“Cứu mạng! Cứu mạng! Mọi người mau tới a! Cứu mạng a!”
Một chùm ánh sáng mãnh liệt đâm vào Tô Trạm khiến hắn không mở mắt ra được, lại theo bản năng mà dùng cả tay lẫn chân đạp đạp giãy dụa trong nước. Trên bờ mọi người đang hô to gọi nhỏ, có tiếng Trung, tiếng địa phương Vân Nam, còn có ngôn ngữ Đạn Bang*, quả thực náo nhiệt chết người.
*Đạn Bang (掸邦): nằm ở phía đông Miến Điện, tiếp giáp với Trung Quốc, Thái Lan và Lào. Là một nước có diện tích lớn nhất và dân số nhiều nhất trong Liên Bang Miến Điện.
Thật náo nhiệt, Tô Trạm còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, chỉ lo giãy dụa để duy trì cho chính mình không chìm xuống. Vài người lính cần vụ*, sĩ quan quân đội, ngay cả nô bộc trong nhà cũng vây quanh, vài âm thanh “bùm, bùm” rơi xuống nước, hắn loáng thoáng nghe thấy có người kêu “Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia!” Sau đó, Tô Trạm cảm thấy được có người đang tiến lại gần chính mình, giống như bắt được cộng rơm cứu mạng mà nắm thật chặt người vừa tới.
*勤务兵: Lính cần vụ (Lính phục vụ trong quân đội cũ)
Tô Trạm chỉ cảm thấy chính mình bay lên trời, thoát khỏi ao nước đã mang đến cho hắn cảm giác sợ hãi vô cùng — Cái loại cảm giác bị nước bao lấy, thật sự là quá khiến cho hắn kinh hồn bạt vía. Sau đó, Tô Trạm liền cảm giác được chính mình được người khác ôm lấy, một đôi tay vô cùng mạnh mẽ tiếp nhận chính mình, nhẹ nhàng kêu to tên của chính mình: “A Trạm? A Trạm? Không sao chứ! Con đừng doạ ba mẹ a!”
Tô Trạm mở mắt ra, rồi lại nhắm chặt lại, hắn chắc là linh hồn của mình đã rời khỏi xác rồi mà, sao lại có thể thấy được dáng vẻ của cha mẹ 20 năm trước! Vừa nghĩ đến chính mình sau khi chết, người mẹ ốm đau trên giường bệnh không biết sẽ nhận được sự đối đãi của Tô Phiếm như thế nào, hắn tuy là vô tâm vô phế sống 20 năm cũng lo âu một trận.
Tô Chính Cương thấy con trai mở rồi nhắm mắt, thân thể bé bỏng trong tay còn mang theo một chút độ ấm, dự đoán ắt hẳn là không có tắt thở, trấn an người vợ đang lo lắng rưng rưng bên cạnh nói: “Không có việc gì, không có việc gì, A Trạm còn sống, đừng lo lắng, đừng lo lắng.” Tiếp theo, giống như xách một con gà con mà đem Tô Trạm xách lên, lật người hắn lại, vỗ vỗ lưng hắn.
Tô Trạm liên tục phun ra vài ngụm nước, cuối cùng cũng từ từ hồi phục lại tinh thần, chỉ thấy chính mình vẫn được người cha tuổi còn trẻ ôm trong lòng, bên cạnh là mẹ gấp đến đột mặt đỏ cả lên, lung lay cánh tay, nghe được tiếng chuông thanh thuý — Đó là thanh âm phát ra từ một đôi vòng tay màu bạc mà trước 10 tuổi hắn vẵn luôn đeo trên hai tay.
Tô Chính Cương thấy con trai mình vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, giờ phút này càng trắng đến doạ người, giống như búp bê tuyết nằm trong lòng y, dường như có thể lập tức theo ánh mặt trời mà tan ra luôn, vô cùng lo sợ mà đem Tô Trạm ôm lấy, vỗ về thân thể của hắn, dụ dỗ nói: “Được rồi, được rồi, A Trạm không có việc gì rồi, không sao rồi, bị doạ sợ thôi…”
Tô Trạm vẫn như cũ chưa phục hồi lại tinh thần, linh hồn đã rời khỏi xác sao lại có thể thấy được người cha đã chết và còn mang theo hàng loạt cảnh tượng như vậy nữa, sinh động như thế, cũng quá chân thật rồi.
Chung Ý Ánh ở bên cạnh con trai và chồng, hai môi run rẩy nói không ra một câu nào, dung mạo thanh tú xinh đẹp như mất máu, xem ra còn sợ hơn so với đứa con trai bị rơi xuống nước.
Nàng hít một hơi thật sâu ổn định tâm tình lại, phân phó nha đầu phục vụ bên cạnh nói: “Mau đi xem xem bác sĩ Lâm đã đến chưa, chuẩn bị nước nóng và quần áo, cho thiếu gia tắm rửa.”
Rồi sau đó chuyển hướng sang Tô Trạm đang ở trong lòng của chồng mình, trấn tĩnh tâm trạng của chính mình nói: “A Trạm, không sao rồi, mẹ dẫn con đi tắm rửa, đợi một lát cho bác sĩ Lâm xem một chút.”
Lại thấy Tô Trạm không nói tiếng nào chỉ cúi thấp đầu.
Giờ khắc này, hắn đang nhìn đôi vòng tay màu bạc trên tay của chính mình, đôi vòng tay này hắn vẫn luôn đeo từ khi nhớ chuyện cho đến khi 10 tuổi, theo như lời mẹ nói, là lúc sinh ra đã đeo rồi, từ trong một ngôi chùa hương khói hưng thịnh mà cầu được để bảo vệ sự bình an của hắn. Mà hắn vào giờ khắc này có thể chạm tới cái đồ chơi con nít trong trí nhớ này hắn đã rất lâu rất lâu rồi không có đeo.
Tô Chính Cương cùng vợ nhìn nhau một cái, nghĩ con trai có lẽ thật sự bị doạ sợ, thế là liền vội vàng ôm lấy Tô Trạm vào trong nhà, quản gia ở bên cạnh cũng bắt đầu thu xếp mọi người một phen kinh tâm động phách, nên làm gì thì làm cái đó. Mà Tô Trạm vốn vẫn luôn không nói tiếng nào lại giùng giằng động đậy, nhìn nhìn xung quanh, bất ngờ mà hét lên: “Con mẹ nó, Tô Phiếm đâu! Lão tử không giết hắn không được!”
Sau khi Tô thiếu gia rơi xuống nước tỉnh lại cũng không khóc không nháo, không kêu cha, cũng không gọi mẹ, câu đầu tiên cư nhiên là hung dữ muốn giết chết anh trai của chính mình. Quả thực khiến cho mọi người đang bận rội đều sửng sốt, đều dừng lại động tác đang làm.
Tô Chính Cương theo tầm mắt của mọi người, liếc mắt liền đem Tô Phiếm đang len lén quan sát ở phía sau cột đá lớn ngay cổng, cố gắng che giấu bóng dáng của chính y kéo ra. Gương mặt âm u, thấp giọng, từng chữ từng chữ như cắn răng nói: “Tô Phiếm, anh ra đây cho tôi.”
Suy cho cùng cũng chỉ là thân thể của con nít, lại hoạt động trong nước quá lâu, trải qua một hồi vừa hô vừa ầm ĩ lúc nãy, Tô Trạm cuối cùng thể lực chống đỡ hết nỗi mà ngủ mê mệt trong lòng Tô Chính Cương, mơ mơ màng màng nghĩ rằng, lần này, lão tử thật sự không làm quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi!
+++
Chung Ý Ánh lúc này mới 38 tuổi, không phải là một người bệnh suy yếu trong trí nhớ của Tô Trạm, rất là ôn nhu mỉm cười với con trai của mình, ôn nhu tựa như đoá hoa lung lay trong gió xuân. Bởi vì, lúc này, con trai của nàng đang mở to đôi mắt to đen láy chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào nàng, dưới lông mi thật dài, là ánh mắt đen láy sáng sủa.
Đứa con trai này của nàng lúc không gây sự, không nghịch ngợm, không phát cáu, đích thực là một đứa nhỏ khiến cho người ta yêu thích, “Còn nhớ năm đó con mới ba tuổi, cha của con tìm cho con một tiên sinh, tiên sinh nói trong mệnh của con mang theo thuỷ kiếp*, thuỷ kiếp một lần vào năm con 8 tuổi, liền sẽ thuận lợi mà lớn lên, vì thế, mới giúp con đặt tên là Tô Trạm. Xem ra, thật sự là cao nhân.”
*水劫: /Thuỷ kiếp/. Thuỷ là nước. Kiếp là cướp. (Theo Mã đại loại ý là bị nước cướp đi sinh mạng í)
Chung Ý Ánh cố gắng nhớ lại thầy tướng số cười híp mắt đó, nhớ y lúc đó sờ sờ đầu của Tô Trạm, sau đó bình luận rằng: “Chết do nước mà sinh (ra) cũng do nước, tiểu thiếu gia gọi là Tô Trạm đi, tự là Tử Thâm, sẽ lớn lên thật tốt.”
Tô Trạm, tự là Tử Thâm, chết do nước mà sinh ra cũng do nước.
Hôm nay Tô Trạm đang nằm trên giường trẻ em đem lời tiên tri đã nghe qua cả trăm lần nghiền ngẫm vài lần, trong lòng nghĩ, thầy tướng số đó hắn hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng gì, quả nhiên là cao nhân, một kiếp này của chính mình, không phải chính là chết do nước mà sinh ra cũng do nước sao?
Lông mi của Tô Trạm giống như cây quạt nhỏ phủ lên, đen nhánh vừa dày vừa dài, hơi có chút động đậy, liền giống như con bướm vỗ cánh. Chung Ý Ánh ngồi ở đầu giường, thấy lông mi của con trai động đậy, lập tức vươn tay ra sờ sờ trán của con trai, không có phát sốt.
May mà, đã vào tháng ba, đã là mùa hè của Miến Điện, không cần lo lắng ao nước lạnh giá mà bị cảm lạnh. Mặc dù mới vừa rồi lúc hắn đang hôn mê, quân y đã đến xem qua tình hình, nhưng nàng vẫn không yên tâm. Đây là đứa con trai duy nhất của nàng và Tô Chính Cương, là đứa con trai mà nàng đã bất chấp các loại nguy cơ mà sinh nó ra vào lúc nàng 30 tuổi, nếu không phải còn có một Tô Phiếm, lại là con trai độc nhất của Tô tướng quân nổi danh ở miền Bắc Miến Điện, lấy cái tuổi 42 hiện tại của Tô Chính Cương mà nói, quả thật được xưng là già rồi mà còn có con.( 老来得子)
Chung Ý Ánh bàn tay thon dài xinh đẹp theo cái trán của con trai, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, nhẹ nhàng như là sợ rằng doạ đến hắn mà hỏi: “A Trạm, tỉnh rồi phải không? Muốn uống nước không? Mẹ vẫn luôn giữ ấm cho con.”
Chỉ một câu nói này, lại có thể khiến cho Tô Trạm nằm ở trên giường rơi nước mắt.
Hắn đời trước đã uống qua rất nhiều loại rượu, rượu nho, rượu đế, rượu Vodka, một chai cũng hơn một vạn đều không cảm thấy; Các loại trà Trung Quốc đắt đỏ quý báu, cà phê nước ngoài, nước ép hoa quả nhiều loại, lại chỉ có một người nhớ, lúc hắn vẫn còn nhỏ, lúc hắn còn chưa biết uống rượu mua vui, thức uống mà hắn thích nhất là nước đun sôi để ấm.
Nhưng đời trước, hắn chưa bao giờ quý trọng.
Tô Trạm nhớ tới chính mình lúc đó lại một lần muốn ra ngoài tìm hoan mua vui, chọc cho người mẹ luôn luôn ôn nhu nhã nhặn ngồi trên xe lăn không ngừng run rẩy. Lúc đó hắn chỉ cảm thấy, người mẹ này của chính mình sao thoáng một cái vừa bị bệnh vừa già, dài dòng khiến cho người khác sinh ra sự chán ghét.
“A Trạm, gần đây bên ngoài không yên ổn, con vẫn là đừng nên ra ngoài chơi, đợi trận này qua rồi hãy tính.”
Tô Trạm nhớ chính mình vô cùng không nhẫn nại mà đầu cũng không quay lại nói: “Mẹ, người sao lại càng già càng khiến người khác phiền, con ra ngoài chơi thì sao!” Hắn vẫn nhớ được Tô Phiếm một bộ dáng đứa con hiếu thảo, đứng ở đằng sau, vịn xe lăn của mẹ hắn, nhíu mày nói giúp vào: “Đúng vậy, em trai, em đừng đi ra ngoài khiến mẹ lo lắng!”
Tô Trạm ngược lại quay đầu lại, khuôn mặt lạnh lùng giọng điệu mỉa mai nói: “Anh cút đi, ai là em trai của anh, bớt dát vàng lên mặt mình đi.” Là người đều biết, đây là câu cửa miệng của Tô thiếu hắn, từ nhỏ đến lớn, hắn nói nhiều đến nỗi chẳng ngại phiền, Tô Phiếm nghe được cứ để thuận theo tự nhiên.
Thế nhưng không nghĩ đến, đây lại là vĩnh biệt. Đợi khi hắn trở về, trời đất cũng thay đổi từng người(天地都换个了个个儿). (Mã: Chỗ này khó hiểu quạ!!!)
Hết chương 2.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT