi và của mình, Khang Phi vẫy tay nói: “Chúng ta đi thôi.”
Một đường đi không ai nói chuyện với ai.
Khang Phi liên tục dò xét Hạ Vũ, thử thăm do khoát tay lên vai cậu, sắc mặt Hạ Vũ lại vẫn như bình thường, tay gã không nhịn được khẽ nắm chặt, hoàn toàn không hiểu Hạ Vũ đang nghĩ gì.
Gã có mấy suy đoán, lại chẳng có cái nào lạc quan cả.
Miên man suy nghĩ mãi đến tận trưa, vất vả lắm mới đợi tan học được, Khang Phi quay đầu xuống tầng tìm Hạ Vũ.
Hạ Vũ trông thấy Khang Phi, đi về phía gã, hỏi: “Ăn gì đây?”
“… Gì cũng được.”
“Chúng ta đi căn tin đi!” Vẻ mặt Hạ Vũ hơi lo lắng, chờ mong nhìn Khang Phi. Bởi vì Khang Phi vẫn luôn không cho cậu đến căn tin ăn cơm, cậu nhớ cải trắng ở đó lắm rồi.
“…”
Kế hoạch đến căn tin ăn cơm cuối cùng bị ngâm nước, bởi vì đi được nửa đường thì gặp hai vợ chồng nhà Ngụy Vũ Thông. Dưới yêu cầu tha thiết của Ngụy Vũ Thông, địa điểm tự nhiên đổi thành quán cơm nhỏ bên ngoài trường học.
Tâm trạng hôm nay của Khang Phi không tốt, sẵng giọng hỏi: “Có chuyện gì?” Mỗi lần gặp mặt đều lộ ra vẻ mặt ghét bỏ vì đã quấy rầy thế giới hai người, đột nhiên rủ đi ăn cơm chung, nhất định có chuyện.
Ngụy Vũ Thông cũng không lằng nhằng, “Nghe nói Lộ Nam Minh có vị hôn thê hả?”
Khang Phi sững sờ, không nhịn được cười rộ lên, “Bạch Văn bảo cậu hỏi à?”
“Không phải.” Nếu không phải Chu Tiếu Đông vô tình nhắc tới, Ngụy Vũ Thông cũng không biết chuyện này. Hiện tại Bạch Văn đang ở chung với Lộ Nam Minh, trong lòng trong tim tất cả đều là Lộ Nam Minh, cái đầu óc đó dù có thông minh đến đâu cũng không thể nhét thêm chuyện khác vào được, Bạch Văn làm sao còn nhớ đến chuyện nàycơ chứ.
Chu Tiếu Đông nói với anh, tất nhiên là vì lo lắng. Cậu cũng vô tình từ trong miệng Bạch Văn mới biết được, cũng không biết chuyện thực hư thế nào. Trải qua chuyện come out kia, Ngụy Vũ Thông đã sớm coi Bạch Văn là người trong nhà, nghe vậy cũng có chút không yên tâm.
Hai người sau khi thương lượng, cảm thấy nếu hỏi thẳng Lộ Nam Minh, mà chuyện lại không quan trọng thì cả hai bên sẽ có chút xấu hổ, cũng không tốt. Dù sao Bạch Văn cũng thường xuyên trêu chọc người khác. Hỏi Bạch Văn, cũng không biết sẽ nghe cái miệng đó nói hưu nói vượn gì. Càng nghĩ càng thấy tìm hỏi người thứ ba Khang Phi vừa không thương tổn người khác, lại có thể hiểu rõ mọi chuyện.
“Mấy người không tin Nam Tử sao?” Khang Phi kinh ngạc hỏi. Dù sao nhìn ngang nhìn dọc, Lộ Nam Minh cũng không phải loại đàn ông không đáng tin. Huống chi Lộ Nam Minh có tình cảm với Bạch Văn, bọn họ đều thấy được hết.
Ngụy Vũ Thông thản nhiên nói: “Tôi không tin người nhà cậu ta.” Gia thế nhàLộ Nam Minh có vẻ cũng không tầm thường. Gia thế càng tốt, càng để ý mặt mũi, càng không cho phép một vết bẩn nào được tồn tại.
Ngụy Vũ Thông là người hiểu rõ hơn những người khác nhất.
Bạch Văn sớm đã come out, người nhà họ Chu còn chưa thấy Lộ Nam Minh, đã coi hắn là một phần trong gia đình rồi. Nếu Bạch Văn đi gặp người nhà Lộ Nam Minh mà bị khinh bỉ, đừng nói người nhà họ Chu, Ngụy Vũ Thông cũng không cách nào để yên.
Khang Phi trêu chọc: “Không hổ là anh rể họ.”
“…” Ngụy Vũ Thông mặt không biểu tình, Chu Tiếu Đông xấu hổ quay đầu đi. Dù quan hệ hai người đã xác định từ lâu, nhưng mỗi khi nghe người khác nói ra, Chu Tiếu Đông vẫn cảm thấy xấu hổ.
“Hắn là người đàn ông có trách nhiệm lại ổn trọng, nếu không nắm chắc cơ hội thắng lợi, hắn sẽ không ở chung với Bạch Văn đâu.” Về những điều này, Khang Phi tự nhận bản thân kém cỏi.
Ngụy Vũ Thông cạo cạo mu bàn tay Chu Tiếu Đông, dịu dàng nói: “Tôi biết.” So ra thì, chuyện của anh và Chu Tiếu Đông thuận lợi hơn nhiều.
Chu Tiếu Đông yên lặng đút tay vào túi quần, tai hơi ửng hồng.
Khang Phi xem như không thấy sự mờ ám của hai người, “Sự tồn tại của vị hôn thế này là chuyện buồn cười có cũng được mà không có cũng không sao. Thật sự thì trên đời này loại này cũng không có mấy người, Nam Tử sẽ xử lý tốt. Huống chi, Bạch Văn cũng không phải loại người dễ bị bắt nạt mà lùi bước, cậu cứ thoải mái đi, buông lỏng tinh thần chút, anh rể họ ạ.” Tuy không nghe Lộ Nam Minh nói qua, lại thấy đã hai tháng sau khi khai giảng mà Lộ Duyệt Hân vẫn chưa tới quấy rối, Lộ Nam Minh lại chuyển đến sống với Bạch Văn, đoán chắc mọi chuyện đã được hắn xử lý tốt đẹp.
Nghe Khang Phi nói như thế, Ngụy Vũ Thông cảm thấy mình quá lo xa rồi, cũng không phải gia đình nào cũng giống gia đình mình được, ít nhất nhà Chu Tiếu Đông là một gia tộc thần kỳ như thế.
Đang nói chuyện thì đi đến quán cơm, Ngụy Vũ Thông tìm được vị trí ngồi, nói: “Chúng ta gọi món ăn thôi.”
Khang Phi không chút do dự, ngồi ngay ngắn bên cạnh Hạ Vũ, không quên gọi: “Một đĩa cải trắng.”
Ngụy Vũ Thông gọi đồ ăn xong, thấy Khang Phi nhìn Hạ Vũ không chuyển mắt, còn Hạ Vũ lại vẫn ngơ ngác ngồi đó, giống như thần trí đã đi du lịch lên chín tầng mây, lại giống như đang chăm chú lắng nghe, khóe miệng anh khẽ nhếch, đột nhiên nói: “Hôm nay tôi nhìn thấy một mỹ nữ.”
“Hiện tại tôi không có hứng thú với mỹ nữ.” Khang Phi thật sự chẳng để ý, đột nhiên bắt lấy tay Hạ Vũ, nói: “Bây giờ tôi chỉ để ý người này mà thôi.”
Ánh mắt Ngụy Vũ Thông lóe lên, cũng phối hợp nói: “Nghe nói, tên của cô ấy là Phương Di.”
“…À?” Khang Phi ngạc nhiên nhìn anh, bàn tay túm tay Hạ Vũ không tự giác hơi buông lỏng, “Sao cô ấy lại quay về rồi?”
Hạ Vũ nhìn Khang Phi.
Ngụy Vũ Thông nhún vai, chẳng để ý nói: “Nghe nói đi học lại rồi.”
“Hôm nay?”
“Hình như không phải.”
Khang Phi hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng không để ý nhún vai, “Cô ấy không sao là tốt rồi.” Đã có thể đi học lại, vậy tai họa kia cũng biến mất. Gã không nghĩ bản thân mình có sức quyến rũ mạnh mẽ đến nỗi khiến hoa khôi giảng đường học viện nghệ thuật mãi mãi chung tình với mình.
“Ặc… hình như tôi thấy cô ấy kìa.” Chu Tiếu Đông đột nhiên mở miệng.
Khang Phi, Ngụy Vũ Thông: “…”
Chu Tiếu Đông khoa chân múa tay, “Thật sự, cô ấy đi vào rồi kìa.”
Không cần cậu nói, Khang Phi cũng đã nhìn thấy Phương Di. Vẫn là áo sơ mi khỏe khoắn kết hợp với áo khoác đơn giản, nhưng không hề che giấu sức quyến rũ của cô. Khang Phi đã thấy rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng với vẻ ngoài của Phương Di, cô vẫn làngười nổi bật nhất trong số đó.
Đáng tiếc, hiện tại gã không còn hứng thú nữa.
Phương Di cũng nhìn thấy Khang Phi, rõ ràng có hơi ngạc nhiên, sau đó khẽ cười với gã.
Khang Phi không nghĩ cô sẽ cười với mình, cũng ngạc nhiên một lúc mới dời mắt đi chỗ khác, coi như gã không nhìn thấy cô.
Ngụy Vũ Thông nhìn thấy tất cả vào mắt, cười cười không rõ ý, trông thấy bà chủ mang thức ăn ra, cầm đũa nói: “Đồ ăn đến rồi!”
END 67
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT