Khang Phi đứng trước cửa hàng sách, tựa vào tường gần đó, nhàm chán đốt một điếu thuốc. Nhìn dòng người đang ngược xuôi trên đường, từ vẻ mặt, cách ăn mặc … gã đoán xem tâm trạng hiện giờ của họ là gì, đi về đâu. Thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn vàohiệu sách, xem Hạ Vũ đã chọn xong sách chưa.
Khang Phi không ghét đọc sách, nhưng cũng chẳng thích.
Hôm nay đi cùng Hạ Vũ đến cửa hàng sách, thật ra là do chán, nhưng ai ngờ vừa vào hiệu sách, Hạ Vũ lại giống như chìm đắm trong thế giới của mình, hoàn toàn chẳng để ý đến ai khác.
Khang Phi bực bội nhả ra một làn khói trắng.
Lại đốt thêm một điếu nữa, Hạ Vũ vẫn chưa ra ngoài, Khang Phi chà bàn chân có chút cứng ngắc của mình, quyết định đi vào kéo cậu ra. Gã đứng ở bên ngoài, đã sắp đông lạnh thành xác chết rồi.
“Công tử?” Một giọng nói mềm mại vang lên ngay sau lưng gã.
Khang Phi ngẩn người một chút, mới quay đầu lại. Rời đi chốn ăn chơi chưa lâu, lại làm gã cảm thấy như đã qua hàng thế kỉ, ngay cả cách gọi mình cũng bắt đầu không nhớ rõ nữa.
Một cô gái cao tầm mét bảy, trên người nồng nặc mùi son phấn đang đứng cạnh đường, ngẩng đầu nhìn gã, thấy Khang Phi quay đầu lại, cô cười cười, dẫm lên đôi giày cao gót mười phân, vững vàng đi về phía Khang Phi.
Rốt cục tới được trước mặt Khang Phi, cô gái cười nói: “Mới xa nhau mấy ngày, công tử đã không còn nhớ em rồi sao?” Cô nhìn Khang Phi có chút nghi ngờ.
“Tên cô là?” Đôi mắt đào hoa của Khang Phi hơi nghiêng nhìn cô hỏi: “Chẳng lẽ không phải Thấm Nhi sao?”
Thấm Nhi khẽ cười chúm chím, nghiêng người về phía trước, bộ ngực nở nang như vô tình cọ vào tay gã, phiến tình nói: “Anh chỉ nhớ tên em thôi hả?”
Khang Phi không chút bối rối lùi về phía sau.
Ánh mắt Thấm Nhi chợt lóe lên, đảo mắt cái thay đổi tư thế, lúc này vẫn giữ được sự mập mờ với Khang Phi mà lại không mất khoảng cách vừa phải với gã, đổi sang giọng điệu quan tâm của bạn bè bình thường: “Sao dạo này không thấy anh tới chơi nữa?”
Khang Phi ung dung đốt một điếu thuốc, cười ngả ngớn: “Làm sao? Rất nhớ anh hả?” Ánh mắt lại đảo qua người cô, giống như đang tính toán xem cô có tư cách trở thành con mồi của mình hay không.
Thấm Nhi vẻ mặt giật mình, đang định nói gì đó, lại phát hiện một cậu bé đáng yêu chẳng biết lúc nào thì đã đứng ở cạnh cô, cậu bé đó đang tò mò nháy mắt nhìn cô.
Thấm Nhi nhìn Khang Phi một cái trước, thấy nụ cười ngả ngớn trên mặt gã đã không thấy nữa, mới nhướng mày nhìn cậu bé này.
Trong lòng Thấm Nhi khẽ run, ánh mắt đảo qua mặt cậu bé, thấy đối phương cũng đang chẳng chớp mắt nhìn mình, cô không nhịn được muốn vươn tay sờ mặt cậu bé một cái, dịu dàng cười hỏi: “Em trai, trên mặt chị có gì hả?”
Hạ Vũ nháy mắt, tò mò hỏi: “Chị, trên mặt chị có cái gì?”
“…” Thấm Nhi cố gắng lắm mới kìm được xúc động muốn lấy gương ra soi, giữ phong độ tiếp tục nói sang chuyện khác: “Sao thế? Cậu bé cảm thấy chị không xinh hả?”
Hạ Vũ nói: “Đẹp lắm.”
Thấm Nhi vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền thấy Hạ Vũ duỗi một tay ra, cố nhón mũi chân, thử chạm vào mi mắt cô, bổ sung thêm một câu nữa: “Cái này nhìn rất đẹp, chị ơi, lông mi của chị dài thật đó.”
Bị khen đẹp chính là lông mi giả, Thấm Nhi không biết nên vui hay buồn, quả thật cô không biết vẻ chân thành trên mặt thằng bé này là thật hay giả, nhưng cô vẫn rất nhẹ nhàng cười nói: “Cũng được.”
“Chị có thể nhổ một cái cho em không?” Hạ Vũ lại hỏi tiếp.
Nhổ một cái lông mi? Thấm Nhi quay đầu nhìn Khang Phi, phát hiện gã đang đứng bên cạnh hả hê xem kịch vui, trong lòng cô có chút tức giận, lời nói lại giống như đang làm nũng: “Công tử cũng chẳng giới thiệu sao?”
Khang Phi ho khan một tiếng, thu vẻ mặt xem trò lại, tay rất tự nhiên ôm bả vai Hạ Vũ, kéo cậu đến cạnh mình, giới thiệu: “Vị này là chị Thấm Nhi… Lông mi của cô ấy không thể tùy tiện nhổ được, trừ phi em muốn toàn bộ lông mi của cô ấy.” Cuối cùng gã rất “tốt bụng” giải thích.
Thấm Nhi thấy Khang Phi rõ ràng không có ý định giới thiệu thằng bé này, còn chẳng thèm đếm xỉa đến mặt mũi của cô mà ăn nói lung tung, có cố cũng không thể nào giữ được vẻ bình tĩnh được nữa, sắc mặt có chút khó coi.
Hạ Vũ hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì cô ấy đeo lông mi giả.” Khang Phi giống như chẳng nhận ra lửa giận của Thấm Nhi mà bồi thêm một câu.
Hạ Vũ thất vọng cúi đầu, dùng chân cọ cọ đất, “Hóa ra là đồ giả.”
Thấm Nhi thẹn quá hóa giận, dậm chân một cái, xoay người rời đi, trước khi đi vẫn không quên hét lên một câu: “Tôi sẽ không để yên cho anh đâu!”
Khang Phi nhún vai chẳng để ý.
Hạ Vũ ngẩng đầu, sững sờ nhìn bóng lưng cô nàng đang đi xa, nói: “Anh có thấy chân cô ấy quá dài, nhìn có chút kì lạ không?”
Khang Phi rầu rĩ nói: “À… đó là vì cô ấy đi giày cao gót.”
Hạ Vũ kết luận: “Quả nhiên rất kì quái.”
Khang Phi thấy bóng lưng Thấm Nhi rõ ràng dừng lại một chút, sau đó liền đá đôi giày cao gót mấy ngàn nhân dân tệ đi, rồi hiên ngang gọi taxi.
Khang Phi không nhịn được, xoa đầu Hạ Vũ cười ha hả.
Hạ Vũ cứu mái tóc của mình khỏi tay Khang Phi, bĩu môi nói: “Anh không cần cười như gấu thế kia, thật khó nghe.”
Tiếng cười của Khang Phi dần dần nhỏ lại, sau đó im bặt, gã không đổi sắc mặt nói: “Tại sao lâu như thế em mới ra ngoài, anh sắp đói chết rồi đây, bên kia có đồ ăn Hàn Quốc, chúng ta đi qua đó thử đi.”
“Vâng.”
“Vậy đi thôi!” Khang Phi đi vài bước, phát hiện bên cạnh không có ai, quay đầu lại nhìn, thì thấy Hạ Vũ đang đi về hướng ngược lại, gã vội vàng chạy đuổi theo, bắt lấy tay Hạ Vũ nói: “Quán ở bên kia, em đi đâu đấy?”
Hạ Vũ bĩu môi: “Sang kia mua trà sữa.”
Khang Phi vô lực nhìn trời, “Em… Haizz. Thôi, đi!” Gã không nên giễu cợt Thấm Nhi, không nên hả hê khi thấy người khác đau khổ, đáng thương nhất vẫn là gã đây này!
Khang Phi và Hạ Vũ đi về kí túc xá, đẩy cửa đi vào, đập vào mắt là một đôi chân đang trồng cây chuối.
Động tác hai người vô cùng đồng nhất, ánh mắt nhìn xuống phía dưới đôi chân kia, sau đó thấy được gương mặt Bạch Văn, khóe miệng Khang Phi khẽ giật, ngồi xổm xuống nhìn Bạch Văn vì trồng cây chuối mà đỏ bừng cả mặt, hỏi: “Em làm gì thế?”
Bạch Văn lườm gã một cái, không hé nửa lời.
Khang Phi thả sách xuống bên cạnh, dùng ánh mắt khó hiểu đảo một vòng quanh người Bạch Văn, sau đó chê tư thế của cậu không chính xác.
Hạ Vũ hút trà sữa, từ từ nhai hạt trân châu trong miệng, sau khi nuốt vào mới nói: “Cậu ăn cơm chưa?”
Bạch Văn vẫn không trả lời, Hạ Vũ lấy tay chọt bắp chân cậu.
Bạch Văn nghiêng người kết thúc động tác trồng chuối, hít thở thật sâu, sau khi sửa sang lại quần áo, mới nói: “Buổi trưa có ăn một tô mì rồi.”
“Cơm tối đâu?” Khang Phi thuận miệng hỏi, bởi vì bụng gã đã kêu to kháng nghị, cuối cùng gã và Hạ Vũ cũng không ăn món ăn Hàn Quốc, bởi vì Hạ Vũ chỉ thích ăn KFC.
Khang Phi lại chẳng thích thú gì với KFC cả, chỉ uống một cốc coca.
Một ngày chỉ uống một cốc coca, rốt cục gã đáng thương biết bao chứ?
Bạch Văn vô lực rũ vai, “Cơm tối chẳng biết bị ai đó dẫm nát rồi.” Một gói mì tôm đó.
“Hả?”
Bạch Văn tỉ mỉ kể lại mọi chuyện, chỉ bỏ qua vụ gặp Lộ Nam Minh.
Khang Phi nghe xong vô cùng ngạc nhiên, mắt đảo điên đánh giá cậu, “Ăn mì tôm! Em nghèo lắm hả?”
Bạch Văn lườm Khang Phi một cái, chẳng để ý đến gã nữa, mà bắt đầu thảo luận với Hạ Vũ nên ăn gì đây.
Ba người đi ra cổng trường ăn cơm, Khang Phi mời.
Đồ ăn vừa được bưng lên, Khang Phi liền ăn ngấu nghiến, tướng ăn kia quả thật không thể nào khen tặng được.
Bạch Văn ghét bỏ nhìn tướng ăn của Khang Phi, tự nhiên sẽ không chủ động bắt chuyện với gã, mà phần lớn thời gian Hạ Vũ đều không chủ động mở miệng nói chuyện.
Im lặng dùng xong cơm, Bạch Văn lấy cớ cần phải tiêu thực, một mình đi dạo.
Cuộc sống không có game thật nhàm chán.
Bởi vì chán, Bạch Văn khó có dịp lên lớp nghe giảng.
Tan học liền bị một cú điện thoại của Khang Phi gọi về, Bạch Văn kéo Hạ Vũ chạy qua, chỉ thấy Lộ Nam Minh và Lý Dị đang đứng cạnh Khang Phi. Bạch Văn kinh ngạc nhìn gã, gã lại đắc ý cười với cậu, Bạch Văn giật khóe miệng, lấy tốc độ như rùa bò để lết qua.
Lý Dị thấy Bạch Văn và Hạ Vũ, phản ứng đầu tiên là nhìn sắc mặt Lộ Nam Minh, bởi vì thời gian trước, Lộ Nam Minh hình như rất bực bọn họ, vừa thấy hai người cái là bỏ đi ngay, khiến y cũng không tiện để bắt chuyện với Bạch Văn.
Lý Dị chủ động thay hắn kiếm cớ: “Ôngkhông thoải mái, có muốn về nghỉ trước không?”
Lộ Nam Minh còn chưa nói câu nào, một bàn tay của Khang Phi đã vỗ ngang eo hắn, khiến hắn đau đến nhíu chặt lông mày, Khang Phi nói: “Bảo cùng nhau đi ăn cơm mà, nghỉ ngơi cái gì chứ? Cũng có phải con gái bị ấy ấy đâu?”
Lộ Nam Minh bẻ ngược tay Khang Phi ra, “Thu lại đống suy nghĩ linh tinh của ôngngay!”
Khang Phi cười hì hì, lui về sau một bước, kéo Hạ Vũ và Bạch Văn đến trước mặt mình, nói: “Bọn họ chính là đàn em của tôi đó, Bạch Văn và Hạ Vũ.” Vừa nói xong lại quay sang giả vờ nói với Bạch Văn và Hạ Vũ: “Người đẹp trai ngây người kia là trúc mã của anh, còn người lớn lên kì quái bên cạnh chính là Lý Dị.”
Bốn người: “…”
Hạ Vũ chào: “Chào mấy anh.”
Lộ Nam Minh, Lý Dị: “…”
Bạch Văn lắc tay áo, rầu rĩ nói: “Ăn cái gì mà ăn?” Âm thầm đạp Khang Phi một cái.
Khang Phi nhịn đau, kinh ngạc nhìnmặt Bạch Văn, sau đó sờ cằm nói nhỏ: “Ăn vớ vẩn thôi!”
Lộ Nam Minh liếc mắt nhìn chân Bạch Văn, lại nhìn vẻ mặt cậu, sau đó nhướng mày.
END 31
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT