Người đến mỉm cười, rõ ràng rất hài lòng đối với cái phản ứng này của đối phương, lông mi của tên gia hoả này vẫn thật dài khiến cho y muốn nhéo một cái. Cả người giống như dùng bạch ngọc điêu trác ra, trắng nõn trơn bóng, cũng mang theo vài phần màu sắc trang nhã của ngọc, rất sứng với một từ “chi lan ngọc thụ”*. Người người điều biết trong thế hệ thứ hai của quân phiệt quyền quý của vùng Tam Giác Vàng, Tô đại thiếu và Chương thiếu y đều là những người nhân tài tiêu biểu, cân sức ngang tài, khó phân cao thấp. Là bởi vì không có người nào thấy được phong thái của Tô nhị thiếu này.
* 芝兰玉树: /Chi lan ngọc thụ/: Người con ưu tú; Người có tài đức; Người có triển vọng.
Tiếu ý ở khoé miệng của Mục Thiên Chương càng sâu, ngũ quan anh tuấn góc cạnh rất có một loại cảm giác lấp lánh rực rỡ, “Sao thế? Tô nhị thiếu du học ăn uống đồ nước ngoài, ngược lại quên mất thanh mai trúc mã lúc nhỏ rồi hay sao? Thật khiến người ta trong lòng nguội lạnh.” Nói đến câu cuối cùng, thậm chí còn hơi thở dài mà lắc lắc đầu.
Mười năm không gặp, Tô Trạm vừa nhìn thấy Mục Thiên Chương liền ngạc nhiên không thôi, năm đó cái tên tiểu tử thối kia cười giống như là một con hồ ly xảo quyệt, bây giờ nghiễm nhiên đã trở thành một thanh niên cao lớn anh tuấn. Tô Trạm rất muốn cùng y nói mấy lời như tương phùng, nhưng mà suy đi nghĩ lại cả nữa ngày, hắn chỉ văng ra được một câu: “Anh vậy mà chưa chết a!” Kỳ thực, ý của người nào đó muốn biểu đạt sự vui sướng đối với việc Mục Thiên Chương còn sống, nhưng mà gắng gượng bị hắn chuyển thành sự thất vọng khi thấy Mục Thiên Chương còn sống.
“Em cái tên tiểu tử thối này sao lại vẫn còn cái dáng vẻ không được người yêu thích như hồi còn nhỏ vậy? Hả?” Mục Thiên Chương lại mỉm cười mà nói. Y và Tô Phiếm đều thay đổi, chỉ có Tô Trạm không thay đổi gì cả, vẫn là một chủ nhân nghĩ gì thì nói đó, thật sự rất thẳng thắn, thậm chí còn bởi vì ngốc vài năm trong trường đại học ở Mỹ, vô tình nhiễm hơi thở học sinh. Đáng tiếc, đây là vùng Tam Giác Vàng rất không hợp thời.
Người người đều biết Tô Trạm và Tô Phiếm lúc còn nhỏ lớn lên rất giống nhau, đoán chừng là bởi vì đều là những đứa con nít béo mập da dẻ trắng nõn. Nhưng mà, lúc đó Mục Thiên Chương liền cảm thấy hai người rất không giống, cho đến hiện tại Tô Phiếm lớn lên thanh tú dịu dàng, lúc mặc quân phục phẳng phiu rất có phong thái của một vị tướng có phong độ. Ngược lại Tô Trạm càng giống Chung Ý Ánh, chỉ có điều cứ một mực đem phong thái xinh đẹp tuyệt trần động lòng người của phụ nữ chuyển đến trên người của hắn thành một nam nhân xinh đẹp — Mặt mày đường nét rõ ràng, lông mi dày và đen như lông vũ, đôi môi đỏ thắm, da trắng như tuyết, chỉ là trên mặt mang theo vài phần lạnh lùng, hoàn toàn ngăn lại sự nữ tính.
Tô Trạm vừa khiêu mi một cái, trong lòng nghĩ, lão tử năm đó nếu như không chết, anh đáng tuổi con của tôi đó! Cách Miến Điện càng gần, Tô Trạm trong lòng lại phát ra cảm giác năm đó làm đại gia ông lớn. “Nói ai là tiểu tử thối hả, tôi lớn rồi.” Tô Trạm liếc Mục Thiên Chương một cái, không thèm đếm xỉa tới vừa đi vừa nói.
Mục Thiên Chương bị cái liếc mắt này làm cho trong lòng ngứa ngáy, vẫn là mỉm cười đuổi theo.
Người nào đó hậu tri hậu giác lúc này mới quay đầu lại hỏi Mục Thiên Chương: “Anh sao lại đến Băng Cốc?”
“Uhm, anh muốn ra ngoài giải sầu một chút, đi đi liền đến Băng Cốc.” Mục Thiên Chương tuỳ ý nói.
Từ gốc độ của Tô Trạm thấy rằng, vẻ mặt của tên gia hoả này rõ ràng có một loại tuỳ ý như lừa con nít. Nghe được đáp án khiến cho người ta muốn hộc máu, lần này kết thúc Mục Thiên Chương thật sự không chết, tên gia hoả này vẫn có một loại bản lĩnh có thể đủ thờ ơ mà tức chết người ta. Năm đó giống như một con hồ ly nhỏ xảo quyệt, bây giờ càng giống hơn, chỉ có điều cái đuôi của con hồ ly này càng lớn.
Nghe được đáp án không đáng tin cậy như vậy, Tô Trạm khoé miệng giật một cái: “Anh đừng nói với tôi, anh đặc biệt đến đây đón tôi nha?”
“Sao lại không thể chứ? Lúc còn nhỏ anh không phải đã từng nói sẽ cưới em làm vợ sao, đến, cô vợ trẻ, anh đón em về nhà ha?” Ý cười trong mắt Mục Thiên Chương càng sâu. Tô Trạm cảm thấy da mặt của Mục Thiên Chương thật sự là đủ dày, dày đến nổi hắn có thể đem hình tượng của mỹ nam tử Trung Quốc anh tuấn lạnh lùng ở trong trường phá hỏng hết.
“Anh làm tôi nhớ đến một câu nói.” Tô Trạm nói.
“Câu gì?”
“Tai hoạ lưu lại ngàn năm.”
Hắn lúc đầu nên biết rằng, Mục Thiên Chương cái người như hồ ly này quả nhiên chết không được, may mà mình mấy năm nay đều thường xuyên hỏi tình hình Mục Thiên Chương từ chỗ Tô Phiếm.
Lúc mới đầu khiến cho Tô Phiếm rất hoài nghi không thôi, cảm thấy em trai mình có hơi quan tâm người ta quá đà. Nhưng mà, mặc dù số lần hỏi nhiều, nhưng mà Tô Trạm nói chuyện lại có hơi không dễ nghe — Mục Thiên Chương đó, y vẫn còn sống hả? Đối với mệnh đề của Tô Trạm rốt cuộc là muốn Mục Thiên Chương còn sống hay là chết, thật sự khiến cho Tô Phiếm phỏng đoán rất lâu.
“Vậy thì tai hoạ tôi đây mời em ăn cơm trưa đi, Tô nhị thiếu, chừa cho tôi mặt mũi được không?”
Tô Trạm mặc dù đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần một mình mình trở về Miến Điện, nhưng mà ở sân bay Băng Cốc gặp được người bạn mười năm chưa gặp này vẫn rất vui, hơn nữa, hắn nhìn dáng vẻ của Mục Thiên Chương, dường như đích thật là đến đón mình? Y giống như là từ trên trời giáng xuống xuất hiện trước mặt mình, khiến cho ký ức cuộc sống khi vừa mới được sống lại đập vào mặt — Cho đến hiện tại mà nói, Tô Trạm cảm thấy những ngày tháng đó ngược lại là thời gian mà chính mình cảm thấy vui vẻ nhất trong cả hai đời.
Tô Trạm bị Mục Thiên Chương dẫn đến một nhà hàng gần sân bay, lúc này đã gần 12 giờ trưa rồi, bọn họ ăn cơm xong liền lên máy bay. Bọn họ ngồi ở bàn bên cạnh cửa sổ sát đất, ánh dương quang rực rỡ xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp những cây dừa, cây cọ, cây tùng, cây chuối tây bên ngoài nhà hàng, những tia sáng màu xanh mỏng manh chiếu vào bên trong, khiến cho Tô Trạm trong hoàn cảnh ướt át, oi bức của Băng Cốc ngoài ý muốn cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái. Mục Thiên Chương quay lưng về phía ánh sáng, nụ cười dường như được hàng cây xanh biếc phía sau lưng che giấu.
Tô Trạm mỉm cười nhìn Mục Thiên Chương, vừa đi vừa nói: “Lúc còn nhỏ lần đầu tiên thấy anh, rõ ràng chính là dáng vẻ cao ngạo tự tại, mẹ tôi vừa đến, anh chuyển một cái liền khóc đến vô cùng thảm thương, thật sự khiến cho người ta xem thế là đủ rồi.”
Tô Trạm vẫn như cũ có ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với cảnh tượng gào khóc như trở mặt lúc còn nhỏ của Mục Thiên Chương.
Mục Thiên Chương xoay đầu nhìn Tô Trạm so với mình còn thấp hơn nửa cái đầu, khoé miệng thể hiện sự sắc sảo rõ ràng cong lên một chút, dọc theo độ cong của khoé miệng lan ra hai lúm đồng điếu nhợt nhạt. Con nít lúc còn nhỏ đồng điếu không rõ ràng như vậy, lớn lên cư nhiên rõ rang hơn.
Hắn liếc nhìn hai cái đồng điếu nho nhỏ đó cũng nở nụ cười: “Con nít biết khóc là sẽ có sữa uống. Lại nói, anh khóc lớn tiếng như vậy, sự đồng tình sẽ nhiều hơn một chút.”
Tô Trạm nghe lời nói của Mục Thiên Chương liền nhớ đến lúc nhỏ, lông mi thật dài thật dày theo nụ cười mà vây lại, trên miệng lại nhếch lên như cũ: “Anh xem anh, từ lúc còn nhỏ đã xảo quyệt như vậy rồi, năm đó tôi nhìn anh cũng không phải người tốt gì. Bây giờ nghĩ lại, thật sự là một chút cũng không thay đổi.”
Mục Thiên Chương suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Chính là không biết cái mông của em trai Tô Trạm có phải là vẫn trắng nõn như lúc còn nhỏ hay không đây.”
Tô Trạm đen mặt, từ trong hàng lông mi dày đậm bắn ra một ánh mắt không chút độ ấm — Mục Thiên Chương vẫn có chút bản lĩnh không đổi, đó chính là bản lĩnh tức chết người ta…
Mục Thiên Chương thấy mặt Tô Trạm cúi xuống, y biết lúc đầu Tô Trạm là chủ động đề nghị đi Đài Loan, hắn nếu không đi thì tám chín phần mười là Tô Phiếm đi. Ngoại trừ bởi vì không muốn anh trai của chính mình chịu khổ ra, Mục Thiên Chương làm sao cũng nghĩ không ra lý do mà Tô Trạm chủ động đề nghị đi Đài Loan.
Điều này khiến cho y trước tiên là chấn động sau lại rất hâm mộ, y hâm mộ hai anh em Tô Trạm và Tô Phiếm có thể đối xử với nhau thật tốt. Sau khi hâm mộ đố kị xong, lúc trước nghe nói nhị thiếu gia của Tô tướng quân là loại người được nuông chiều từ bé, ngang ngược làm mưa làm gió, Mục Thiên Chương lại biết rằng, Tô Trạm chỉ bất quá là nhận được sự thương yêu quá nhiều, tính tình không tốt một chút cũng là đương nhiên, tâm tư nhỏ có chút chơi đùa, ngược lại càng đơn thuần lương thiện hơn so với bất kỳ người nào. Trong lòng nghĩ, chính mình nếu như có một em trai như vậy, cũng sẽ giống như Tô Phiếm yêu thương từ tận đáy lòng.
Giống như lúc còn nhỏ lời nói mặc dù không chút khách khí nào, nhưng đấu võ mồm mang theo sự trêu đùa, khiến cho một chút xa lạ của cả hai người mười năm không gặp biến mất sạch sành sanh.
Nhưng mà Tô Trạm không biết rằng, y đang cùng Mục Thiên Chương ăn cơm, trò chuyện vui vẻ, Tô Phiếm lại đang xụ mặt ở Tô gia ở Yangon đi qua đi lại. Y mặt một cái áo sơ mi trắng sáng, trên cổ tay mang chuỗi hạt châu làm từ lá cây Đàn Hương, theo sự chuyển đống mà khẽ đong đưa, dưới ánh sáng hiện lên sự lộng lẫy của màu đỏ sậm.
Nghiêm Tòng Gia đang đứng sửng ở một bên như cột cờ, ánh mắt nhìn mũi, dường như cũng nhập định. Y vốn đã khuyên đại thiếu không cần cố ý đến Yangon, bây giờ là thời kỳ đặc thù thế cục hỗn loạn, quân của bọn họ vừa mới cùng chính phủ đàm luận một lần, còn thuận tiện đánh quân độc lập của Đạn Bang một trận, từ trên xuống dưới ở đâu đều cần đại thiếu. Thậm chí tướng quân và phu nhân cũng đã từng khuyên qua, nhưng mà đại thiếu giống như là quyết tâm rồi, căn bản không nghe, thật sự muốn chạy đến Yangon để đón nhị thiếu về nhà. Y thậm chí biết rằng đại thiếu còn từng có ý niệm tự mình chạy đến Băng Cốc để đón người, nhưng mà cuối cùng bởi vì thân phận bất tiện trắc trở trập trùng liền thôi.
Mặt mày của Tô Phiếm vẫn im lặng như cũ, khuôn mặt tuấn tú trong sáng không hề gợn sóng, đôi con ngươi dịu dàng khiến cho người ta cảm thấy y rất thân thiết. Chỉ có điều Nghiêm Tòng Gia theo y đã nhiều năm rồi thấy khoé miệng Tô Phiếm hơi hơi mím môi, liền biết lúc này tâm trạng của đại thiếu hoàn toàn không bình tĩnh như nét mặt của y, ít nhất là lo lắng. Bởi vì, người đến sân bay Băng Cốc đem nhị thiếu vứt bỏ.
Tô đại thiếu luôn luôn bình tĩnh ung dung, rất khó mất đi phong độ lúc nghe được cái thông tin này, trực tiếp thình lình đem điện thoại trong phòng làm việc đập xuống đất, mà sau đó lúc này mới kêu mình dặn dò xuống, tìm được nhị thiếu rồi trở về nhận gậy, nếu tìm không được, vậy thì trực tiếp chết ở bên ngoài để nhận lỗi.
Lúc Tô Phiếm nói lời này ngữ khí mặc dù bình tĩnh, nhưng mà con ngươi đen nhánh vốn trong suốt dường như đốt hai ngọn lửa. Nghiêm Tòng Gia rũ mắt suy nghĩ, có thể khiến cho đại thiếu để ý như vậy, có lẽ ngoại trừ nhị thiếu cũng sẽ không có người thứ hai.
Tô Phiếm thong thả bước chân chầm chậm đi qua đi lại, lúc này mới khiến cho tâm tình bình tĩnh lại, ngoại trừ người thân cận Tô gia, không có nhiều người biết được thông tin Tô Trạm trở về, nhưng mà bên phía lãnh đạo Đài Loan lại biết, cho nên y hoàn toàn không thể bảo đảm thế lực ở các phương diện đều ngoan ngoãn thành thật không đánh chủ ý lên người Tô Trạm. Mặc dù y chuẩn bị đầy đủ, sau khi nghe được thông tin không đón được Tô Trạm, trái tim vẫn là hung hăng bị quất một cái.
Tiếng chuông điện thoại khó nghe đột nhiên vang lên phá vỡ sự yên lặng trong phòng làm việc.
Nghiêm Tòng Gia trong ánh mắt nhìn chăm chú không dời của Tô Phiếm tiếp nhận điện thoại: “Uhm, uhm, được, ừ…” Không nói đến hai câu y liền gác máy, sau đó mang theo nụ cười đem thông tin nói với Tô Phiếm: “Đại thiếu, nhị thiếu tìm được rồi! Bây giờ hẳn cậu ấy đã lên máy bay chuyến Băng Cốc đến Miến Điện rồi, phỏng chừng một tiếng nữa là có thể đến nơi.” Băng Cốc cách Miến Điện cũng không xa.
Tô Phiếm đem chuỗi tràng hạt đeo lên tay mình, mở miệng hỏi: “Vậy trước đó Tô Trạm đi đâu?” Trong khoảng thời gian này lại thiếu nửa tiếng, Tô Phiếm nghĩ không được Tô Trạm không quen ai ở Băng Cốc có thể đi đâu.
“Nói là Mục thiếu gia đến sớm hơn bọn họ một bước, đón nhị thiếu gia rồi, bọn họ hai người đến nhà hàng ăn cơm.”
Mục thiếu gia này ngoại trừ Mục Thiên Chương tuyệt đối không có người thứ hai.
Tô Phiếm cũng không có tức giận như Nghiêm Tòng Gia đã dự liệu, chỉ ngoại trừ sự tức giận khi nhận được điện thoại lần đầu tiên ra, vẫn duy trì được phong độ tao nhã lịch sự. Hình như cảm thấy có chút ngoài ý muốn Tô Phiếm chỉ hơi nhướng mày, nói với Nghiêm Tòng Gia: “Chuẩn bị xe, đến sân bay.”
Nói là đi chuẩn bị xe, Nghiêm Tòng Gia đã sớm linh hoạt chuẩn bị tất cả mọi thứ đâu vào đấy. Tô Phiếm theo y xuống lầu, xông tới trước mặt là lão quản gia Chu Phong Niên, ông lúc trước thay Tô tướng quân quản lý sản nghiệp ở Yangon của Tô gia, cho đến bây giờ các thiếu gia của Tô gia đều đã lớn, ông lại thay con trai của Tô tướng quân xử lý sản nghiệp, từ một quản gia lăn lộn thành lão quản gia.
Chỉ có điều nhìn thì mặc dù phong thái khí phách cao ngất, trên mặt Tô đại thiếu gia luôn lộ vẻ ôn hoà và mỉm cười, Chu Phong Niên không biết làm thế nào mà trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi, đoán chừng Tô Gia nên là nhị thiếu con trai trưởng làm chủ, không ngờ đến bị đưa đến Đài Loan làm con tin lại là nhị thiếu gia. Lúc đầu Tô đại thiếu không chút tiếng tăm đó ngược lại xuất đầu, bởi vì ông lúc Tô đại thiếu còn nhỏ đã từng tồn tại chút tâm tư nhỏ, Chu Phong Niên ở trước mặt Tô Phiếm luôn lộ ra sự cẩn thận: “Đại thiếu muốn dặn dò chuẩn bị cơm tối…”
Chu Phong Niên còn chưa nói xong, liền bị một cái vung tay nhẹ nhàng của Tô Phiếm cắt ngang, y đi qua Chu Phong Niên đầu cũng không quay lại, vừa đi vừa nói: “Không cần đâu, ta kêu Tòng Gia đặt nhà hàng rồi, bữa sáng ngày mai thì phải chuẩn bị tốt, Tòng Gia, cậu nhớ đem tờ giấy tôi đã viết đưa cho Chu thúc, đều là sở thích của A Trạm.”
Chu Phong Niên khom lưng nhìn bóng lưng của Tô Phiếm được mọi người vây quanh đi ra cửa khúm núm đáp lời, trong lòng nghĩ, thật sự là thế sự khó lường, thế sự khó lường a, mười năm trước cư nhiên đã nhận sai chủ.
Tô Phiếm ngồi trên xe, nghĩ rằng cái bộ dạng vừa nãy của Chu Phong Niên ngược lại cảm thấy có chút mắc cười, tiểu tâm tư nịnh hót đó của ông ấy mình sao lại không biết? Mỗi lần thấy bộ dáng đó của mình dường như một giây kế tiếp liền muốn bị khai trừ. Tô Phiếm lại rất muốn nói cho ông ấy biết, trừ phi ông ấy phạm vào sai lầm mà mình không có cách nào tha thứ được, Tô đại thiếu y sẽ không khai trừ ông ấy.
Bởi vì có một lần Tô Phiếm đến Yangon, thấy được Chu Phong Niên, đều có thể nhớ đến y và Tô Trạm lần đầu đến Yangon, bởi vì Chu Phong Niên chỉ ân cần mà chăm sóc em trai được yêu thương chiều chuộng nhất mà lạnh nhạt mình, thế nhưng em trai lại thay mình ra mặt khiến cho Chu Phong Niên căm nín. Mỗi một chi tiết nhỏ Tô Phiếm đều nhớ rất rõ ràng, đợi gặp lại được Chu Phong Niên, cái cảm giác đó liền càng thêm rõ ràng — Người nay y đã chứng kiến qua đoạn thời gian mình và Tô Trạm ở cùng nhau.
Chỉ cần điểm này, Tô Phiếm cảm thấy Chu Phong Niên không cần phải nơm nớp lo sợ.
Nghiêm Tòng Gia nhìn người đến người đi trong sân bay, thấy Tô Phiếm im lặng đứng ở cửa ra, cũng không biết nghỉ ngơi hay là suy tư. Đành phải tiến lên nói: “Đại thiếu, máy bay của Miến Điện này, trễ giờ còn không biết trễ đến khi nào? Nếu không ngài trước tiên qua bên đó ngồi một chút, tôi kêu người coi cho, phát thanh vừa vang lên chúng ta liền đi qua.”
Mặc dù nhìn qua chỉ có y và đại thiếu ở đây, nhưng mà người mang đến đã sớm sắp xếp bốn phía xong xui, cẩn thận một chút cũng không sao cả. Tô Phiếm nghiêng người nhìn Nghiêm Tòng Gia một cái, mỉm cười nói: “Không cần, tôi đứng ở đây đợi một chút, không có chuyện gì đâu, cậu nếu như cảm thấy mệt, có thể qua đó ngồi trước.”
Tô Phiếm ngẩng đầu nhìn về phía bãi đậu máy bay bên ngoài cửa sổ, trong lòng luôn có một cảm giác, Tô Trạm hắn đang đến đây.
Không đợi bao lâu, phát thanh với ba ngôn ngữ vang lên, máy bay của hãng hàng không Miến Điện cho tới bây giờ trễ giờ ít khi đúng giờ cuối cùng cũng đến rồi. Tô Phiếm vừa mới nhắm mắt lại liền bỗng nhiên mở mắt ra.
Trong hành lang thật dài vốn yên tĩnh bắt đầu xuất hiện tiếng bước chân và tiếng người huyên náo, người xuống máy bay đang đi ra, màu da, thần sắc đều khác nhau.
Tô Phiếm hiếp mắt, bóng dáng mà y ngày nhớ đêm mong đó cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của y.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT