Cúp điện thoại, Bạch Văn nghiêng người nằm xuống, ôm rồi cọ cọ con gấu teddy bự chảng như một người, thì thào: “Gấu chết tiệt, chủ nhân của mày khi nào thì vứt mày đây?”
Tất nhiên không có đáp án.
Bạch Văn lăn lộn trên giường một lát, bất lực phát hiện hôm nay cậu mất ngủ rồi. Bạch Văn nghiêng người ngồi dậy, đánh gấu bông cho hả giận, sau khi tâm trạng tốt hơn một chút, cậu vò mái tóc lộn xộn của mình, quyết định rời giường.
Rửa mặt xong, Bạch Văn bò lên giường của Hạ Vũ, thấy Hạ Vũ và Khang Phi đang chụm đầu vào nhau say sưa ngủ, Bạch Văn giật giật khóe miệng, sau đó đập vào mặt Hạ Vũ, gọi cậu dậy.
Bạch Văn vẫn luôn rất đề phòng, chủ yếu bởi vì “cơn giận” khi mới rời giường của Hạ Vũ đã để lại ấn tượng quá sâu trong lòng cậu rồi.
Có thể vì ngủ đẫy giấc rồi, hôm nay Hạ Vũ tỉnh dậy cũng không khó chịu gì, mà mờ mịt nhìn Bạch Văn: “Bạch Văn hả?”
“Nhanh lên, sắp trễ rồi.”
Hạ Vũ nghe xong, nghiêng người bò dậy.
Bạch Văn chả mấy khi mới đi học hai tiết với Hạ Vũ, sau đó cùng nhau đi ăn rồi mới về.
Hạ Vũ vẫn như trước đây đi mua hai cốc trà sữa.
Bạch Văn đối với chuyện Hạ Vũ cực bấn trà sữa đã miễn dịch rồi, trên đường quay về kí túc xá, rốt cục Bạch Văn nhớ tới Hạ Vũ ngày hôm nay bị cậu bỏ quên ở kí túc xá, một mình ở cùng Khang Phi, “Sao cậu lại ngủ cùng ác ma?”
Nhớ tới ngày hôm qua khi mình vừa về kí túc xá, tư thế thân mật của hai người, giọng nói của Bạch Văn không tốt chút nào.
Hạ Vũ cắn ống hút, vô tội nhìn Bạch Văn, “Anh ấy không phải chủ nhân của cái giường tớ đang ngủ hả?”
Bạch Văn cố gắng khơi thông tư tưởng cho Hạ Vũ, “Nhưng cái giường đó bây giờ là của cậu, ga giường cậu mua, vỏ chăn là của cậu, gối cũng của cậu, cậu có quyền đuổi anh ta đi!”
“Ừ, anh ấy nói chỉ ở nhờ mấy hôm thôi.” Hạ Vũ nhẹ nhàng nói, lại bồi thêm một câu: “Đúng rồi, anh ấy không phải ác ma, mà anh ấy cũng rất thông minh nữa.”
Bạch Văn nhìn trời, trong lúc cậu vắng mặt, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Vũ Vũ thế mà lại khen anh ta? Chẳng lẽ công tử đào hoa thực sự có sức quyến rũ sao? Ngay ca Vũ Vũ ngốc nghếch cũng bị ánh hào quang của anh ta ảnh hưởng?
Bạch Văn nghiêm túc nói với Hạ Vũ: “Cậu phải cẩn thận một chút, có lẽ ban ngày anh ta sẽ biến thành ác ma.”
Ánh mắt Hạ Vũ sáng quắc lên, “Có thể sao? Tớ đã nói rồi mà, ác ma nhất định là cực kì thông mình, có lẽ anh ấy đang lừa tớ đây mà?… Anh ấy đã lừa được tớ rồi, cậu nói tớ có nên giả vờ bị anh ấy lừa tiếp không?”
Bạch Văn lau mặt, nói: “Xin lỗi, tớ đã lấy nhầm ví dụ rồi, anh ta là con người hàng thật giá thật đó.”
“Ơ.” Hạ Vũ có chút mất mát.
Bạch Văn đề nghị: “Sau này cậu ít đọc mấy quyển sách kì quái đi.”
“Tớ chưa bao giờ đọc sách kì quái cả.” Hạ Vũ nháy mắt.
Bạch Văn bó tay rồi, nếu không phải hiểu rất rõ Hạ Vũ, cậu thật sự sẽ nghi ngờ Hạ Vũ đang cố tình trêu ngươi cậu, Bạch Văn đổi cách nói chuyện: “Ít nhất cậu nên đọc mấy quyển sách cậu có thể hiểu được ấy, tốt nhất là những sách về mấy chuyện có thể xảy ra trong đời thực.” Như vậy sẽ không bị say đắm bởi ác ma, mỗi ngày lại có ý nghĩ hoang tưởng nào đó!
Hạ Vũ bắt đầu suy nghĩ, hình như rất lo lắng chuyện sách gì mới phù hợp với lời Bạch Văn.
Bạch Văn nói: “Khi về tớ cho cậu, trong máy tính down được rất nhiều sách, đều lưu lại cho cậu hết đó.”
“Tốt.”
Trở về kí túc xá, Khang Phi đã đi rồi.
Bạch Văn ngồi xuống cạnh máy vi tính, mở máy lên, gửi hết đống tiểu thuyết trong máy sang cho Hạ Vũ, sau đó log game.
Trong khung bạn tốt đều đen xì, có mấy cái ava đang sáng, nhưng đều là những người bình thường liên lạc để mua đồ.
Hôm qua bang Hắc Bạch cùng cậu chơi rất muộn, giờ chắc cũng không onl được, ngay cả người nói chuyện phiếm cũng không có, Bạch Văn cô đơn đến núi Vô Ảnh tìm thuốc.
Đánh cả nửa ngày, cảm thấy chán muốn chết, Bạch Văn sử dụng cách cũ lên kênh thế giới gọi người vào tổ đội.
[Thế giới][Nhiễu Chỉ Nhu]:Pháp sư cấp 80 đánh chiến trường +++++++
[Thế giới][Nhiễu Chỉ Nhu]:Pháp sư cấp 80 đánh chiến trường +++++++
[Thế giới][Nhiễu Chỉ Nhu]:Pháp sư cấp 80 đánh chiến trường +++++++
…
Bạch Văn gào trên kênh thế giới những năm phút, mới có người muốn vào đội của cậu, vừa vào đội cậu đã reo hò.
[Đội ngũ][NhiễuChỉ Nhu]:GOGOGO, xông lên nào!
Đánh chiến trường chủ yếu là cày kinh nghiệm, không có trang bị rơi ra, tất nhiên sẽ không vì chuyện chia trang bị mà cãi nhau. Cho nên, trừ việc hai đội viên trách móc Bạch Văn quá nhiệt tình ra, bọn họ ở chung cũng có thể xem như thoải mái.
Đánh xong chiến trường, bọn họ thêm bạn tốt nhau, sau đó phất tay chào tạm biệt.
Bạch Văn nhìn thấy trên kênh thế giới có người đang kêu gọi tổ đội đi PS, cậu xin vào đội, sau khi vào rồi, cậu thật sự có mong muốn thoát ra ngay lập tức, bởi vì trong đội có Hoa Nguyệt Dạ.
Kể từ lúc từ chối gã xong lại lui bang, cậu cùng Hoa Nguyệt Dạ liền cắt đứt liên lạc, đây là lần đầu tiên cậu chính diện gặp được gã, nhất thời Bạch Văn không biết nên chào hỏi gã hay không.
Dựa vào tính cách của cậu, cậu muốn chào một câu đấy, nhưng Hoa Nguyệt Dạ từng ở trước lúc cậu rời bang, đã tức giận nói qua muốn cắt đứt hoàn toàn!
Bạch Văn do dự một chút, đã bỏ qua cơ hội chào hỏi nhau.
Im lặng đi hết phó bản, Bạch Văn định thoát đội luôn, nhưng Hoa Nguyệt Dạ không nghĩ như vậy.
[Mật][Hoa Nguyệt Dạ] nói với bạn:/(tot)/~~ Em ghét anh vậy hả!
[Mật]Bạn nói với [Hoa Nguyệt Dạ]:Tui không ghét cậu.
[Mật][Hoa Nguyệt Dạ] nói với bạn:Vậy sao em thấy anh cái liền chạy luôn! Anh đã nghĩ chúng ta là bạn bè cơ đó.
[Mật]Bạn nói với [Hoa Nguyệt Dạ]:-_-||| Cậu đã nói tuyệt giao, tôi cũng không dám lộn xộn đi tìm cậu.
[Mật][Hoa Nguyệt Dạ] nói với bạn:Chỉ cần em làm nũng chút, anh sẽ không giận nữa
[Mật][Hoa Nguyệt Dạ] nói với bạn:Nếu bây giờ em vào bang anh, anh sẽ không giận nữa.
[Mật]Bạn nói với [Hoa Nguyệt Dạ]:Tui không đi.
[Mật][Hoa Nguyệt Dạ] nói với bạn:Em cứ thích đám khốn kiếp bang Hắc Bạch kia sao! Tên Cà Phê chết tiệt đã kết hôn rồi! Em còn nhớ mong thằng đó làm gì?
[Mật]Bạn nói với [Hoa Nguyệt Dạ]:Tui không thích cậu ấy.
[Mật][Hoa Nguyệt Dạ] nói với bạn:/(tot)/~~ Tam Gia nói đúng, quả nhiên em chỉ tìm bừa một người để từ chối anh thôi.
[Mật][Hoa Nguyệt Dạ] nói với bạn:Bây giờ anh không thích em nữa, em quay về đi được không? Không có em, chán chết đi được!
[Mật]Bạn nói với [Hoa Nguyệt Dạ]:Cậu là con nít hả?
[Mật][Hoa Nguyệt Dạ] nói với bạn:(╰_╯)# Anh đã trưởng thành rồi!
[Mật]Bạn nói với [Hoa Nguyệt Dạ]:Thì ra cậu vẫn chưa trưởng thành, chỉ là con nít thôi!
Bạch Văn cực kì ngạc nhiên, mặc dù Hoa Nguyệt Dạ thường xuyên giả vờ đáng thương, nhưng trong bang, vẫn rất có uy, không nghĩ tới mới chỉ là một đứa trẻ.
Bạch Văn không nhịn được cảm thấy hơi tội lỗi, trong lúc vô tình mình đã phá nát mối tình đầu của một đứa trẻ, thật sự quá đáng giận luôn.
[Gần][Công Tử Phong Lưu]:Trùi ui, người ta nhìn thấy cái gì nè?
[Gần][Nhiễu Chỉ Nhu]:Mắt cậu mù rồi, cái gì cũng không thấy hết!
[Gần][Công Tử Phong Lưu]:Trùi ui, Nhu Nhu yêu dấu, em vô tình quá đó, có người tình cũ một cái là quên ngay người yêu mới này luôn sao?
[Gần][Nhiễu Chỉ Nhu]:Người yêu mới cái beep ý, cút!
[Gần][Công Tử Phong Lưu]:Ẩy yô, thẹn quá hóa giận rồi nè, há há há há, chẳng lẽ cậu đã quên ngày nào đó tháng nào đó của năm nào đó, cậu cầu hôn tui rồi sao?
[Gần][Nhiễu Chỉ Nhu]:*Lé mắt* ~ Cậu có dám cá mình sẽ đồng ý lời cầu hôn chứ?
Hoa Nguyệt Dạ im lặng một lúc lâu, rốt cục nhảy lên một cái, giơ đao phi thẳng đến chỗ Công Tử Phong Lưu chém một nhát, giật người yêu của gã này, lại còn là người bang đối địch này, thù mới thêm hận cũ, không chém hai đao trong lòng gã chịu sao thấu!
[Gần][Hoa Nguyệt Dạ]:Chờ!
[Gần][Công Tử Phong Lưu]:…
Bạch Văn điều khiển Nhiễu Chỉ Nhu trong trò chơi, vòng quanh thi thể Công Tử Phong Lưu hai vòng, lại nhảy nhót dẫm đạp trên người cậu mấy cái nữa.
[Gần][Công Tử Phong Lưu]:Đụng vào thi thể cảm giác thế nào?
[Gần][Nhiễu Chỉ Nhu]:Rất tốt.
[Gần][Công Tử Phong Lưu]:*Trợn mắt*! Thần tượng, người ta cứu cậu khỏi nước sôi lửa bỏng, cậu lại lấy oán bao ân như thế sao!
[Gần][Nhiễu Chỉ Nhu]:Đây là cách tui nói cảm ơn đó
~[Gần][Công Tử Phong Lưu]:Hầy yô ~ thần tượng, chú ý hình tượng của mình đi!
[Gần][Nhiễu Chỉ Nhu]:Hình tượng của tui dù có be bét đi nữa, cũng còn tốt hơn một cái thi thể tự thối rữa ở nơi này.
Ngay sau đó Công Tử Phòng Lưu biến mất tại chỗ, chắc là đến thời gian đi đầu thai rồi, hệ thống sẽ tự động truyền tống cậu tới khu hồi sinh.
Cái này đây, chỉ là một khúc nhạc nhẹ xen vào thôi, Bạch Văn căn bản không để ở trong lòng, mà đi quan tâm Hạ Vũ đọc tiểu thuyết đến đâu rồi, hỏi cảm nhận của cậu sau khi đọc xong.
Cảm nhận của Hạ Vũ rất thẳng thắn, “Đọc hay, chỉ là có vài chỗ không hiểu lắm.”
“Chỗ nào?”
Hạ Vũ kéo chuột lên trên, chỉ vào màn hình nói: “Ví dụ như chỗ này, nói là chọc vào, chọc vào cái gì? Còn có ngón tay đang sờ chỗ đỏ hồng, chỗ đó là chỗ nào?”
“…” Bạch Văn kéo Hạ Vũ ra, quyết định tìm chút đồ thực tế nào đó để phổ cập giáo dục kiến thức cơ bản cho cậu, là một tiểu thụ, ngay cả cơ bản cũng không hiểu được, cuộc sống sau này biết phải làm sao?
Bạch Văn lên mạng tìm cả nửa ngày, rốt cục tìm thấy mấy bộ phim hoạt hình hentai, còn tìm thêm ít manga nữa, sau đó để dành đưa cho Hạ Vũ ít một.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Bạch Văn duỗi thẳng thắt lưng mỏi rời, ngồi dậy, ai oán: “Sau cậu ngốc thế? Ở cùng một chỗ với cậu, làm tớ luôn có cảm giác mình có một đứa con trai ấy.”
Hạ Vũ ngơ ngác nhìn cậu.
Bạch Văn không nhịn được xoa đầu cậu, “Haizz, được rồi, đi ăn cơm đi!”
“Ừ.”
Hai người đi ăn về, Bạch Văn lại vào game.
Trong trò chơi đã cãi nhau cả ngày rồi, đám Hắc Bạch cùng Ngạo Thị đã sắp đánh nhau đến nơi.
[Mật]Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]:Sao lại đánh nhau rồi?
[Mật][Công Tử Phong Lưu] nói với bạn:╮(╯▽╰)╭ Đúng là hồng nhan họa thủy, nhưng cậu không phải gái đẹp, là thần tượng chứ!
[Mật]Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]:Cậu không thể nói rõ ràng giống một thằng đàn ông hả?
[Mật][Công Tử Phong Lưu] nói với bạn:O(n_n)O~ Tui là đàn ông, không phải giống đàn ông!
[Mật]Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]:Bớt nhảm đi, cẩn thận tui nói với Đẹp Zai thiếu nam, nói cậu thầm mến cậu ta lâu lắm rồi đó!
[Mật][Công Tử Phong Lưu] nói với bạn:…
[Mật]Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]:Không hổ là thần tượng của tui, thật độc ác!
[Mật][Công Tử Phong Lưu] nói với bạn:Hoa Nguyệt Dạ nói muốn bang chiến, còn tình hình cụ thể, đề nghị cậu ngó qua kênh thế giới.
[Mật]Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]:Mời cậu im lặng lăn đi chỗ khác ngau!
Bạch Văn đọc lại kênh thế giới, không thấy nhiều lắm, nhưng cậu cũng đã hiểu tương đối rồi.
Cái gọi là so với Đậu Nga còn oan hơn, chính là cảm giác này nhỉ?
Từ khi nào cậu nói ngày mốt sẽ kết hôn với Công Tử Phong Lưu hả? Lần cầu hôn đó, chẳng qua là nói giỡn vui đùa chút thôi mà.
Bạch Văn ấn vào tên của Lộ Hồng Trần.
[Mật]Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]:/(tot)/~~A Lộ Lộ, anh đừng hiểu lầm em nha
~[Mật][Lộ Hồng Trần] nói với bạn:Tôi không hiểu lầm. Chỉ là nếu cô kết hôn, tôi chắc không thể đến chúc mừng được.
[Mật]Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]:Chúc mừng? Chẳng lẽ không phải anh đến cướp dâu hả?
[Mật][Lộ Hồng Trần] nói với bạn:Cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không đến cướp dâu, cô cứ vui vẻ kết hôn đi!
[Mật]Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]:/(tot)/~~ Em muốn kết hôn với người khác, thế mà anh lại không khó chịu sao!!!
[Mật][Lộ Hồng Trần] nói với bạn:*sờ cằm*~~ cô sắp kết hôn rồi, đừng chỉ khóc như vậy.
[Mật]Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]:!!!!! Vậy em sẽ kết hôn với Phong Lưu!!!!
Bạch Văn hóa điên rồi.
[Loa][Nhiễu Chỉ Nhu]:Phong Lưu, kết hôn với em đi!
[Mật][Lộ Hồng Trần] nói với bạn:Chúc mừng
~[Mật][Công Tử Phong Lưu] nói với bạn:Thần tượng, không phải chứ?
[Mật]Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]:Chúng ta đều là người đáng thương, chúng ta góp bếp nấu cơm chung đi?/(tot)/
~~[Mật][Công Tử Phong Lưu] nói với bạn:Sói huynh lại làm sao vậy?
[Mật]Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]:Tên đó lại để tui gả cho cậu!!!! Vừa rồi còn nói chúc mừng tui nữa!!!
[Mật][Công Tử Phong Lưu] nói với bạn:Vậy thật sự cậu gả hả?
[Mật]Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]:Cậu mà không cưới, tui sẽ hét lên cho toàn thế giới biết chuyện cậu thầm mến Đẹp Zai thiếu nam!
END 25
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT